Như Ý Xuân

Chương 86



Thịnh Lộ Yên vốn muốn hỏi Tầm Lại vài chuyện, nhưng không biết vì sao gần đây nàng ngủ rất nhiều, thường xuyên thiếp đi lúc nào không biết, cũng không biết Tầm Lại đi ra khi nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc nàng tỉnh lại đã là giờ Tỵ, bấy giờ Tầm Lại đã rời đi lúc nào không hay.

“Đại nhân đâu?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

“Đại nhân đến tiền viện nghị sự rồi ạ.” Xuân Đào nói.

Vốn tưởng rằng đây là năm mới đầu tiên sau khi thành thân nên phải ăn linh đình một chút, nhưng bởi vì chuyện của Thừa Ân hầu mà cái Tết năm nay đầy ảm đạm. Đã thế, nàng còn không thể thức đêm, hễ đặt đầu là ngủ thẳng đến sáng.

“Đại nhân dùng bữa chưa?”

“Sáng sớm nay Tôn ma ma đã bảo phòng bếp làm mấy món và đưa qua cho đại nhân rồi ạ.”

Thịnh Lộ Yên gật đầu: “Ừ, thế thì tốt.”

Tầm Lại nghị sự đến tận giờ Ngọ, ban đầu Thịnh Lộ Yên muốn mời các vị đại nhân ở lại dùng bữa, nhưng vì hôm nay là mùng một Tết, mọi người đều vội vàng về phủ đoàn viên nên thôi.

Buổi trưa, hai người cuối cùng cũng ăn bữa cơm đoàn viên.

Cơm nước xong xuôi, Thịnh Lộ Yên nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua bèn không kìm được mà hỏi:

“Hoàng thượng định xử lý phủ Thừa Ân hầu thế nào, xử nhẹ, hay là…. xử nặng?”

Tầm Lại nói: “Tạm thời chưa biết được, phải xem bọn họ liên quan ít hay nhiều.”

“Vậy những người không liên quan tới chuyện năm đó thì sẽ thế nào?” Thịnh Lộ Yên lại hỏi.

Tầm Lại đang gắp rau bỗng chững lại, nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên mím môi, nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu không thể nói thì thôi vậy.”

Tầm Lại nói: “Hoàng thượng nhân từ, không thích giết chóc. Nhưng ngài lại thống hận tham quan ô lại và gốc rễ thối nát của thế gia, vì thế Hoàng thượng sẽ trừng phạt bọn họ nghiêm khắc, tránh người đời hiểu lầm.”

Nói cách khác, Hoàng thượng sẽ dựa vào tình hình mà xử trí, sẽ không giết hết toàn bộ hầu phủ, biết vậy Thịnh Lộ Yên nhẹ nhàng thở ra.

Thấy thế, Tầm Lại liếc nhìn nàng và nói: “Nếu hắn không nhúng tay vào chuyện này thì không lo mất mạng.”

Nghe vậy Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, nàng lén liếc Tầm Lại, thấy vẻ mặt chàng vẫn như thường mới rủ mắt về. Nàng quả thực lo cho Tạ Uân nhất, không phải vì nàng thích huynh ấy cỡ nào, mà là vì tình cảm từ bé đến lớn, hơn nữa, huynh ấy cũng là nam đinh trong phủ. Một khi cái mũ tạo phản này chụp xuống thì chu di cửu tộc là việc có thể xảy ra.

“Khụ, nữ quyến thì sao?” Thịnh Lộ Yên lại hỏi.

“Tạm thời bình an.” Tầm Lại nói.

Thịnh Lộ Yên lại hỏi vài câu về phủ Giản Dực hầu, cuối cùng cảm thán một câu: “May mà biểu tỷ đã rời khỏi phủ Giản Dực hầu, nếu không bây giờ cũng phải vào ngục. Nhưng mà, thằng bé thế nào?”

Phủ Giản Dực hầu do phó Chỉ huy sứ thẩm vấn, nên hắn không biết việc này.

“Ngày mai ta sẽ hỏi thăm.”

“Dạ.”

Sáng sớm hôm sau, Tầm Lại vừa rời đi thì Dương Bạch Chỉ đã đến nhà.

Nàng muốn gặp nhi tử của mình.

Tối đó, khi hay tin đứa bé sắp không xong, Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng cầu xin Tầm Lại.

“Thằng bé vẫn còn nhỏ, có thể khoan dung một chút, để biểu tỷ đón thằng bé ra không?”

“Ừ.”

Giản Dực hầu chỉ tay năm ngón cũng không ngờ rằng mình sẽ có ngày hôm nay, ông cực kỳ hối hận về chuyện năm đó đã làm, cũng sợ cả gia tộc sẽ vì ông mà bị tuẫn táng.

Khi thấy con dâu đã bị mình đuổi ra khỏi phủ đến đón cháu trai, lòng ông lập tức lóe lên một tia hi vọng.

Chí ít, phủ Giản Dực hầu bọn họ sẽ không tuyệt hậu.

Vì những chuyện xảy ra trước Tết mà các thế gia hoang mang lo sợ, còn có một chút….chộn rộn. Dẫu sao, lần này Hoàng thượng đã làm một phen ra trò như thế,  không chỉ có phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu, thậm chí còn có rất nhiều thế gia khác cũng liên quan tới chuyện này.

Đã thế phủ Thịnh Lăng hầu cũng bị ép đến biên quan vài tháng trước.

Thế gia lớn nhất mà còn như vậy, huống chi là bọn họ?

Chẳng thà…

Tuy bên dưới trông yên ả, nhưng lại là nơi có sóng ngầm mãnh liệt nhất.

Dù Thịnh Lộ Yên chưa ra khỏi phủ cũng cảm nhận được điều này. Cứ tiếp tục như vậy, nếu các thế gia kết thành một khối, vậy thì sẽ rắc rối to.

Mùng sáu tháng giêng, biên quan cuối cùng cũng truyền đến tin thắng lợi, nhờ vậy mà kinh thành ảm đạm có thêm chút hào quang.

Thịnh Lăng hầu quả nhiên không phụ họ Thịnh, trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã giành được những thắng lợi nho nhỏ. Tuy hai bên đánh ngang tay, song thành trì của biên quan cũng xem như tạm thời được bảo toàn.

Khi tin tức Thịnh Lăng hầu đánh thắng trận được lan truyền khắp kinh thành, cả thành đều phấn chấn hẳn lên, sĩ khí của Đại Lịch cũng liên tiếp dâng cao.

Ngoài ban thưởng cho phủ Thịnh Lăng hầu, lần này Hoàng thượng còn thưởng cho vài vị tướng lĩnh. Không chỉ những tướng lĩnh xuất thân hàn môn, mà còn có mấy con cháu thế gia cũng tham gia vào trận chiến.

Có thưởng có phạt, các thế gia vừa kết thành một khối lại có chiều hướng tan rã.

Vì Tầm Lại đang là Chính tứ phẩm, nên nàng cũng được phong thành cáo mệnh Chính tứ phẩm.

Bấy giờ, cáo mệnh của nữ tử phụ thuộc vào phẩm cấp của trượng phu, nhưng không phải mỗi phụ nhân đều có cáo mệnh, đại đa số đều không có, hoặc dù có cũng sẽ không tương đương với trượng phu. Hành động này của Hoàng thượng đủ để thấy rằng ngài rất coi trọng Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên nhìn cáo mệnh trong tay, niềm  vui hiện trên khóe mắt.

“Hoàng thượng cho ta chức cáo mệnh này có phải là vì lúc trước phụ thân bị ta bức đến tiền tuyến bán mạng không?”

Tầm Lại gật đầu.

Thịnh Lộ Yên cười. Phụ thân nàng ở tiền tuyến liều mạng, còn nàng ở phía sau được phong thưởng, cảm giác này quả thực không tồi.

Nhìn nữ nhân đứng cạnh mình cười đến xán lạn, đáy mắt của Tầm Lại càng thêm dịu dàng.

Thịnh Lộ Yên thấy Tầm Lại không nói năng gì thì bèn cười trêu chàng: “Tiếc là chức quan của phu quân không cao, nếu không chắc ta có thể nhận được cáo mệnh cao hơn.”

“Ừ, tại vi phu kém nên đã ngáng chân của phu nhân.”

“Chàng biết thì tốt.”

Về cơ bản, chuyện của phủ Thừa Ân hầu đã được thụ lý xong.

Đúng như những gì Hộ Kinh vệ tra được, lão Thừa Ân hầu và Nhị hoàng tử nước Vân Thương cấu kết với nhau, với ý đồ mưu phản. Nhưng chuyện này đã đứt gánh giữa đường do cái chết của Nhị hoàng tử. Ban đầu lão Thừa Ân hầu muốn chiến một trận sống mái, nhưng đành cam chịu vì vũ khí trong tay không đủ. Bản vẽ cung tiễn thất lạc, người vẽ cung không tìm thấy. Nhưng lão Thừa Ân hầu vẫn không chết tâm, tạm thời phong kín cung tiễn vào rương và cho nó chìm xuống nước.

Tuy Thừa Ân hầu biết chuyện này nhưng có những dấu hiệu cho thấy ông ta không hề dính dáng quá sâu.

Cho dù ông ta không dính dáng quá sâu, nhưng với tư cách là Thừa Ân hầu hiện giờ, ông ta cũng không thể lành lặn thoát thân được.

Kết cục đã định, Thừa Ân hầu mặc đồ phạm nhân, ngồi thẳng trong tù. Hiện tại ông ta không hét không kêu, cũng không mắng người, dường như đã chấp nhận hiện thực này.

Thấy Tầm Lại tới, Thừa Ân hầu châm biếm: “Sao ngươi lại tới nữa, Hộ Kinh vệ rảnh thế à?”

Tầm Lại nói: “Ta có một chuyện không hiểu, mong hầu gia có thể giải thích nghi hoặc.”

Thừa Ân hầu cười lạnh một tiếng: “Những gì phải khai ta đã khai hết rồi, thứ ngươi cần biết cũng đã biết hết rồi, ngươi còn có gì muốn hỏi?”

Tầm Lại nói: “Năm đó lão hầu gia làm thế nào để thuyết phục vị dị sĩ kia đưa bản vẽ cho ông ta?”

Thừa Ân hầu thoáng sững sờ vì không ngờ Tầm Lại sẽ hỏi vấn đề này, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục lại như thường.

“Việc đó không có liên quan đến vụ án này, ngươi không cần biết.”

Tầm Lại cũng không phải người thích vòng vèo, vì thế hắn nói thẳng luôn: “Có liên quan tới Tạ Tam cô nương phải không?”

Sắc mặt Thừa Ân hầu khẽ biến, có chút bực mình.

“Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến vụ án, nếu Chỉ huy sứ rảnh phát hoảng thì ra phố mà bắt người đi, đừng tới hỏi ta!” Nói xong, Thừa Ân hầu quay lưng với Tầm Lại, nhắm mắt vào, ra chiều không phối hợp.

Tầm Lại tiến về phía trước vài bước, đứng bên cạnh Thừa Ân hầu và nói: “Để có được bản vẽ của dị sĩ kia, hầu gia đã phái Tạ Tam cô nương đến cạnh hắn, sau khi Tạ Tam cô nương thành công thì lập tức về kinh thành và gả cho người khác.”

Thừa Ân hầu cười khẩy, trợn trừng mắt, quát: “Nói láo!”

“Thế à? Nhưng đây là những gì bản quan điều tra được. Sau khi về kinh, Tạ Tam cô nương đã định thân với Tam gia phủ Giản Dực hầu, đồng thời vứt bỏ dị sĩ của phủ Lâm Hải xa xôi kia.” Tầm Lại nói.

Đây cũng là những lời phụ thân thỉnh thoảng nhắc đến mỗi khi say rượu.

Mặt Thừa Ân hầu đầy vẻ khinh thường.

“Năng lực của Hộ Kinh tư cũng chỉ có thế, không ngờ còn học thói đổi trắng thay đen, ngươi không sợ nửa đêm oan hồn đến đòi mạng sao.”

Tầm Lại nói: “Bản quan không sợ người sống thì làm sao sợ oan hồn được chứ? Nếu hầu gia không phối hợp, bản quan sẽ trình kết quả này lên thánh thượng để ngài định đoạt.”

Nghe vậy, Thừa Ân hầu chau mày, nói: “Tam muội không liên quan đến vụ án này, ngươi cần gì phải trình báo chuyện này?”

Nhưng Tầm Lại nói: “Sao lại không liên quan? Nếu không có Tạ Tam cô nương thì chưa chắc dị sĩ kia sẽ cho lão hầu gia bản vẽ. Đây là mối tương quan nhân quả.”

Thừa Ân hầu tức đỏ cả mặt, nhìn chòng chọc Tầm Lại bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người. Qua hồi lâu, ông ta mới nói: “Được, ta kể cho ngươi sự thật.”

Mắt Tầm Lại lóe lên.

Hắn đã sớm điều tra ra Thừa Ân hầu có quan hệ cực tốt với mẫu thân, cho nên vừa nãy cố tình nói lời bôi nhọ mẫu thân để chọc tức Thừa Ân hầu.

Sau đó hắn nghe thấy Thừa Ân hầu chậm rãi nói: “Ta tự nhân mình không phải người tốt gì, nhưng Tam muội lại là người vô cùng tốt. Con bé thông minh, lương thiện và xinh đẹp. Tuy là thứ nữ, nhưng bọn ta vô cùng thân thiết. Năm đó, phụ thân mang muội ấy đến Giang Nam….”

Nói đến chuyện cũ khiến ánh mắt của Thừa Ân hầu đầy rẫy ưu thương.

“Tam muội muội và Hách Liên Dịch nhanh chóng nảy sinh tình cảm, nhưng hắn ta chỉ là bụi cỏ giang hồ, không có công danh và tước vị nên đương nhiên phụ thân sẽ không gả nữ nhi cho người như thế. Phụ thân ngăn trở hai người họ bằng mọi cách, nhưng bọn họ vẫn muốn ở bên nhau. Cuối cùng Tam muội bỏ trốn cùng hắn ta. Phụ thân hay tin thì nổi cơn tam bành, đồng thời cũng nổi lên ý định đuổi cùng giết tận. Song,  không ngờ rằng Hạch Liên Dịch không phải người bình thường, hắn ta là người nhà họ Hách Liên, nổi tiếng về cơ quan thuật. Để Hạch Liên Dịch chế tạo vũ khí kiểu mới cho mình mà phụ thân đã không còn ngăn cản bọn họ ở bên nhau nữa, thậm chí còn tổ chức hôn sự ở trong phủ cho hai người. Hai tháng sau khi thành thân, phụ thân lấy được thứ ông muốn từ tay Hách Liên Dịch, và lại lần nữa nổi lên ý định giết hắn ta….”

Nói đến đây, Thừa Ân hầu thở dài.

“Tuy nhiên, chuyện này bị Tam muội phát hiện. Ngoài mặt muội ấy giả vờ ổn định phụ thân, sau lưng lại chuẩn bị bỏ trốn cùng với Hạch Liên Dịch. Một ngày trước khi phụ thân chuẩn bị ra tay, Tam muội và Hạch Liên Dịch chạy trốn….Bọn họ chạy trốn một năm, về sau vẫn bị tìm thấy….”

Thừa Ân hầu cụp mắt, vẻ mặt đau thương.

“Nếu ta biết phía sau sẽ có nhiều chuyện xảy ra như thế, ta thà rằng không tìm được bọn họ còn hơn.” Thừa Ân hầu hừ nhẹ một tiếng, nói như đang tự giễu: “Tam muội nói với ta rằng, một năm chạy trốn là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời này của muội ấy. Nhưng cuộc sống đẹp đẽ nhất đó lại bị chính người huynh trưởng mà muội ấy tín nhiệm phá hủy.”

Những chuyện phía sau Tầm Lại đã đoán được bảy tám phần, lúc này tay hắn nắm chặt thành quyền, mặt lộ rõ vẻ giận dữ.

“Sau khi về kinh, phụ thân và Giản Dực hầu hợp mưu, để củng cố quan hệ song phương mà Giản Dực hầu đã chủ động nhắc đến chuyện liên hôn. Phụ thân nghĩ đến Tam muội bèn đồng ý. Những chuyện phía sau có lẽ ngươi đã tra ra rồi, Tam muội bị bệnh mà chết. Cách đó không lâu Tam gia của phủ Giản Dực hầu cũng chết.”

Tầm Lại lạnh lùng hỏi: “Tạ Tam cô nương thật sự chết bệnh sao?”

Thừa Ân hầu khẳng định chắc nịch: “Đúng là chết bệnh.”

“Bệnh gì?”

“Phong hàn. Sức khỏe của Tam muội vốn đã không tốt, lại còn vất vưởng một năm bên ngoài mà không dưỡng bệnh, chỉ một trận phong hàn đã lấy đi tính mạng của muội ấy.”

“Hầu gia bịa chuyện cũng thuận mồm nhỉ, chẳng qua không biết lý do thoái thác của lão phu nhân có đồng nhất với hầu gia hay không thôi.”

Thừa Ân hầu lập tức quay đầu nhìn về phía Tầm Lại với ánh mắt cực kỳ sắc bén, lớn tiếng nạt: “Ta đã nói Tam muội không liên quan đến vụ án này, tại sao ngươi phải tra về con bé? Rốt cuộc ngươi muốn làm gi?”

Tam muội vốn không liên quan đến vụ án, mà ông cũng đã khai hết những chuyện liên quan rồi, nhưng vị Chỉ huy sứ trước mặt này vẫn tra rõ tận gốc. E rằng không chỉ đơn giản là liên quan đến vụ án này!

Nhìn vẻ căm phẫn của Thừa Ân hầu, Tầm Lại nói ra một chuyện khiến Thừa Ân hầu không ngờ tới.

“Tạ Tam cô nương là mẫu thân của ta, tra rõ nguyên nhân cái chết của mẫu thân là trách nhiệm của nhi tử.”

Thừa Ân hầu giật mình thảng thốt, mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, buột miệng nói: “Không ngờ ngươi lại là năm đó….”

Dù cùng làm quan trong triều mấy năm, nhưng ông chưa từng nhìn trực diện Tầm Lại, bây giờ nhìn kỹ hắn khiến ông chợt phát hiện ra hắn quả thực có đường nét của Hách Liên Dịch, cũng có bóng dáng của Tam muội.

Ông vội vàng kéo tay trái của Tầm Lại, vén ống tay áo ra nhìn, ông quả nhiên trông thấy trên cánh tay hắn có một vết sẹo nhỏ.

Nhìn hành động của Thừa Ân hầu, Tầm Lại đoán: “Hầu gia từng gặp ta?”

Thừa Ân hầu buông cánh tay của Tầm Lại xuống, thở dài và nói: “Từng gặp. Ta là người tìm thấy mẫu thân người. Lúc ta tìm thấy muội ấy, con bé đang ở cùng ngươi và phụ thân ngươi.”

Bấy giờ người sửng sốt lại biến thành Tầm Lại.

Thừa Ân hầu phát hiện ra mẫu thân, phụ thân và hắn, nhưng lại chỉ dẫn một mình mẫu thân đi.

“Phụ thân ta bị ông đả thương?”

Thừa Ân hầu lắc đầu: “Không phải.”

Nói xong, ông lại nói: “Có lẽ cháu không biết tình cảm của phụ thân và mẫu thân cháu sâu đậm đến nhường nào.”

Sau khi nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay của Tầm Lại, giọng điệu khi nói chuyện với Tầm Lại đã khác trước, có vẻ như ông đã bằng lòng nói chuyện với hắn.

“Mẫu thân cháu biết bọn họ không thể trốn thoát nên lén bỏ thuốc mê vào trong bát của phụ thân cháu, sau đó cùng ta lặng lẽ rời đi. Về sau phụ thân cháu tìm đến kinh thành, nhưng suýt nữa bị phụ thân ta đánh chết. Chỉ khi Tam muội đồng ý hôn sự, phụ thân ta mới đồng ý cho hắn ta một con đường sống, nhưng tiếc là ông ấy vẫn muốn giết hắn ta. Tam muội cầu khẩn ta, ta đành lặng lẽ thả phụ thân cháu ra, để hắn ta nằm trong bao bố giả vờ chết, sau đó vứt vào trong hồ. Nhưng phụ thân cháu vẫn không từ bỏ….”

“Cho đến tận khi Tam muội lấy tính mạng để uy hiếp, đồng thời nói với phụ thân cháu nhiều lời trái với lương tâm mới khiến phụ thân cháu lúc đó hết hi vọng, lê cơ thể tàn tạ rời đi. Từ đó phụ thân cháu không bao giờ quay lại kinh thành nữa, nhưng hắn ta không biết rằng, chưa đến một tháng sau khi hắn ta rời đi thì mẫu thân cháu đã qua đời.”

Hốc mắt Thừa Ân hầu dần dần ngấn lệ.

Trong chốt lát, hai người đều không nói gì. Một lát sau, Thừa Ân hầu quay đầu hỏi: “Đúng rồi, sau này phụ thân cháu thế nào?”

Tầm Lại bặm môi, nói: “Sau khi phụ thân về thì lâm bệnh nặng, bệnh mấy tháng trời mới khỏi. Lúc vừa khỏi thì người của lão hầu gia lại tìm đến, muốn giết phụ thân ta, phụ thân dẫn ta đi ẩn náu, sau đó cuối cùng cũng tìm được một nơi dừng chân an toàn. Nhưng khi đó ông ấy đã triền miên trên giường bệnh, không thể đến kinh thành được nữa….Lúc ta năm tuổi thì ông ấy qua đời.”

Thừa Ân hầu cười giễu và than rằng: “Tạo hóa trêu người…”

Nói xong, ông ta nhìn về phía Tầm Lại: “Cho nên, cháu tới kinh thành là để báo thù sao?”

Tầm Lại liếc nhìn Thừa Ân hầu, nói: “Hầu gia nghĩ nhiều rồi. Hầu gia sinh ra trong gia đình thế gia, có lẽ không biết cuộc sống của người nghèo khó. Từ nhỏ ta đã mất song thân, phải ăn nhờ ở đâu nên cuộc sống rất gian nan. Thuở nhỏ ta vừa làm việc vừa đọc sách, ngón tay và da mặt nứt nẻ cũng không thấy lạnh, không thấy đau. Ta không thể đọc sách sau khi trời tối, chỉ khi gà gáy mới nhìn được rõ chữ. Nhưng ta dụng công đọc sách không phải vì báo thù, mà vì ta mong rằng thế gian này sẽ có nhiều công bằng hơn, để học sinh nhà nghèo trên đời này không còn như ta nữa. Nếu không tra đến chuyện của lão hầu gia, ta cũng không biết Tạ Tam cô nương là mẫu thân ta.”

Thừa Ân hầu ngỡ ngàng hồi lâu. Nhìn bóng dáng thẳng tắp của Tầm Lại, ông chợt nhớ đến cảnh tượng cùng Tam muội đọc sách khi còn nhỏ, khi đó bọn họ vô lo vô nghĩ. Chẳng có bao nhiêu phiền não, cũng chẳng biết tính kế là gì.

Nhưng đã không thể quay lại được nữa….

“Cho nên, rốt cuốc mẫu thân ta bị ai hại chết?” Tầm Lại hỏi lại vấn đề này lần nữa.

Lần này Thừa Ân hầu không thoái thác nữa mà đáp: “Là ta, chính ta đã hại chết mẫu thân cháu.”

“Hầu gia vẫn không muốn nói thật sao?”

“Đây là sự thật, cháu có hỏi một trăm lần thì cũng thế thôi.” Thừa Ân hầu vội nói.

Tầm Lại sẽ không bỏ qua vấn đề này như vậy.

“Chỉ là không biết là sau mỗi lần lão phu nhân gặp ác mộng, bà ta thường đến chùa thắm đèn Trường minh cho ai.”

Thừa Ân hầu nhìn chằm chằm Tầm Lại hồi lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt, nói: “Mẫu thân ta đã từng này tuổi rồi, cháu đừng có giày vò bà ấy. Mục tiêu của các người dù sao cũng là ta, nên cứ coi như ta đã hại chết Tam muội đi. Cháu lấy lời chứng tới đây, ta có thể ký tên chấp thuận. Hãy dùng cái mạng này của ta để đền mạng cho Tam muội, như vậy mọi người đều có được thứ mình muốn.”

Tầm Lại liếc nhìn Thừa Ân hầu, nói: “Hầu gia vẫn không hiểu ý của ta. Không chỉ ta, mà cả Thánh thượng, chúng ta chưa bao giờ có bất kỳ sự thù địch nào đối với các thế gia, cũng không muốn xử oan cho ai. Cái chúng ta tìm kiếm là sự thật, để cho tất cả những kẻ ác đều gặp báo ứng, để những người tốt được sống yên ổn trên đời.”

Nói xong, Tầm Lại toan xoay người rời đi.

“Được, ta nói!” Thừa Ân hầu nhìn bóng lưng của Tầm Lại và nói, thấy Tầm Lại quay người, ông lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng cháu phải đồng ý một yêu cầu của ta.”

Tầm Lại không đáp cũng không từ chối.

“Ta nói xong cháu đừng đi thẩm vấn mẫu thân ta nữa, bà ấy có tuổi rồi, không chịu nổi giày vò nữa.”

Tầm Lại nói: “Mời hầu gia nói.”

“Phụ thân và mẫu thân ta không hề hay biết chuyện mẫu thân cháu đã có cháu, về sau phụ thân tự mình định việc cưới xin với Giản Dực hầu. Vị Trần Tam gia kia không biết đã nghe ai nói mà biết rằng Tam muội từng sống chung với phụ thân cháu, hắn ta nổi giận đùng đùng, nói trước mặt mọi người rằng mẫu thân cháu đã không còn trong sạch nên không xứng gả cho hắn. Thậm chí, hắn còn tìm một ma ma ở thanh lâu, bảo bà ta xác nhận việc mẫu thân cháu từng sinh đẻ rồi hăm dọa sẽ nói ra chuyện này. Phụ thân và mẫu thân ta vô cùng tức giận, liên tục phủ nhận điều này, nhưng Trần Tam gia nói rằng hắn muốn mời đại phu tới để bắt mạch cho Tam muội. Trần Tam gia bị đuổi ra ngoài, nhưng đêm đó, mẫu thân lại tìm đại phu bắt mạch riêng cho Tam muội. Tam muội thừa nhận mình từng sinh con. Về sau….”

Nói đến đây, Thừa Ân hầu bỗng dừng lại.

“Mẫu thân vì hôn sự của các cô nương khác trong nhà, vì danh tiếng của nữ quyến Thừa Ân hầu nên mới hại chết Tam muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.