Nhục Thân Thành Thánh

Chương 130: 130: Sở Gia Chi Chiến 1




Chương 130: Sở gia chi chiến (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay lúc Nhất Minh bế quan luyện hóa Huyết Ti thời điểm.

Sở Thiếu An rốt cuộc cũng thu được tin tức mới nhất về tên ma đầu Nhất Minh kia.

Bởi vì đường xá xa xôi, cho nên gần ba ngày sau Sở Thiếu An hắn mới nhận được tin tức.

“Ngươi nói tên khốn kiếp kia đã rời khỏi Đông Phương trấn tầm ba ngày trước, hơn nữa hắn còn ngự không rời đi?” Sở Thiếu An sắc mặt biến hóa không ngừng mở miệng hỏi.

“Đúng vậy gia chủ, dựa theo tin tức của thám tử truyền về thì chính là như vậy, tiểu nhân tuyệt đối không có nói bừa.


Nghe được xác nhận như vậy, Sở Thiếu An càng trở nên lo lắng hơn bao giờ hết.

Hắn làm sao không biết, một người có thể lơ lửng trên không chí ít cũng là nửa bước Chân Nguyên cảnh.

Không lẽ nói, tên ma đầu kia đã bước ra nửa bước kia??
Không thể, tuyệt đối không thể!
Sở Thiếu An lập tức chạy ra khỏi trạch viện hướng về một gian phòng bước đi.

“Cốc cốc cốc!” thanh âm gõ cửa vang lên.

“Vào đi” thanh âm nhàn nhạt từ bên trong gian phòng phát ra.

Sở Thiếu An nghe vậy liền chỉnh đốn trang phục một chút sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào bên trong.


Bên trong gian phòng cũng không có cái gì đặc biệt, cũng chỉ có bàn ghế và một gian phòng ngủ mà thôi.

Một trung niên mày kiếm khoát một thân trường bào màu xanh, diện mạo có chút uy mãnh không ai khác chính là một trong các vị khách khanh trưởng lão của Sở gia.

Nhìn thấy Sở Thiếu An từ bên ngoài bước vào, trung niên vội vàng chắp tay một cái: “Nguyên lai là Sở gia chủ, tại hạ không biết Sở gia chủ giá lâm không kịp tiếp đón, mong gia chủ đừng trách.


“Haha, Thanh trưởng lão nói đùa.

” Sở Thiếu An vội vàng chắp tay đáp trả, mỉm cười nói, “Hôm nay ta vội vàng đến đây, chính là có việc cần nói cho trưởng lão chuẩn bị.


“Ồ?” tên Thanh trưởng lão có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, một tay ra hiệu cười nói, “Vậy thì xin mời gia chủ an tọa chúng ta từ từ nói.


“Haha, mời!” Sở Thiếu An đồng dạng đưa tay ra hiệu đáp trả.

Cả hai đồng thời ngồi xuống sau, Sở Thiếu An trực tiếp mở miệng: “Thanh trưởng lão hẳn là biết lão phu cùng một kẻ có thù a?”
“Ta có nghe nói qua.

” trung niên gật gật đầu, một tay rót trà cười cười nói, “Tên Nhất Minh kia ngoại trừ được trời ưu ái, còn được các nơi võ giả thương yêu đến cực điểm, không lẽ hắn lại có động tác gì nữa rồi a?”
“Không sai!” Sở Thiếu An gật gật đầu, “Lão phu vừa nhận được tin tức từ hai ngày trước hắn đã rời khỏi Đông Phương trấn tiến về Thương Minh Thành.

Không những thế, còn có tin tức truyền ra là hắn lại có thể ngự không phi hành, Thanh trưởng lão đối với chuyện này cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, trung niên bỗng chốc dừng tay lại, chậm rãi nói: “Từ trước tới giờ, võ giả không có nào có đủ linh lực chèo chống để ngự không phi hành.


Nếu đúng như lời của Sở gia chủ nói thì tên Nhất Minh này e rằng đã bước ra nửa bước kia.

Lần này hắn trở về Thương Minh Thành hẳn là vì tìm Sở gia chủ ngươi mà đến, trong thời gian này gia chủ không nên ra ngoài mới tốt.

Hiện giờ chúng ta ngoài sáng hắn ở trong tối, gia chủ ngươi trước tiên nên tìm cách thu thập tin tức của hắn.

Hắn không đến đây thì thôi, nếu hắn dám đến ta sẽ khiến cho hắn có đi mà không có về.


Nghe vậy, Sở Thiếu An không che giấu được tiếu dung, hắn cần chính là câu nói cuối cùng này, bỏ ra đại giới nhiều như vậy, nếu có thể chém giết tên ôn thần kia chính là tốt nhất!
“Haha, Thanh trưởng lão ý nghĩ hoàn toàn so với lão phu không khác bao nhiêu, ta đã cho người đi dò xét việc này, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ biết được tin tức của hắn, hy vọng lần này có thể nhờ Thanh trưởng lão xuất thủ đem hắn chém giết, sau khi xong việc Sở gia chúng ta sẽ có hồi báo!” Sở Thiếu An chắp tay một cái cười ha hả nói ra.

Trung niên gật gật đầu: “Đây là đương nhiên rồi, nếu không còn việc gì nữa thì gia chủ nên trở về sớm chuẩn bị mới được, chỉ cần phát hiện tung tích của hắn, ta sẽ đích thân xuất mã đem hắn chém giết!”
“Haha, tốt, vậy lão phu không làm phiền Thanh trưởng lão bế quan nữa a!” Sở Thiếu An cười to một tiếng sau đó bước ra ngoài rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng Sở Thiếu An rời đi dần dần xa, ánh mắt trung niên bỗng nhiên chợt lóe lên một cái sau đó liền biến mất không thấy…

Tại một gian khách điếm nào đó.

“Phù!”
Nhất Minh thu công trở lại thở phào một hơi!
Hai mắt từ từ mở ra nhìn xung quanh một vòng không hề có bất kỳ khác thường nào.

Hắn hiện tại đã luyện hóa xong hai giọt Huyết Ti, cảm nhận được tự thân lực lượng biến hóa khiến hắn không khỏi gật gật đầu một cái.


“Công nhận Huyết Tinh Thạch đúng là chí bảo a, thương thế trên người của ta giờ khắc này đã biến mất không thấy, kinh mạch trong cơ thể lại được rộng mở to hơn một chút.

” Nhất Minh âm thầm cảm khái một câu.

Nếu như không có Huyết Tinh Thạch mà nói, hắn muốn khai mở toàn bộ thập lục mạch đúng thật là si tâm vọng tưởng!
Với trình độ linh khí của thế giới này hắn muốn khai mở 16 mạch không biết là đến ngày tháng năm nào mới có thể đả thông.

Hắn mặc dù không biết linh khí tại thế giới này so với quê hương hắn thấp bao nhiêu, nhưng có một điều chắc chắn rằng, quê hương của hắn sinh ra cường giả so với thế giới này phải cường đại rất nhiều.

Cầm trong tay khối Huyết Tinh thạch hắn lại sinh ra một tia nghi hoặc.

Nếu như nói tinh huyết của cường giả sau khi chết để lại, chính là lực lượng của người đó hội tụ mà thành, thì khối Huyết Tinh thạch này ẩn chứa một cỗ huyết sát chi khí nồng đậm vô cùng.

Thậm chí trong lúc luyện hóa Huyết Tinh Thạch này hắn còn nhìn thấy được Huyết thuật bên trong.

Chẳng lẽ nói, Huyết Tinh thạch này chính là của cường giả tu luyện Huyết thuật hội tụ mà thành?
Nếu không thì cũng không giải thích được vì sao trong lúc hắn luyện hóa lại có thể nhìn thấy một thanh niên sử dụng Huyết thuật công kích hắn.

Mà nếu đây là tinh huyết của một cường giả sử dụng Huyết thuật khi còn sống, thì hắn có phải là Huyết Ma lão tổ không a?
Truyền ngôn nói rằng chỉ có một cường giả sử dụng Huyết thuật chính là Huyết Ma lão tổ.

Nếu thật là hắn thì quả thật bất khả tư nghị a!
Một cường giả chết từ đời nào rồi mà tinh huyết vẫn được bảo tồn trở lại, theo lý mà nói, trải qua tuế nguyệt ăn mòn thì cho dù là ai cũng sẽ theo dòng thời gian mà từ từ phai mờ.

Nghĩ đến đây, Nhất Minh bỗng nhiên cảm thấy Thiên bảng quả nhiên thần bí!
Không những thần bí mà còn đáng sợ!
Thở dài một hơi.

Nhất Minh mang Huyết Tinh thạch thu vào bên trong chiếc vòng, hắn bây giờ đã có chiếc vòng trên tay thì cũng nên giữ những đồ quan trọng vào trong này, còn nhẫn trữ vật mang ở bên ngoài làm vật che mắt cũng không tồi.


Làm xong những này, Nhất Minh bước ra ngoài khách điếm hít thở một hơi!
Bầu trời vừa xuống núi không bao lâu, màn đêm chính thức bắt đầu!
Đêm nay chính là ước hẹn giữa hắn và tên Sở Thiệu kia hành động.

Dựa theo ước định ban đầu, tên Sở Thiệu kia sẽ cho người tập kích dẫn ra tên khách khanh bên trong Sở gia, sau đó chính là sân diễn của hắn!
Hiện giờ màn đêm chỉ là bắt đầu mà thôi, hắn cũng không vội nhất thời.

Bước vào bên trong khách điếm, Nhất Minh kêu gọi một bàn thức ăn cùng rượu bắt đầu ăn uống.


Màn đêm chính thức mang cả Sở gia bao trùm vào bên trong, bóng tối mờ nhạt cùng tiếng gió hiu hiu càng khiến đêm nay trở nên lành lạnh.

Cả vùng trời to lớn không hề có bất kỳ ánh sao nào, trên bầu trời đêm dường như bị một tầng mây đen bao phủ đồng dạng, ánh trăng trên cao chỉ ló ra một nửa chiếu xạ xuống dưới chỉ lộ ra một vẻ lờ mờ.

Những ánh đèn được thắp trước kia đang từ từ lâm vào bóng tối, dần dần chỉ còn duy nhất ánh trăng chiếu rọi màn đêm u tĩnh.

Giờ khắc này, trên đường lớn cũng chỉ còn lác đác vài bóng người đang dần dần đi về tổ ấm, từng gia đình, từng hàng quán đều đã đóng cửa khép mình vào bên trong màn đêm yên tĩnh!
Sở gia bên ngoài chính là một mảnh tịch mịch, cô quạnh, nhưng bên trong thì hoàn toàn ngược lại, đèn đuốc vẫn còn thắp sáng chiếu rọi từng con đường bên trong.

Bỗng nhiên,
Một tiếng phần phật thanh âm trên không từ xa hướng thẳng về tông gia trạch viện bay đến.

Một hắc y nhân che kín toàn bộ khuôn mặt từ trên cao nhìn xuống trạch viện một chưởng vỗ ra.

Mênh mông lực lượng hóa thành tám trượng bàn tay từ trên cao mang theo từng tiếng ầm ầm rơi xuống!
“Làm càn!” một tiếng quát lớn từ phía sau trạch viện vọng ra, một thân hình từ bên dưới phóng lên đấm ra một quyền, quyền cương cùng bàn tay ầm vang va chạm, một tiếng nổ oanh trời mang theo một cơn gió lốc càn quét toàn bộ bốn phương tám hướng…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.