Nhục Thân Thành Thánh

Chương 227: 227: Bế Quan




Chương 227: Bế quan
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đợi cho Tinh Nhãn Vương hoàn toàn bước ra bên ngoài, Nhất Minh mới từ từ ngồi xuống, trầm ngâm hồi lâu, không vì cái gì khác, chỉ vì hồi tưởng lại những lời mà vị Tinh Nhãn Vương kia nói.

“Một tổ chức không phân biệt chủng tộc, thân phận, xuất thân sao…” Nhất Minh dường như có điều suy nghĩ, nếu là như vậy, chẳng phải nói trong Ám Điện còn có Linh tộc tham gia vào hay sao?
Đối với Linh tộc, Nhất Minh không có hảo ý cũng không có ác ý, mặc dù cái chủng tộc này đã có lần nhằm vào hắn, nhưng lần đó đối chiến với Độc Lãng cũng là một đối một, Linh tộc bên kia cũng không có mang theo cường giả cường thế trấn áp hắn.

Bình thường mà nói, thằng cháu bị đánh đương nhiên thằng cha sẽ phải ra mặt, nhỏ bị đánh già ra mặt, đây là sự tình bình thường vô cùng, nhưng Linh tộc bên kia lại có thể nhịn được, điều này thật khiến cho ta nhìn tên Độc Lãng kia với ánh mắt khác à nha.

Nghĩ như vậy, Nhất Minh cũng không có xoắn suýt quá nhiều, người có người tốt người xấu, Linh tộc bên kia e rằng cũng không khác là bao nhiêu, chỉ cần không phải cường giả tuyệt đỉnh, ai rồi cũng phải trải qua người người chèn ép, điều này không thể trách ai được, chỉ trách chính mình quá yếu mà thôi.

Bình phục lại tâm thần, Nhất Minh ngồi xếp bằng lại, bản thân xuất ra Huyết Tinh Thạch nắm trên tay, một luồng Huyết Ti từ trong tinh thạch xông vào bên trong cơ thể Nhất Minh, bắt đầu bổ sung khí huyết khôi phục tự thân thương thế.

Trận chiến kia, Nhất Minh dường như đã sử dụng toàn bộ khí huyết dự trữ mà mình có, bản thân khí huyết nó có thể tự động sinh ra, nhưng nếu trong thời gian ngắn tiêu hao quá nhiều thì cơ thể sẽ trở nên suy yếu rất nhiều.

Hơn nữa, tốc độ khôi phục của khí huyết không giống với linh lực, nó phải tiêu tốn thời gian nhiều hơn rất nhiều, một người có khí huyết càng mạnh thì khi khôi phục cũng cần tốn một đại lượng thời gian, hoặc là cần thiên tài địa bảo ẩn chứa huyết khí để hỗ trợ khôi phục.


Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Nhất Minh sẽ không dùng Huyết Tinh Thạch để khôi phục thương thế của bản thân, hiện tại thì không giống, vết thương trên người hắn mặc dù đã được băng bó hoàn toàn, nhưng bản thân vết thương so với trước kia phải nặng hơn rất nhiều.

Cho nên, Nhất Minh không còn cách nào khác là sử dụng một giọt Huyết Ti để khôi phục bản thân.

Không cần trải qua bao lâu, một giọt Huyết Ti đã được Nhất Minh luyện hóa hoàn toàn, vết thương trên người cũng vì đó khép lại, cử động một chút, cẩn thận cảm thụ một chút, cơn đau đã giảm nhiều.

Không thể không nói, khối Huyết Tinh Thạch này đúng thật là chí bảo a!
Tiếp theo đó, chính là cảm ngộ lại trận chiến vừa rồi, chính mình dường như bước vào một trạng thái kỳ lạ nào đó, loại trạng thái này khiến trái tim của mình cùng thanh đao ở sâu bên trong cơ thể có cùng chung nhịp đập với nhau, điều này phải cẩn thận cảm thụ một chút mới được.

Chớp mắt đã bảy ngày trôi qua, ngoài thời gian ăn uống ra chính là một lòng một dạ tập trung vào việc tu hành cảm ngộ, thậm chí hắn còn quên cả thời gian, có khi ngồi bất động mấy ngày liền.

Nhất Minh không ngừng hồi tưởng lại từng chi tiết trong trận chiến kia, từ lúc hắn quyết định tiến lên một bước kia, cả người của hắn lúc đó liền đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Chiến ý, cảm giác cầm đao, cảm giác hai nhịp tim hợp nhất, cảm giác sắc bén kia, cảm giác hưng phấn, vân vân và mây mây, rất nhiều cảm giác ngay tại lúc đó cùng đồng thời phát sinh biến hóa, khiến cả người của hắn dường như bộc phát ra một loại lực lượng vô hình lại sắc bén.

Nhất Minh giống như ngây dại, hắn không hề để ý đến bất kỳ việc gì, chỉ chú tâm vào việc cảm ngộ những thứ này, nhớ lại cảm giác lúc đó, nhớ lại lúc đó chính mình đang suy nghĩ cái gì, nhớ lại làm sao để bộc phát ra cỗ lực lượng đó…

Chớp mắt lần nữa đã hơn một tháng trôi qua, không thể không nói, tu hành cảm ngộ so với bản thân hấp thu thiên tài địa bảo để tăng tiến tu vi phải khó hơn rất nhiều.

Đây không phải là vấn đề tài nguyên có thể giải quyết được, tu sĩ tu hành không quan tâm tuế nguyệt, có khi một cái chớp mắt đã là vạn năm, mà hắn, chỉ mới lâm vào cảm ngộ hơn một tháng mà thôi.

Đối với võ giả mà thôi, một tháng tu hành đã là một khoảng thời gian vô cùng lâu, bình thường võ giả không ai có thể liên tiếp bế quan một tháng cho được.

Hơn một tháng này, Nhất Minh đã lắng đọng toàn bộ những kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm dùng đao, uẩn dưỡng trường đao và cảm thụ đao hồn bên trong bản thân.

Không thể không nói, hơn một tháng lắng đọng, Nhất Minh vẫn không có cách nào chủ động kích phát ra một đao như trước kia, cụ thể là hắn không cách nào phóng thích ra cỗ khí tức sắc bén kia.

“Nếu như đoán không lầm, đây chính là Đao cùng linh hồn dung hợp, hình thành Đao Hồn mà vị tiền bối kia nói đến.

” Nhất Minh cẩn thận cảm thụ thanh đao ở sâu bên trong tâm thần một chút, thầm nghĩ trong lòng.

Trong tâm có đao, chính là như vậy!
“Việc mình cần làm bây giờ, chính là làm cách nào có thể chủ động phóng thích ra cỗ lực lượng kia, chỉ có như vậy, chiến lực của mình mới có thể tăng cao lên được, cũng không thể để tới thời khắc sinh tử mới có thể kích phát ra a!”

Ngay lúc Nhất Minh đang trầm ngâm suy tư thời điểm, một tiếng động từ từ vang lên, thạch môn trước mặt đã dần dần được mở ra, một thân ảnh với chiếc mặt nạ cùng bộ kim sắc trường bào quen thuộc đã xuất hiện ở trước mắt, người này không phải Tinh Nhãn Vương thì còn ai vào đây.

“Thế nào rồi?” Tinh Nhãn Vương từ từ bước tới gần khẽ cười hỏi, hơn một tháng nay hắn đã bước vào đây một hai lần, nhưng lần nào cũng đều nhìn thấy tên thiếu niên này hai mắt nhắm nghiền, trên thân còn toát ra một cỗ khí tức sắc bén như có như không ẩn hiện xung quanh.

Cảm thụ được cỗ lực lượng này, Tinh Nhãn Vương cũng không có làm phiền hắn ý tứ, dù sao muốn lâm vào cảm ngộ cũng không có dễ dàng như vậy, thế là đến tận bây giờ Tinh Nhãn Vương mới bước vào lần nữa.

Nghe được câu hỏi của Tinh Nhãn Vương, Nhất Minh vội vàng đứng dậy thi lễ một cái nói: “Đa tạ Tinh Nhãn Vương ngài đã thông cảm cho, thương thế của ta đã hoàn toàn khỏi hẳn.


“Vậy thì tốt rồi.

” Tinh Nhãn Vương gật gật đầu, “Tiếp đến, ngươi mang cái này vào rồi đi theo ta.


Nói xong, Tinh Nhãn Vương đưa cho Nhất Minh một chiếc mặt nạ, bên trên còn có những đường linh văn khắc họa trên đó, sau đó quay người hướng ra ngoài thạch môn đi đến, Nhất Minh thấy vậy cũng không có chần chờ cái gì, mang lên mặt nạ rồi theo sát phía sau, hắn biết, hiện giờ chắc là đi nhận lấy phúc lợi của Ám Điện a.

Bước ra ngoài thạch môn, Nhất Minh đã xuất hiện ở một đường hành lang nối dài chừng vài trăm trượng, cứ cách mỗi một đoạn hành lang liền có một căn thạch thất, phía trên còn đánh thứ hai loại ký tự chính là Thiên và Địa.

Theo như Tinh Nhãn Vương giải thích nói, căn thạch thất chữ Thiên chỉ dành cho Thần cảnh cường giả bế quan trong đó, còn lại là dành cho các thành viên của nội điện sử dụng.


Phía trên hành lang có những đoàn lục quang bay lơ lửng giữa không trung, những đoàn lục quang nhìn trông rất giống với những đom đóm, nó lơ lửng chậm chạp ở xung quanh, tạo nên ánh sáng lờ mờ nhìn vào vô cùng thần bí.

Đi hết đoạn hành lang, xuất hiện trước mặt cả hai chính là một chiếc hố vô cùng to lớn, có thể nói, chiếc hố này chí ít cũng rộng chừng ngàn trượng.

Đi tới bên cạnh miệng hố nhìn xuống bên dưới, phía dưới chính là cả cái quảng trường hình tròn, phía trên mặt đất còn có lít nha lít nhít những đường vân tựa như trận pháp đồng dạng.

Quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, Nhất Minh hiện tại đang đứng ở một cái bình đài phía trên, trước mặt còn có nhiều chiếc bình đài khác thông hướng nhiều nơi khác nhau, hắn không biết những chiếc bình đài này thông hướng nơi nào.

Bỗng nhiên, một cỗ ba động từ bên dưới hố to truyền tới, Nhất Minh hiếu kỳ nhìn xuống bên dưới, một thân ảnh mang mặt nạ kỳ lạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở quảng trường bên dưới.

Nhìn thấy thân ảnh này, Tinh Nhãn Vương chậm rãi giải thích nói: “Đây chính là truyền tống trận của Ám Điện, mọi thành viên của nội điện đều có thể từ ngoại giới tiến vào nơi này bằng cách truyền tống, ở bên ngoài có những cứ điểm tuyệt mật mà chỉ thành viên của nội điện mới biết, và chỉ những thành viên có ấn ký trên người mới có thể sử dụng truyền tống đi vào.


Nghe được lời này, Nhất Minh liền minh bạch rồi, chả trách nơi này lại thần bí như vậy, xem ra trong này có huyền cơ a!
Nói xong, Tinh Nhãn Vương thôi động lực lượng bao trùm trên người Nhất Minh, lập tức thả người phi lên cao, hướng thẳng về một chiếc bình đài khác bay đến.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.