Nhục Thân Thành Thánh

Chương 231: 231: Xuất Quan




Chương 231: Xuất quan
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Luyện Thể Quyết tầng thứ 6!
Nhất Minh không biết ngoại giới hiện giờ đã trải qua bao lâu, bản thân hắn ở bên trong vùng không gian kia hoàn toàn không ý thức được thời gian trôi qua gì cả, hiện giờ bụng đói như thế này, e rằng cũng đã trải qua mấy ngày rồi a?
Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hắn cũng minh bạch một điều.

Luyện Thể Quyết chính là bản công pháp nâng cấp của Tôi Thể Quyết, dựa theo những nội dung mà mình xem qua, Luyện Thể Quyết từ tầng thứ bảy trở đi chính là cách thức tu luyện dành cho những võ giả khai mở tám mạch trở lên mới có thể tu luyện.

Chẳng hạn như muốn thành công bước vào tầng bảy, bản thân cần khai mở thập mạch mới có thể tu luyện, đó chỉ là điều kiện đầu tiên mà thôi.

Trước kia, Nhất Minh sử dụng toàn bộ kinh mạch để tôi thể, hắn không hề dựa theo hành công lộ tuyến nào, vì vậy khả năng rèn luyện cũng hạn chế rất nhiều, bản thân rèn luyện nhục thân không hề đạt được tối ưu.

Cho đến hiện tại, sau khi minh bạch lộ tuyến hành công của Luyện Thể Quyết, Nhất Minh nhận ra một điều, quyển công pháp này có những lộ tuyến hành công quanh co khúc khuỷu, chính vì thế mà nhục thân phải chịu gánh nặng lớn hơn rất nhiều.

Còn điều kiện thứ hai, chính là bản thân võ giả phục dụng một loại thiên tài địa bảo cực nóng hoặc cực lạnh để tiến hành luyện thể, hoặc bản thân ở trong một loại địa vực đặc thù như trên mới có thể tiếp tục tu luyện.


Đơn giản là vì từ thập mạch trở đi, nhục thân đã thoát ra khỏi phạm trù của "phàm nhân" rồi, muốn dùng cách của phàm nhân để đi luyện nhục thân thì quả thật là si tâm vọng tưởng.

Chính vì vậy mà mới cần hai điều kiện như trên để tiến hành tu luyện, một cái là yêu cầu về số lượng kinh mạch, một cái là yêu cầu về hoàn cảnh hoặc thiên tài địa bảo, cái nào đi chăng nữa cũng khiến việc tu hành của hắn không dễ chút nào.

Đơn giản mà nói, hắn không thể một mình chạy tới Hoả Vực để tu luyện a? Linh tộc bên kia cũng đâu có bị ngu để một nhân tộc xâm nhập vào lãnh địa của mình như thế, cho nên, loại phương pháp này được hắn quẳng thẳng lên chín tầng mây xanh.

Sở dĩ cần đặc thù địa vực là vì bên trong những nơi này có nồng độ thuộc tính linh khí vượt xa bình thường rất nhiều, cần đại lượng thuộc tính linh khí mới có thể đủ để đáp ứng nhu cầu luyện thể, còn không thì rất khó để tiến hành tu luyện, trừ khi chính mình có đủ Linh điểm.

Nhưng hiện tại, chính mình hoàn toàn không đủ a!
Nghĩ tới đây, Nhất Minh lắc lắc đầu, thôi, cứ từng bước từng bước đi, hiện giờ phải đi ăn cái đã, rất lâu rồi bản thân chưa ăn gì vào bụng a.

Nhìn cái bụng kêu “ộp ộp ộp” Nhất Minh không khỏi bật cười, bản thân nhanh chóng đi đến thạch môn, sau một lúc, thạch môn được mở ra, nghe được thanh âm này, Mộng Nguyệt cùng Tinh Nhãn Vương hai người đưa mắt nhìn lại.

Một thiếu niên bạch y từ từ bước ra khỏi thạch thất, ánh mắt nhìn lướt qua hai người có chút bất ngờ nói ra: “Mộng Nguyệt đại nhân, Tinh Nhãn Vương đại nhân, hai người tại sao lại ở trước thạch thất của ta a?”
Nhất Minh vừa bước ra liền đã nhìn thấy hai người đứng ở nơi này, đây là có chuyện gì xảy ra a? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì? Nhìn bộ dáng lo lắng của hai người chắc hẳn là xảy ra đại sự gì a?
Nhìn thấy tên nhóc này cuối cùng cũng thò đầu ra, ánh mắt của Mộng Nguyệt lóe lên một tia vui mừng, nhưng ngữ khí có chút tức giận nói: “Hừ, tên nhóc con ngươi cuối cùng cũng thò đầu ra a, dám để cho ta chờ ngươi tận chín tháng lâu như vậy, ngươi định chuộc lỗi với ta như thế nào đây?”

Tinh Nhãn Vương đứng ở một bên cũng không có nói cái gì, chỉ là lẳng lặng nhìn lấy hắn.

Nhất MInh nghe được lời này nhất thời mộng bức!
Chín tháng? Ta là ai? Ta làm sao? Ta thế nào?
Nhìn thấy tên nhóc này làm một bộ ngây ngốc như vậy, Mộng Nguyệt nhất thời tức giận dậm chân tiến tới, một tay nắm chặt lỗ tai của Nhất Minh kéo lên trên, ngữ khí không giữ lại chút nào nói ra:
“Tên nhóc con nhà ngươi làm cái gì ở bên trong chín tháng trời không ra bên ngoài, báo hại chúng ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi thì tốt lắm, ở bên trong bế cái gì quan đây?”
Nhất Minh: “A đau đau đau đau đau!”
Cả người của Nhất Minh bị Mộng Nguyệt nắm lỗ tai xách lên như một con gà con, toàn thân của hắn không hề có lực hoàn thủ chút nào, bà cô này cũng thật là ra tay độc ác a!
Xoa xoa lỗ tai, một bên tai của Nhất Minh giờ khắc này đã đỏ chót một mảnh, cơn đau từ trên lỗ tai liên miên đập tới khiến hắn ủy khuất không thôi, đường đường là một tên "ma đầu" bị người người kêu đánh, hiện giờ lại bị xách như gà con vậy đây.

Biết sao được, ai biểu bà cô này mạnh hơn chính mình đâu!
Sau khi nghe Mộng Nguyệt nói lời kia, hiện giờ hắn đã minh bạch mọi chuyện rồi!.

Thì ra chính mình lĩnh hội Luyện Thể Quyết tiêu tốn tận chín tháng trời!
Điều này đối với một võ giả quả thật là không dám nghĩ tới, nhưng sau khi nhìn nhận lại độ khó khi lĩnh hội Luyện Thể Quyết, Nhất Minh cảm thấy chín tháng thời gian quả thật là quá ngắn.


Hắn không biết những tu sĩ khác muốn lĩnh hội một môn công pháp phải tiêu tốn bao lâu, không thể không nói, nửa sau của Luyện Thể Quyết đã không phải bình thường võ giả có thể trong thời gian ngắn mà lĩnh hội cho được.

Chính vì thế mà Nhất Minh tiêu tốn một khoảng thời gian khá dài ở bên trong vùng không gian kia để lĩnh hội, tu hành không tuế nguyệt, một cái chớp mắt, đã là thương hải tang điền a!
Mặc dù chỉ là chín tháng, nhưng phải biết hiện tại hắn chỉ là Luyện Thể võ giả a!
Trong lòng Nhất Minh không khỏi cảm khái không thôi.

Hắn nhìn sang hai vị đại nhân trước mặt cười hì hì nói: “Hai vị đại nhân thứ lỗi a, tiểu tử không biết lần này cảm ngộ công pháp lại lâu đến như vậy, không biết hai vị đại nhân tìm ta có chuyện gì phân phó?”
Hai người này làm gì không làm, đứng trước cửa thạch quan của mình chỉ để trông mình trở ra, e rằng có việc lớn cần phân phó chính mình đi làm a, nếu không thì cả hai không cần phải ở đây trông mình như thế.

“Thế nào? Không có chuyện gì ta tìm tên nhóc ngươi trò chuyện tâm sự không được sao?” Mộng Nguyệt liếc mắt nhìn lấy Nhất Minh nhàn nhạt hỏi.

“Ặc! Đương nhiên là được a!” Nhất Minh gãi gãi đầu làm ra một bộ ngây ngô bộ dáng cười cười nói:
“Mộng Nguyệt đại nhân vẫn là nói thẳng đi thôi, chín tháng nay ta không có một chút gì vào bụng, hiện giờ cả người dường như muốn hư thoát ra đây, nếu như hai vị đại nhân không chê mà nói, có thể cùng tiểu tử ăn một bữa a, coi như ta chuộc lỗi với hai vị đại nhân!”
“Ha ha!” Mộng Nguyệt một tay xuất ra chiếc phiến che lại miệng mặt nạ cười to một tiếng, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên ngữ khí có chút trêu chọc nói:
“Tiểu tử ngươi bắt hai người chúng ta chờ đợi chín tháng nay, thế mà chỉ cần một bữa là xong, nào có đạo lý dễ ăn như thế? Ít ra, cũng phải ba năm bữa mới được a!”
Nhất Minh nghe vậy liền gật gật đầu: “Không thành vấn đề!”
“Tốt, ta ở cung điện chờ nhóc a, há há há!” một tiếng cười sảng khoái vang lên, thân hình của Mộng Nguyệt liền tiêu thất không thấy, tựa như người ở trước mặt vừa rồi không tồn tại một dạng.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Nhất Minh kinh ngạc không thôi, đây là thủ đoạn của Thần cảnh cường giả sao?

“Được rồi, người đã không có ở đây.

” Tinh Nhãn Vương nhìn tên thiếu niên trước mặt không ngừng nhìn tới nhìn lui, thanh âm đạm mạc lần nữa vang lên:
“Lần này ta đến đây để xem tình hình của ngươi là chuyện thứ nhất, thấy ngươi tu luyện không có vấn đề gì vậy ta liền an tâm.

Chuyện thứ hai, chính là bản thân ngươi chỉ còn không tới ba tháng để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, cái này ngươi không phải đã quên rồi a?”
“Ngạch!” Nhất Minh nghe được lời này nhất thời sửng sốt một chút, nếu Tinh Nhãn Vương mà không nói, hắn thật đã không nhớ đến chuyện này a, bế quan một trận liền khiến đầu óc hắn không nắm bắt được tình hình ngoại giới rồi, điều này quả thật không tốt a.

“Tinh Nhãn Vương đại nhân yên tâm, ta làm sao có thể quên cho được, ha ha ha ha.

” Nhất Minh cười xấu hổ nói ra, hắn cũng không có ngại mà tiếp tục hỏi thăm về chuyện nhận nhiệm vụ này.

“Tinh Nhãn Vương đại nhân, không biết hiện tại trong Ám Điện có nhiệm vụ nào phù hợp với ta không a?”
Bản thân Nhất Minh hiện tại chỉ còn đúng mỗi bộ đồ trên người, linh thạch các thứ hoàn toàn không còn một mống nào, toàn bộ đều bị hắn mang đi luyện hóa cả rồi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không cần phải bôn ba chạy nhiệm vụ như thế này a.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.