Nhục Thân Thành Thánh

Chương 241: 241: Thiên Đài 1




Chương 241: Thiên Đài (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy toàn bộ người mình đều im lặng, tất cả đều hướng mắt nhìn về phía mình, lão giả lọm khọm cũng không có giải thích cái gì, tiếp tục hướng về phía Nhất Minh cười nói:
“Là người của ta mạo phạm công tử, vừa rồi bản thân ta cũng có chút lỗ mãng, mong công tử đừng để ở trong lòng, có thể hay không bỏ qua cho chúng ta một lần?”
Nhất Minh nghe được lời này cũng không có biểu tình cái gì, trong lòng của hắn đang nghi hoặc vô cùng, chính mình chẳng lẽ diễn tệ như vậy sao, lão già này nhanh như vậy liền đã nhận ra vấn đề, cái này quả thật không có chỗ tốt gì a.

Cân đo đong đếm một chút, Nhất Minh mới mỉm cười nói: “Có thể.


Nghe được lời này, lão già lọm khọm liền ngay lập tức lộ ra nét mừng, cơ mặt của lão lấy mắt thường cũng có thể thấy được lập tức giãn ra, nhưng còn chưa đợi lão mừng bao nhiêu, lời nói tiếp theo đã khiến lão giả lọm khọm cùng một đám thanh niên phải ngơ ngẩn cả người.

“Nhưng ta lại được chỗ tốt gì?”
Lời này vừa ra, cả đám nhất thời ngẩn ngơ, bọn hắn còn chưa ý thức được cái gì, đến khi phản ứng lại, liền có một tên thanh niên nhảy ra, thần sắc giận dữ chỉ thằng vào mặt Nhất Minh quát to một tiếng:
“Lớn mật!”

“Hổ lão nể tình tha cho ngươi rời đi còn không biết tốt xấu, nếu ngươi đã không muốn rời đi vậy thì ở lại đây đi.


Dứt lời, cả đám thanh niên còn lại liền nhao nhao phụ họa, một màn này khiến lão giả lọm khọm muốn tê cả da đầu, một đám đầu óc ngu như con chó, ta xxx các ngươi!
Nhất Minh cũng không thèm phản ứng bọn hắn, khóe miệng liền dâng lên một vệt nụ cười vô cùng hòa ái, ánh mắt liếc qua từng người ở đây, một tay chỉ chỉ từng người mỉm cười nói: “Tiền bối, vấn đề không phải ở ta a, đây là bọn hắn tự tìm lấy cái chết, cái này thì không trách ta được rồi, có người muốn cướp đồ trên người ta, tiền bối nói xem, ta nên làm thế nào bây giờ?”
Lão giả lọm khọm vô cùng bất đắc dĩ, thái độ thoái lui của hắn đã khiến không ít người ở đây bất mãn, mặc dù uy vọng của lão rất cao, nhưng không thể phủ nhận rằng thực lực của lão không dùng được nữa.

Chính vì thế mà có không ít thành phần không chịu yên phận, bây giờ chủ động nhảy ra, xem như là số mệnh đi thôi, lão cũng không còn cách nào, nói cũng đã nói rồi, các ngươi không nghe lão già ta thì tự thân trả giá đi thôi.

Thế là lão giả lọm khọm phất phất tay, cả người lập tức lui về phía sau nhìn tất cả những điều này, trong lòng nặng trĩu vô cùng, lão biết được, thế giới này hoàn toàn chính là dựa vào thực lực nói chuyện, chính mình có thể che chở bọn hắn nhất thời chứ không cách nào che chở bọn hắn cả một đời cho được.

Chính mình đã già rồi a!
Không lâu sau, hơn hai mươi tên võ giả giờ khắc này chỉ còn lại không đến mười tên, những người còn hô hấp bình thường đều là những người nghe theo lão giả, an an ổn ổn đứng ở một bên, không có tham gia vào trận chiến này.


Không thể nghi ngờ, hơn chục tên võ giả còn lại thì không có tốt đẹp như vậy, toàn bộ không gãy xương thì cũng qua đời tại chỗ, không có một ai là toàn mạng trở ra, toàn bộ đều nằm liệt dưới mặt đất, máu tươi chảy ra, liên tục hấp hối.

Nhìn toàn bộ cảnh này, còn lại tám tên võ giả trong lòng cũng kinh hãi không thôi!
Bọn hắn không nghĩ đến, người thiếu niên trước mắt lại có chiến lực kinh khủng như vậy, chỉ dựa vào thân pháp quỷ mị đó cùng lực lượng bản thân cũng đủ mang hơn chục tên võ giả đánh chết lên chết xuống.

Đây quả thật là không thể tin được a!
Giải quyết xong những tên này, toàn bộ khu ổ chuột cũng trở nên yên tĩnh rất nhiều, từng làn gió nhè nhẹ thổi vào bên trong, mặc dù thái dương lên cao, toàn bộ ánh nắng chiếu rọi vào bên trong vô cùng nóng bức, nhưng cũng không cách nào xóa đi bầu không khí vô cùng rét lạnh này.

Nhất Minh từ từ đi đến bên cạnh từng người, ngồi xuống, một tay dò vào bên trong ngực, móc ra toàn bộ túi trữ vật ở bên trong, tổng cộng gom lại còn không tới hai mươi khối linh thạch, đây quả thật là nghèo rớt mồng tơi a!
Nhất Minh nhíu mày nhìn về đám người còn lại, cả đám vô ý thức lập tức lui về sau một bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía thiếu niên đang dùng sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn lấy chính mình, điều này khiến tinh thần và thể xác của tám người toàn bộ căng cứng không thôi.

Đây là chuẩn bị làm cái gì đây a?
Nhất Minh nhìn thấy cả đám đều đang sợ hãi chính mình, trên miệng liền lộ ra một vệt nụ cười, cả người dần dần đứng dậy, chuẩn bị bước về phía trước.


Lão già lọm khọm nhìn thấy cảnh này liền bước lên một bước, mỉm cười nói: “Công tử, những tên này đối với công tử hoàn toàn không có ác ý, bọn hắn chẳng qua là theo ta kiếm một miếng ăn qua ngày mà thôi, thực lực cũng yếu như vậy, trên người cũng không còn lại cái gì, cho dù công tử giết tám người bọn hắn cũng không kiếm được bao nhiêu linh thạch.

“Ta có một chủ ý như thế này, công tử nghe xong rồi quyết định, nếu như tin tức hữu ích, mong công tử có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chín người chúng ta, thế nào?”
Nhất Minh nghe vậy liền thu hồi ánh mắt, quả thật như lời của lão giả nói, giết tám tên này cũng không kiếm được bao nhiêu, tu vi của tám tên này còn không đến cửu trọng, hắn không có hứng thú làm những chuyện vô vị thế này.

Huống chi, tám người còn đang run như cầy sấy thế kia, hắn quả thật không cách nào hạ thủ cho được, nhưng lời nói của lão giả lọm khọm khiến Nhất Minh dâng lên một tia hứng thú.

Hắn không biết lão giả này đang đánh chủ ý gì, trước tiên cứ nghe trước đã rồi tính sau, thế là Nhất Minh từ từ bước về phía trước, đi đến bên cạnh một phiến đá ngồi xuống, tiếp tục chờ lão giả mở miệng.

Cả khu ổ chuột này chẳng có cái gì, xung quanh toàn là rác và gạch đá, chỉ có mỗi phiến đá này là có chút độ lớn, miễn cưỡng có thể ngồi xuống được.

Mùi hôi thối lan toả giữa không trung, ở nơi này, nếu không phải là người ở đây, rất khó để có thể thích nghi được mùi hôi thối này.

Thế nhưng là, sắc mặt của Nhất Minh bình thường vô cùng, hắn đối với mùi hôi thối này dường như không thèm quan tâm đến, ngay cả phiến đá có vết dơ trên đó cũng có thể ngồi xuống được.


Điều này thật khiến cho lão giả lọm khọm cùng đám người dâng lên một cỗ thân thuộc, nếu là người khác, làm gì dành thời gian ở nơi này nghe bọn họ nói nhảm như vậy, thực lực mạnh như vậy, giết bọn hắn như giết một con gà cũng không sai biệt lắm.

Nhìn thấy Nhất Minh hướng ánh mắt về phía mình, lão giả lọm khọm liền biết đám người của mình có hy vọng, thế là lão cũng không có thừa nước đục thả câu cái gì, lão từ từ bước đến bên cạnh Nhất Minh, chậm rãi nói ra:
“Công tử, thực lực của người cao cường như vậy mà ta vẫn không hề nhận ra lai lịch, chắc hẳn công tử là từ nơi khác đến a?”
Nhất Minh nghe vậy cũng không có phủ nhận, lão giả thấy vậy liền mỉm cười, hắn sống cả đời nơi này, đương nhiên là nhận ra hầu hết tất cả các thiên kiêu trong các tông môn gia tộc, đơn giản là vì nơi này có một cái bảng xếp hạng a, người thiếu niên này hoàn toàn xa lạ, cho nên điều này không khó đoán chút nào.

“Nếu lão phu đoán không lầm, hiện nay công tử đang cần linh thạch có đúng hay không, mà lão già ta quả thật có cách khiến công tử kiếm một bút linh thạch, không biết tin tức này công tử có hứng thú nghe tiếp hay không?” lão giả mỉm cười nhìn lấy Nhất Minh chậm rãi hỏi.

Nhìn cách mà thiếu niên này góp nhặt từng chút linh thạch, lão giả liền biết thiếu niên này đang cần tài nguyên tu luyện, mà lão, vừa hay có cách thực hiện điều này, nhưng bởi vì thực lực không cho phép nên trước giờ vẫn không có cách nào làm được mà thôi.

Hôm nay gặp được thiếu niên này, mặc dù có chút hung, nhưng tính tình quả thật không xấu, là một người có thể giảng đạo lý được, cho nên lão mới đánh cược một lần.

Cược thiếu niên này có thể đăng lâm nơi đó!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.