Nhục Thân Thành Thánh

Chương 46: 46: Sóng Ngầm




Chương 46: Sóng ngầm
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Chuyện xảy ra ở một gian đậu hũ cũng không có gây nên tác động gì đối với Thương Minh Thành.
Phải nói, hầu như trong thành ngày nào cũng có những xung đột nhỏ nhặt như thế này xảy ra.

Thương Minh Vệ cũng không phải ăn no rảnh rỗi đến nỗi chạy từng nhà giải quyết những chuyện như thế này.
Miễn là không ảnh hưởng đến nhân mạng của thường dân bách tính, tất cả đều không đáng để nói.
Trong một thế giới “cường giả vi tôn” như thế này ai lại rảnh rỗi ra tay cứu giúp một phàm nhân cơ chứ?
Tất cả đều phải dựa vào sức lực của bản thân mình!
Nếu không có đủ thực lực trong tay, cho dù gào thét khàn cả giọng, cũng không ai đếm xỉa tới.
Thương Minh Thành mặc dù là một thành trì lập ra để bảo hộ phàm nhân, nhưng cũng là nơi để các tu sĩ hoạt động.
Phàm nhân sự tình, chỉ cần không phải do tu sĩ động thủ ỷ lớn giết người, Thương Minh Vệ cũng sẽ mặc kệ không quản.
Đó là ranh giới cuối cùng mà thành chủ đặt ra để bảo hộ tính mạng cho phàm nhân nơi này.
Nghe được Ngọc Nhi giải thích như vậy, Nhất Minh mới hiểu được lý do tại sao lại có người gây chuyện mà Thương Minh Vệ lại nhắm mắt làm ngơ, không ngó ngàng gì tới.
“Nói như vậy, bọn chúng thường xuyên tới đây làm loại chuyện này?” Nhất Minh nhìn Ngọc Nhi trước mắt hỏi.
“Đúng vậy, thường cứ cách mỗi một đoạn thời gian lâu thì một tháng, ngắn thì nửa tháng bọn chúng sẽ đến gây chuyện một lần.

Vì lẽ đó mà tiền buôn bán dần dần tiêu tốn cho mua bàn ghế hết cả.”
Ngọc Nhi nhìn thiếu niên trước mắt gật gật đầu nói.
Nghe vậy, Nhất Minh nhất thời nhớ đến lần đầu tiên mình gặp cô nàng này ở trong rừng.
Lúc đó, nàng phải vào rừng hái thảo dược, tình cảnh trông thật khó khăn vô cùng.
Phải biết, Đoạn Mộc Lâm vòng ngoài tuy không có nhiều yêu thú, nhưng đơn thuần dã chủng cũng có không ít.
Một nữ tử trong người không có tu vi trong người phải tự mình tiến vào quả thật không dễ dàng!
“Tại sao bọn người Sở gia lại đến đây gây rối như vậy? Hẳn là bọn chúng có dụng ý gì a? Tỷ không ngại cứ nói cho ta biết đâu ta có thể giúp tỷ giải quyết thì sao?”
Nhất Minh cười cười nói.
Ngọc Nhi do dự trong chốc lát cũng mở miệng nói:
“Chuyện này hẳn là không có gì không thể nói.

Có một lần, đại công tử của Sở gia tới nơi này đòi mua lại mảnh đất này của chúng ta.

Mảnh đất này tuy không có rộng rãi gì, nhưng bán đi mảnh đất này thì không thể nào.
Đây là mảnh đất do cha ta cùng mẫu thân phải dành dụm nhiều lắm mới có thể đạt được.

Cho nên mẫu thân ta cũng không đồng ý bán đi.
Sau đó đại công tử Sở gia lại đưa ra một yêu cầu muốn nạp ta làm thiếp của hắn.

Lần này, ta trực tiếp từ chối không có ý định gả cho hắn.
Ta cứ tưởng rằng với bản thân là một công tử của gia tộc hắn sẽ nhanh chóng bỏ qua ta.

Nhưng không lâu sau đó thì có người đến quán gây rối.
Ban đầu ta cũng nghĩ là khách quan đó có chuyện không vui trong người mà thôi.

Cho nên ta cũng không có để ở trong lòng.
Nhưng dần dần, cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến quấy rối, ta mới cảm giác không ổn.”
“Cũng khó cho tỷ, Thương Minh Vệ không quản việc này, tỷ cũng không có ai có thể làm chỗ dựa.
Nếu ta đoán không sai, nếu tiếp tục một đoạn thời gian nữa tỷ sẽ làm ra lựa chọn gả cho hắn, có đúng không?”
Nhất Minh nhìn nữ tử trước mắt trong lòng không biết tại sao lại dâng lên một cảm xúc đồng cảm đến lạ!
Nhìn thấy tình cảnh này, hắn liền nghĩ lại hoàn cảnh bản thân mình hiện tại chẳng phải cũng giống như vậy đó sao?
Bản thân mình giờ khắc này khác gì Ngọc Nhi gặp phải tồn tại mà bản thân mình không thể đắc tội tới đâu!
Gia đình mình ở cố vực không biết tại sao lâm vào tai kiếp bị người vây đánh, bản thân mình thì lại trốn chui trốn nhủi để giành giật sự sống hay sao?
Trong thế giới này, bản thân yếu kém chính là nguyên tội!
Muốn không bị chèn ép, áp bức, chỉ còn cách tự bản thân mình trở nên cường đại.
Một ngày nào đó, mình sẽ quay lại cố vực để đám người kia phải dập đầu tạ lỗi.
Không!
Vẫn chưa đủ!
Phải là gà chó không tha!

Nếu mình không làm được, đó là do bản thân mình quá yếu kém!
Chết, cũng thật xứng đáng.
Nhưng nếu thật sự có một ngày như vậy…
Hy vọng nó không quá trễ!
“Sư đệ!”
Một thanh âm vang lên khiến Nhất Minh giật mình rời khỏi suy nghĩ trong lòng.
“A, tỷ vừa rồi nói cái gì? đệ nhất thời nhớ lại một số chuyện trước kia mà thôi”
Nhất Minh khẽ cười một tiếng nói ra.
“Là vậy ah! Đệ nói đúng, nếu như không phải ta gặp được đệ thì có lẽ ta sẽ làm ra lựa chọn gả cho hắn.”
Ngọc Nhi có chút ủ rũ nói ra.
“Không phải bây giờ có đệ ở đây rồi sao!” Nhất Minh lấy tay xoa xoa đầu nữ tử trước mặt nói ra.
Ngọc Nhi nghe vậy liền cảm giác trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp! Nhưng rất nhanh nàng lấy lại tinh thần, thần sắc trịnh trọng nói:
“Đệ không được làm ra cử động gì thiếu suy nghĩ! Ta biết đệ rất mạnh, nhưng trong thành này còn có người mạnh hơn đệ.

Cho nên đệ không được xảy ra bất cứ chuyện gì, biết chưa!”
“Đệ có thể làm gì chứ! Tỷ yên tâm đi, hôm nay đệ đánh bọn chúng một trận, lần sau bọn chúng không dám tới quấy rầy tỷ nữa đâu”
Nhất Minh cười cười nói.
“Hy vọng là bọn chúng còn có thể sống cho tới lần sau!” Nhất Minh ánh mắt lấp lóe trong lòng dâng lên một ý nghĩ!
“Chỉ mong là vậy!” Ngọc Nhi ngoài cười nhưng trong lòng cảm giác bất an vẫn quanh quẩn không tán.

Trong lúc Nhất Minh đang cùng Ngọc Nhi trò chuyện trong nhà.
Cách đó năm dặm khoảng cách, một tòa phủ đệ rộng rãi không ngừng có xe ngựa ra ra vào vào tại cổng chính, tràn cảnh huyên náo vô cùng.
Trên những xe ngựa này, bên trong chở đầy những cuốn vải lụa đầy màu sắc khác nhau, thậm chí có những gốc vải lụa được thêu lên những họa tiết trông sang trọng vô cùng.
Lúc này.
Một thanh niên nam tử vội vội vàng vàng từ bên ngoài cổng chạy nhanh mà vào, tựa hồ đang có chuyện gì đó rất quan trọng bộ dáng.
Đến nỗi chạy nhanh va chạm vào người của một vị lão giả đã ngoài sáu mươi.
“Ayda! Tiểu Ngưu! Ngươi đây là muốn giết ta à nha! Ôi ôi ôi!” lão giả té uỵch trên đất toàn thân chấn động một cái, miệng không ngừng mắng to một tiếng.

“Lão quản gia ngài không sao chứ?” tiểu Ngưu thấy thế liền lập tức vội tiến đến nâng lão giả đứng dậy không ngừng hỏi thăm.
“Ngươi đây là đi làm cái gì a? Lại gấp rút như vậy? Đau bụng sao?” lão quản gia không ngừng xoa xoa cặp mông tức giận nhìn sang thanh niên gắt giọng hỏi.
“Không, không phải đau bụng! Chẳng qua là có kiện sự tình cần nhanh chóng bẩm báo gia chủ” tiểu Ngưu cười cười giúp lão quản gia xoa mông đáp lại.
“Hừ! mau chóng đi bẩm báo chuyện của ngươi đi, lần sau đi đứng cẩn thận một chút, nếu không sẽ có người phải chết!” lão quản gia thần sắc nghiêm túc nói.
Tiểu Ngưu nghe vậy toàn thân lông tơ dựng đứng, mặt mày tái mét giọng run run:
“Lão quản gia ngài nói vậy là sao ah! tiểu nhân chỉ là đi có chút nhanh mà thôi, không..

không đến nỗi ah!
Lão nhân gia ngài chỉ điểm cho là ai phải chết ah? Không lẽ…” tiểu Ngưu một ngón tay chỉ vào mặt mình thần sắc lo lắng, nói.
Lão quản gia nghe vậy thần sắc giận dữ mắng to một tiếng:
“Là ta chứ còn ai vào đây! Hừ"
Nói xong, lão quản gia một bộ tức giận bộ dáng, phất tay áo rời đi.
Tiểu Ngưu thấy vậy khóe miệng co giật một cái, lập tức xoay người hướng về thư phòng đi đến.
Lúc này.
Bên trong một gian phòng chính là có hai thân ảnh đang ngồi trong đó.
Gian phòng này xung quanh chứa đầy những điển tịch được sắp xếp ngăn nắp trên kệ.
Giữa phòng có đặt một chiếc bàn, trên đó chất đầy những sổ sách, một nam tử trung niên đang ngồi tại đó không biết đang suy tính cái gì.
Một bên, chính là một nam tử thanh niên, một thân áo bào màu xanh, diện mạo tuấn tú lịch sự, đang ngồi cạnh bên dáng vẻ có chút không nhịn được liền mở miệng nói:
“Phụ thân! chuyến hàng lần này con hoàn thành không sai, phụ thân người hẳn là sẽ ban thưởng ban thưởng ah!”
Trung niên nam tử nghe thấy đứa con trai của mình lần này cũng coi như là làm được việc, trong lòng cũng có chút vui vẻ, nhưng bề ngoài thì vẫn bất động thanh sắc nói:
“Ngươi lần này hoàn thành không sai, chờ đó ta sẽ có ban thưởng, ta đã phái người đi đến quán đậu hũ kia, chắc là cũng nhanh có kết quả thôi.
Ngươi cũng đừng gấp gáp, hai mẹ con kia cũng không chịu được bao lâu nữa đâu.

Đến lúc đó ngươi phải hảo hảo chuyên tâm tu luyện cho ta, có nghe không?”
“Đa tạ phụ thân! ta biết phụ thân liền đối với ta rất tốt! Phụ thân đại nhân xin yên tâm, ta sẽ hảo hảo tu luyện, không cô phụ kỳ vọng của người!”
Sở Khanh chém đinh chặt sắt nói.
“Tốt! Tốt!” trung niên nam tử nhìn con trai mình chém gió như vậy hắn cũng không có ý định vạch trần ra, dù sao thì so với trước kia thì thằng con trai này tiến bộ không ít.
“Ngươi cầm lấy những đan dược này cùng linh thạch đi giao cho sư thúc của ngươi” nói, Sở Thiếu An liền lấy một chiếc túi trữ vật đặt trên bàn.
Sở Khanh cũng không chần chờ cái gì, liền tiến đến bên cạnh lấy chiếc túi mở ra xem.
“Phụ thân, tháng này người lại cho sư thúc bọn hắn ít hơn lần trước một thành?” Sở Khanh nhìn bên trong túi trữ vật chứa một số đan dược cùng linh thạch mở miệng hỏi.
“Ta kêu ngươi mang đi thì ngươi cứ mang đi, còn nếu như sư thúc ngươi có hỏi tại sao thì cứ nói gia tộc tạm thời trong giai đoạn khó khăn là được, những chuyện khác ngươi không cần quản.”
Sở Thiếu An thần sắc nghiêm túc trầm giọng nói.

“Được!” Sở Khanh thấy phụ thân mình có vẻ giận dữ không khỏi co rút lại một cái nói.
Sở Khanh vừa định bước ra khỏi gian phòng thì ngay lập tức có thanh âm gõ cửa bên ngoài truyền vào.
“Vào đi!” Sở Thiếu An mở miệng nói.
Két!
Cửa được mở ra, một thanh niên từ bên ngoài bước vào trong, chậm rãi đóng cửa lại.
Người này không ai khác chính là tiểu Ngưu ban nảy.
“Gia chủ, đại công tử!” tiểu Ngưu khom người, thần sắc cung kinh chắp tay về phía trung niên cùng thanh niên bên cạnh nói.
“Chuyện làm thế nào rồi?” Sở Thiếu An mở miệng hỏi.
Sở Khanh thấy vậy, cước bộ dừng lại lẳng lặng đứng một bên lắng nghe, nội tâm có vẻ kích động!
“Bẩm gia chủ, sự tình có biến! Lần này ba người ra ngoài bị người cho đánh bất tỉnh nhân sự!” tiểu Ngưu cung kính đáp, trong nội tâm có chút lo lắng.
Nghe vậy, trung niên lập tức ngẩn đầu lên thanh âm nhàn nhạt hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra? Ai lại dám nhúng tay vào sự tình lần này?”
Nghe sự tình có biến, Sở Khanh trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, nhưng vẫn lẳng lặng cố kìm nén cỗ tức giận bên trong.
“Bẩm gia chủ, thuộc hạ cũng không rõ là người phương nào ra tay, nhưng nghe bách tính xung quanh đồn thổi là do một thiếu niên gây ra.” Tiểu Ngưu nói.
“Thiếu niên? là công tử nhà nào ngươi có tra rõ?” Sở Thiếu An hỏi.
“Bẩm gia chủ, thiếu niên đó ra tay xong lập tức trở vào gian nhà bên trong, tiểu nhân cũng không có thấy mặt hắn, nhưng có vẻ là một tán tu vô tình đến đó ăn đậu hũ mà thôi.”
Tiểu Ngưu không nhanh không chậm đưa ra suy đoán.
“Tán tu? Một tán tu lại dám ngang nhiên nhúng tay vào việc của Sở gia ta, đúng là không biết sống chết!” Sở Khanh tức giận mắng to một câu.
Sở Thiếu An cũng không có quan tâm đến tiếng mắng vừa rồi, chỉ lẳng lặng trầm ngâm một chốc lát nói:
“Ngươi lần nữa truy tra lai lịch người này, không được đánh cỏ động rắn.”
“Phụ thân! hắn chỉ là một tán tu mà thôi, Sở gia ta lại sợ hắn hay sao? Phụ thân cứ giao việc này cho con, đảm bảo sự tình gió êm sóng lặng!” Sở Khanh đứng lên, một bộ chính khí lẫm nhiên nói.
“Hồ đồ! Một tán tu lại dám ra tay nhúng tay vào việc Sở gia ta, một là hắn có bối cảnh trong người, hai là hắn có thực lực.

Nếu không, ngươi cho rằng tại sao ta lại cẩn thận như vậy?” Sở Thiếu An tức giận vỗ bàn, mắng to một tiếng.
Nghe lời này, Sở Khanh nhất thời im bặt lại, không dám nói tiếp.
“Tiểu Ngưu, việc này giao cho ngươi, nhanh chóng điều tra lai lịch người này.
Còn ngươi, hảo hảo ở nhà tu luyện cho ta, trong thời gian này không được làm xằng làm bậy, nghe rõ chưa?”
Sở Thiếu An phân phó tiểu Ngưu một tiếng, sau đó quay sang Sở Khanh nói.
“Vâng!” hai người đồng thanh trả lời, sau đó xoay người nhanh chóng lui ra bên ngoài.
Bên trong chỉ còn lại một người trung niên ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cảm ơn mọi người!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.