Nhục Thân Thành Thánh

Chương 99: 99: Nhiệm Vụ Thất Bại




Chương 99: Nhiệm vụ thất bại
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Mộ Dung Thiên thân hình phiêu nhiên bay đến Nhất Minh phụ cận chậm rãi rơi xuống, Nhất Minh giờ khắc này thân đang hấp thu linh khí khôi phục tự thân cũng không có dừng lại.

Mộ Dung Thiên nhìn thấy điều này cũng không có làm phiền ý tứ, thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, Nhất Minh mới từ từ mở mắt ra nhìn lấy thanh y nam tử trước mặt.

Trước đó Nhất Minh cũng cảm giác được có người đến gần mình, nhưng bản thân không hề cảm nhận được ác ý từ người này, cho nên hắn cũng không có tạm dừng vận chuyển công pháp ý tứ.

“Đa tạ Mộ Dung huynh ra tay tương trợ, ân tình này Nhất Minh đệ …”
Nhất Minh còn chưa nói xong đã bị Mộ Dung Thiên phất tay ngăn cản.

“Không có gì đáng nói, ta chỉ là tiện tay mà thôi, nếu như đệ có ý muốn báo đáp mà nói, mời ta uống rượu là được rồi.


Mộ Dung Thiên khoác khoác tay cười nói.

“Haha, Mộ Dung huynh sảng khoái, chỉ là uống rượu mà thôi, hôm nay chúng ta, không say không về.

” Nhất Minh cười ha hả, nói.

“Được, không say không về, lần trước chúng ta còn chưa kịp uống với nhau một trận, hôm nay sẵn tiện uống bù lần trước.

” Mộ Dung Thiên cười nói.

“Mộ Dung huynh nói không sai, a… ta phiền huynh giúp ta một việc được chứ?” Nhất Minh đang nói giữa chừng đột nhiên nhớ tới điều gì, mở miệng hỏi.

“Có việc gì đệ cứ nói chính là, không cần phải câu nệ như thế, ta cũng không phải người thích lễ nghi phép tắc, cứ xem như huynh đệ đối đãi nhau là được rồi.


” Mộ Dung Thiên thản nhiên nói.

“A, là như vầy, huynh cũng thấy cánh tay phải của ta xương cốt lộ ra thế này cũng không tiện di chuyển cho lắm, phiền huynh giúp ta một kiếm chặt đứt nó cho tiện hành động.

” Nhất Minh cười cười, nói.

Mộ Dung Thiên nghe được điều này, đưa mắt nhìn sang cánh tay phải không còn một chút huyết nhục nào, xương cốt ẩn ẩn có chút nứt vỡ, chỉ cần nhìn vào thôi, đã có cảm giác đau nhức rồi.

Mộ Dung Thiên gật gật đầu, xác định, nếu để cánh tay như vậy quả thật không tiện di chuyển chút nào, hắn một kiếm chém ra, một đoạn xương cánh tay lập tức rơi xuống, cả quá trình chỉ trong một cái chớp mắt, cho nên cũng không có cảm giác được cái gì.

Nhất Minh cầm lên xương cánh tay thổn thức không thôi, đây là tay của mình ah!
Nhưng hắn cũng không có để tâm bao nhiêu, mất thì cũng đã mất rồi, với tu vi của hắn bây giờ, muốn gãy chi trùng sinh quả thật chính là người si nói mộng.

Nếu sau này có thể đạt được cảnh giới cao hơn, có lẽ sẽ trùng sinh lại cánh tay này, Nhất Minh xốc lên đất bên dưới, đoạn xương cánh tay đặt xuống bên dưới, sau đó lấp đất lại tựa như đang chôn một người chết đồng dạng.

Mất đi một cánh tay đối với Nhất Minh mà nói, đó chính là một bài học cho hắn, không phải ai nhìn vào nho nhã lịch sự cũng đều là chính nhân quân tử, đúng là lòng tham con người sâu không lường được.

Biết bao nhiêu người thay đổi bản chất chỉ vì một chữ tham, chỉ cần lợi ích đủ lớn, huynh đệ cũng có thể trở mặt thành kẻ thù của nhau.

Cánh tay này, coi như cảnh tỉnh bản thân hắn không được lơ là cảnh giác, đặc biệt là hắn còn mang theo bảo vật trong người thế này.

Nếu bảo Nhất Minh từ bỏ khối Huyết Tinh Thạch này thì đây là điều không có khả năng.

“Đồ của ta, ai cũng không thể cướp, ai muốn tới, ta liền giết ai.

” Nhất Minh trong lòng thầm nghĩ.


Bình phục lại tâm thần,
Nhất Minh hướng Mộ Dung Thiên cười nói: “Đi thôi, chúng ta tìm một tửu quán gần đây uống không say không về.


“Được!” Mộ Dung Thiên cũng không có từ chối cái gì, dù sao cũng đã gặp mặt rồi, không uống một chút làm sao mà được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời dần dần tối đi, một đám võ giả bây giờ cũng không còn làm chuyện gì khác, người nào người nấy đều cáo từ chia nhau rời đi.

Nhất Minh dọc đường đi đến một khách điếm, mặc dù trận chiến náo ra động tĩnh không nhỏ, nhưng rất may là khách điếm này một điểm hư hao cũng không có, khách điếm này chuyên môn phụ trách tiếp đãi khách dừng chân qua đường, những người từ Đông vực có ý định tiến về Thương Minh thành đa phần đều nghỉ ngơi ở đây.

Khách điếm này ở trên một con đường chính của Đông Phương trấn, nơi đây cũng không lớn lắm, so với tửu lâu bên trong Thương Minh Thành thì kém xa tít tắt, nhưng phải nói thức ăn cùng rượu thì không thể chê vào đâu được.

Một trận chiến qua đi, bây giờ có không ít người yêu thích bát quái đều ở nơi này, Nhất Minh cùng Mộ Dung Thiên hai người bước vào bên trong, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt của tất cả mọi người.

“Đông như vậy?” Nhất Minh trong lòng thầm hô, hắn không nghĩ tới một trận chiến vừa xảy ra không lâu, bây giờ lại có nhiều người như thế bước ra bên ngoài.

Cả đám người nhìn về Nhất Minh cùng Mộ Dung Thiên ánh mắt từ nghi hoặc dần dần trở nên trừng to.

“Tiểu ma đầu Nhất Minh!” có người trong đám không nhịn được kinh hô một tiếng.

Nhất thời,
Cả gian khách điếm đều như ong vỡ tổ, có không ít bình dân bách tính nhanh chóng vọt thẳng ra cửa sau, biến mất không còn tăm hơi, bọn hắn không nghĩ đến chính mình đi uống rượu, nghe bát quái mà lại “hữu duyên” gặp được tiểu ma đầu này.

Vài hơi thở qua đi, đông đúc người dân giờ khắc này liền chạy hết phân nửa, còn lại phân nửa người đều là võ giả có tu vi trong người, bọn hắn muốn chạy lắm chứ, nhưng nhìn thấy thanh y nam tử đứng kế bên, bọn hắn liền biết chính mình muốn chạy được cũng là chuyện không thể nào.

Nếu là chuyện tốt thì cần gì phải chạy, còn nếu không phải chuyện tốt, muốn chạy cũng mất công.


Thế là,
Cả đám võ giả đều lựa chọn ngồi yên tại chỗ không có chạy trốn, bình bình an an uống rượu ăn thịt, tựa như không có chuyện gì xảy ra đồng dạng.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi bất đắc dĩ!
Ta đáng sợ như vậy sao?
“Haha, có bàn rồi, vào thôi Mộ Dung huynh.

” Nhất Minh cười khan hai tiếng, nói.

Nhất Minh sở dĩ chọn nơi đây chính là thức ăn ngon lại có đơn độc gian phòng, bởi vì hắn hiện tại thể trạng cũng không quá tốt.

Hơn nữa, bên trong gian phòng dù sao cũng an toàn hơn là ngồi lộ thiên bên ngoài, hắn bây giờ dù sao cũng còn bị treo thưởng đâu.

“Mạnh Hà khách điếm” này đáng lẽ ra cũng không có nhiều khách nhân như vậy, bình thường còn không được một phần ba hôm nay.

Bây giờ lại nhiều như vậy cũng là vì đa số tửu điếm đều bị phá tan không còn một mảnh, vì vậy mới dẫn tới khách điếm này có nhiều người như vậy.

“Cho ta một gian phòng cùng một bàn rượu thịt.

” nói, Nhất Minh liền đưa cho tên tiểu nhị hai khối linh thạch, tên tiểu nhị sắc mặt tái mét nhìn thấy linh thạch lấp la lấp lánh thần sắc mới tốt hơn được một chút.

“Được…được, khách quan theo ta lên lầu, bên trên còn có gian phòng trống.

” nói, tiểu nhị nuốt một ngụm nước bọt nhanh chóng chạy lên phía trên, Nhất Minh hai người liền theo sát phía sau.


Ban đêm, khi các võ giả đã tiến vào giấc ngủ, hoặc bắt đầu đả tọa tu luyện, thì tại một gian phòng bên trong khách điếm, có một gầy còm lão giả chắp tay sau lưng, thần sắc lo lắng đi qua đi lại.

Mà trước người lão giả có hai tên võ giả một nam một nữ, nam hung mãnh dị thường, nữ hoa thùng nguyệt thẹn, thần sắc vô cùng cung kính đứng ở một bên.

“Kinh La, ngươi nói là hội chủ bảo ta trở về?” gầy còm lão giả rốt cuộc cũng dừng lại thân hình, nhàn nhạt hỏi.


“Đúng vậy trưởng lão, hội chủ dường như không liên lạc được với người cho nên bảo hai người chúng ta đến đây để báo tin để trưởng lão nhanh chóng trở về, dường như là hội chủ có việc quan trọng cần thông báo.

” nữ tử gật đầu một cái, nói.

“Ừm!” gầy còm lão giả thần sắc bình thường trở lại gật gật đầu, nhưng trong mắt lại lóe lên một vệt tinh quang.

Vào lúc này, đột nhiên từ bên ngoài đi vào một gã hắc y nhân, người này thi lễ một cái nói:
“Trưởng lão, nhiệm vụ thất bại!”
“Là ai ngăn chặn ngươi?” gầy còm lão giả từ từ ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.

Hắc y nhân lắc lắc đầu, nói: “Ta không nhận ra người này thân phận, nhưng thương pháp của hắn ẩn chứa lôi thuộc tính, công pháp hung mãnh thiện chiến, e rằng xuất thân từ một danh môn hoặc thế gia vọng tộc.


“Thương pháp lôi thuộc tính?” gầy còm lão giả thì thào trong miệng, tròng mắt khẽ híp tựa như đang nhớ tới cái gì.

“Được rồi, ngươi theo ta trở về, nhiệm vụ lần này thất bại coi như thôi, ta sẽ không đem nhiệm vụ lần này tính vào công huân của ngươi.

” gầy còm lão giả thản nhiên nói.

Nghe được lời này, hắc y nhân thần sắc vui mừng cảm tạ nói: “Đa tạ trưởng lão, ta sẽ không đem chuyện ngày hôm nay tiếc lộ ra ngoài!”
Gầy còm lão giả gật gật đầu, hướng mắt nhìn sang một nam một nữ bên cạnh, mở miệng nói:
“Các ngươi cũng theo ta trở về đi thôi.


“Vâng, trưởng lão.

” hai người chắp tay một cái, nói.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.