Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 114: Nụ hôn vương vấn



" Anh Đại Thâm, em cũng thích anh. Em vẫn luôn rất thích anh, chỉ là em không dám nói, bởi vì thân phận của chúng ta quá khác biệt nhau, em sợ người khác nói rằng em dựa dẫm vào anh, em sợ người khác nói em ham giàu sang quyền quý." Tội nhẹ nhàng nói.

Anh ấy khẽ cười, bàn tay to bản khẽ vuốt vào má tôi, một người đàn ông với một thân hình hoàn hảo, những cử chỉ âu yếm của anh có một sức cuốn hút mãnh liệt : " Ngốc ạ, em nghĩ nhiều vậy làm gì ? Chỉ cần anh thích em, em thích anh là được rồi, em chính là cô công chúa nhỏ mà anh đang đi tìm." Anh ấy lại cười với một nụ cười thật cảm động.

Tôi ngơ ngẩn ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cảm giác như mình đang sắp hóa thành đá, muốn cử động mà không cử động được, một câu nói cũng không thể cất lên lời, dường như đã bị sức cuốn hút của anh ấy làm cho mê muội rồi, chỉ có thể để anh ấy hớp hồn tôi, sự thực là tôi cũng rất vui khi để anh ấy làm cho mình mê muội thế này.

Đúng vậy, tôi đang chờ đợi, vì thế tôi chẳng thể nào di chuyển ánh mắt của mình đi nơi khác, háo sắc! háo sắc ! Sao mày lại biến thành một đứa háo sắc như vậy?

Tôi tự mắng thầm mình trong lòng, nhưng chẳng thể kìm hãm lại được khao khát với anh ấy.

Tôi không chịu được luôn tự mắng mỏ thầm bản thân, hồi hộp nuốt nước bọt, cùng với tư thế áp sát của anh ấy mà hơi thở dường như trở nên gấp gáp hơn, nhịp tim cứ thế cứ thế đập liên hồi.

Anh ấy không nói gì, còn tôi một lời cũng không thể cất lên được, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần hơn, thế nhưng, không gian lại trầm lắng đến cực điểm, dường như muốn nghẹt thở đến nơi rồi.

Tôi lập tức nhận ra được là sẽ xảy ra chuyện gì, mặt liền đỏ bừng nóng như lửa đốt, hoặc có thể nói là giống như con tôm đã được luộc chín vậy.

Tôi như muốn chạy trốn vào đồng hoang.

Nhưng, tôi biết rõ là mình chẳng thể chạy đi được nữa.

Lạc Mộ Thâm cúi thấp người xuống, nhìn tôi chăm chú, trên môi nở một nụ cười tươi.

Trên mặt tôi những mạch máu nóng như lưu thông nhanh hơn, làm cho khuôn mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn nữa.

" Đẹp lắm ! Công chúa nhỏ, em đúng là một yêu tinh xinh đẹp khiến cho đàn ông trên khắp thế gian này phải mê muội." Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài nói, " Còn anh, cứ như thế, đã bị cô yêu tinh đó bắt đi rồi."

" Đừng có trêu em thế, em sẽ không bao giờ làm anh tổn thương đâu." Hơi thở của anh ấy cứ đều đều bên tai tôi, cả cơ thể tôi đã được nằm gọn trong vòng tay của anh ấy, và đang run lên từng hồi.

Tôi sợ, nhưng lại muốn chờ đợi điều gì đó từ anh ấy! Tôi nhút nhát ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, dùng ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt và môi anh ấy, rồi chỉ ngón tay : " Bây giờ anh đang bắt đầu làm em tổn thương rồi đấy."

" Không hề, anh xin thề."

Anh ấy lắc đầu, khẽ mỉm cười, rồi cũng không biện minh cho những hành động của mình nữa, anh ấy khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn vào tai tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, đôi tay đờ đẫn, không biết nên để tay của mình vào chỗ nào.

Đây có thể chính là điều tôi đang chờ đợi! Từ trong sâu thẳm trái tim tôi, dường như luôn chờ đợi mong mỏi một điều gì đó từ Lạc Mộ Thâm. Đúng thế, vừa chống cự nhưng cũng vừa chờ đợi.

Điều này làm tôi có chút hơi ghen ghét bản thân mình.

Tôi bất an như thế, còn anh ấy thì lại bình tĩnh như một bến cảng vậy, chỉ có trái tim tôi biết, đôi vai to khỏe của anh ấy dường như đang muốn đang muốn siết chặt lấy tôi, cảm giác đó làm tôi hơi sợ, nhưng nó lại có gì đó hấp dẫn tôi.

" Nhụy Tử, hôn anh." Lạc Mộ Thâm thì thầm bên tai tôi, giọng nói của anh ấy đối với tôi mà nói, giống như là đến tiếng tụng kinh bên ngoài vũ trụ vậy.

Tôi bắt đầu thở gấp, bắt đầu nhút nhát trao nụ hôn.

Cũng có thể, đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn Lạc Mộ Thâm, không biết sau này có còn cơ hội nữa không.

Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy áo tôi rồi kéo tôi lại gần.

" Không....." Tôi bất ngờ nói, tôi muốn ngăn anh ấy, nhưng tôi phát hiện đấu tranh của tôi chỉ là tốn công vô ích.

Tôi thở hổn hển, cảm giác như đang vui sướng cực độ, những bất an cũng cực độ....

Càng làm tôi bất ngờ hơn đó là, tôi lại thích cảm giác như thế.

" Cứu em....không, đốt em đi....không được...." Tôi không ngừng lắc đầu, giọt nước mắt trong veo đang nằm trong khóe mắt tôi, tôi đã không đáp ứng mong muốn của anh ấy, tôi thà chết đi, chứ không thể tiếp tục được nữa.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi đầy trìu mến, anh ấy khẽ hôn lên môi tôi như chuồn chuồn chạm mặt nước, " Công chúa nhỏ, từ từ nào."

Tôi toàn thân như mềm nhũn, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi ngượng ngùng phát hiện khao khát của mình đã được người đàn ông này chiếm hữu....

Đúng lúc này thì....

Ding ding ding.....

Từng hồi đồng hồ hẹn giờ chói tai vang lên làm tôi thức tỉnh, tôi bất ngờ tìm kiếm xung quanh, nhưng lại phát hiện là tôi đã hẹn giờ trên điện thoại.

Ôi trời!

Đúng là cái điện thoại chết tiệt, kêu lúc nào không kêu, lại kêu đúng lúc này, đây chẳng phải là phá hỏng một việc tốt của tao sao ?

Mày nghĩ là tao có nhiều cơ hội được cùng nam thần có những giây phút mặn nồng như thế lắm à ?

Tôi bực tức lấy điện thoại ra, ấn mạnh vào nút tắt hẹn giờ, nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, nút tắt đó ấn mãi cũng không thể ấn được.

Tôi nghiến răng nghiến lợi vứt điện thoại xuống đất, nhưng chiếc điện thoại đáng ghét đó vẫn cứ rú ầm lên.

Tôi trộm nhìn sang Lạc Mộ Thâm, mắt anh ấy khẽ chớp, nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, miệng hơi hé một nụ cười đầy ẩn ý.

Là cười tôi sao ?

Hỏng rồi.

Thực sự tôi đã bị chiếc điện thoại đáng ghét kia làm cho tức điên rồi, ngày mai tôi sẽ đổi ngay cái khác !

Trong thời khắc quan trọng như thế lại làm tôi phải mất mặt.

Tôi hậm hực nhặt chiếc điện thoại lên, rồi tháo bỏ pin ra, bạn thấy có lạ không ? Chiếc điện thoại đó vẫn cứ kêu.

Đúng như là ma làm vậy

Tôi liền chụp lấy chiếc điện thoại chạy một mạch xuống lầu, nhìn thấy một thanh sắt đang dựng vào tường, tôi vớ lấy thanh sắt rồi bắt đầu đào.

Tôi mướt mải mồ hôi để đào được một cái hố, sau đó bỏ chiếc điện thoại đó vào trong hố, chôn vùi nó dưới một lớp đất sâu, sau đấy mới lau mồ hôi, vứt bỏ thanh sắt, chạy quay lại lầu trên.

Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, ánh mắt mơ màng, bước nhẹ tiến về phía Lạc Mộ Thâm.

Nhưng khi Lạc Mộ Thâm giơ đôi tay ra đón tôi, tôi lại vẫn nghe thấy tiếng chuông điện thoại hẹn giờ của chiếc điện thoại đó kêu.

Ding ding ding.....

Trời ơi, chiếc điện thoại này thành tinh rồi sao ? Biến thành ma hay quỷ vậy ?

Tôi thuận tay đưa tay vào túi, thật không ngờ chiếc điện thoại lại vẫn nằm trong túi của tôi.

A a a, ma ?

Tôi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm trước mặt biến thành một chiếc điện thoại to đùng, chiếc điện thoại đó không ngừng kêu, phát ra những âm thanh chói tai : Ding ding ding.....

Tôi lập tức sợ hãi tỉnh giấc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.