Về đến phòng làm việc của mình, tôi ngồi lên ghế, đưa bàn tay xoa bụng của mình, rồi cười nghiêng ngả, thật là buồn cười chết được, bạn không biết biểu cảm của Lạc Mộ Thâm lúc đó buồn cười như thế nào đâu.
Hắn chỉ vì kiêu ngạo, gì cũng không ăn, gì mà mất vệ sinh chứ, chẳng phải lúc đó ngấu nghiến ăn một cách ngon lành sao ?
Tôi cười một lúc, rồi lại nghĩ lại giấc mơ hôm qua, mặt tôi lại bắt đầu đỏ lên.
Ngày hôm nay mọi chuyện đều vui vẻ, lúc ăn trưa, trong nhà ăn, Trần An An đã chủ động chào tôi, biểu cảm rất gần gũi, thân thiết, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, người bạn tốt lại quay trở lại bên cạnh tôi rồi, việc này sao có thể không vui được chứ ?
Tôi chào hỏi mấy người đi cùng Mã Văn Tĩnh, rồi bê đĩa đồ ăn đi đến bên cạnh Trần An An, ngồi phía đối diện cậu ấy, xung quanh là những đồng nghiệp phòng kinh doanh, trên mặt chứa đầy vẻ ao ước được như hai chúng tôi.
Hai tháng trước, tôi và Trần An An vẫn còn là hai sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường, nhưng đến bây giờ, hai chúng tôi một người trở thành thư ký Tổng giám đốc, một người trở thành thư ký giám đốc phòng kinh doanh, có thể nói, chúng tôi đã thăng chức quá nhanh, hai chúng tôi giờ được coi như cấp trên của Lạc Thị thì phải ?
Đây chẳng phải là mơ ước, mục tiêu của tôi muốn hướng tới sao ? Cùng người bạn thân của tôi thăng tiến trong một công ty.
Tôi hi vọng sau này chúng tôi sẽ trở thành những nàng Bạch Cốt Tinh vô cùng xuất sắc.
" Nhụy Tử, cậu đã khỏi hẳn chưa thế ?" Trần An An cười hỏi tôi.
" Không sao rồi, thực ra vốn dĩ cũng không có làm sao cả." Tôi cười nói, " Đúng rồi, hôm đó say bọn mình uống rượu say xong cậu về nhà thế nào ? "
Sau khi say tôi chẳng còn nhớ một thứ gì cả, tôi đã nhờ Lạc Mộ Thâm đưa Trần An An về nhà.
" Ô. Cậu quên rồi à, là cậu nhờ Lạc Mộ Thâm đưa tớ về nhà mà ? " Trần An An cười nói, " Nhụy Tử, cảm ơn cậu, uống say rồi mà vẫn không quên thu xếp đưa tớ về nhà."
" Ừ ? Ha ha, tớ chẳng nhớ gì cả ." Tôi cười nói, " Lạc Tổng đưa cậu về nhà à ? Quá tốt rồi."
" Ừ, " Trần An An có chút ấp úng, " Lạc Tổng, không giống với vẻ lạnh lùng bên ngoài, có lúc tớ thấy, anh ấy rất điềm đạm đấy, cậu không biết lúc anh ấy ôm cậu đưa về giường bệnh, lúc cậu nôn, anh ấy còn cẩn thận vỗ lưng cho cậu, rồi rót nước cho cậu súc miệng nữa đấy! "
" Cái gì ?" Mắt tôi trợn rất to, vội nhìn sang những người xung quanh, giảm giọng nói xuống, " Tớ lại nôn à, tớ lại làm trò cười ? Trước mặt Lạc Mộ Thâm sao ?"
" Phải, thực ra cũng không có gì, uống say rồi mà." Trần An An vừa ăn vừa cười nói, gắp một miếng sườn xào đưa vào miệng.
Tôi không ngừng dằn vặt bản thân, sao tôi luôn làm trò cười trước mặt Lạc Mộ Thâm vậy ? Xem ra tôi chẳng thể thay đổi hình ảnh của mình trong mắt của anh ta rồi.
" Thực ra, chính vì cậu như thế, tớ mới biết Lạc Tổng không giống như những gì mọi người thấy, tớ cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất điềm đạm và hiền lành, đấy chính là bản chất chính của một người đàn ông. " Trần An An thản nhiên nói.
Tôi ngồi mắt mũi há hốc nghe.
Trần An An tiếp tục nói :" Bảo sao có nhiều cô gái thích anh ấy như vậy, tớ nghĩ, cho dù Lạc Mộ Thâm không có tiền, thì vẫn có người thích anh ấy ? "
" Xời, chưa chắc! " Tôi lắc đầu, " Chính vì anh ấy có tiền, cho nên anh ta làm gì cậu cũng cảm thấy đó là tốt, anh ta không có cảm tình, cậu lại cảm thấy đó là có cá tính, anh ta điềm đạm một chút, các cô gái lại cảm động sướt mướt, nếu anh ta không có tiền, thì anh ta có làm gì đi chăng nữa thì đều là việc xấu cả. "
" Ha ha, cũng có thể. " Trần An An cười chớp chớp đôi mắt với những sợi lông mi dài, " Nhưng giờ tớ thấy anh ấy thực sự là một người đàn ông có sức hấp dẫn rất lớn, tớ thấy ghen tị với cậu đấy, Nhụy Tử, cậu được ở gần anh ta như thế."
Tôi không nhịn được cười trong bụng, An An à, cậu có biết là lúc này tớ đang cảm thấy mình như đang ở gần một con cọp hung bạo không, tớ luôn có cảm giác, không biết là vào một lúc nào đó, Lạc Mộ Thâm này sẽ đá đít tớ ra khỏi Lạc Thị, tớ sẽ chết một cách thảm thương đấy.
Nhưng đương nhiên tôi không nói ra, chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Buổi chiều quay lại phòng làm việc, tôi lại buồn chán mở máy lên mạng, đột nhiên nhớ lại cuộc sống bận rộn khi còn làm việc trong phòng kinh doanh, không phải vì tôi khác người, thực ra là đang rảnh rỗi, ngoài lướt web, tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Đây chẳng phải là ngồi chơi nhận lương của nhà Lạc Thị sao? Tôi thực sự thấy áy náy trong lòng.
Khi tôi đang bối rối suy nghĩ, điện thoại trên bàn làm việc kêu lên, tội liền nhấc máy lên nghe, đó chính là sếp Lạc Mộ Thâm của tôi.
" Lạc Tổng, có việc gì, xin hãy sai bảo ạ ?" Tôi vội nói.
" Chiều có bận gì không ?" Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
" Không có việc gì ạ." Tôi nói.
" Được, vậy đi tiếp khách cùng tôi." Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
" Lạc Tổng, tôi sẽ đi." Tôi liền trả lời, lúc này tôi thấy mình đã vui hơn lúc nãy, có việc làm rơi vào đầu tôi rồi.
Lại ngồi nhàn nhã, tôi nghĩ liệu có phải Lạc Mộ Thâm đang muốn dùng cách điều chỉnh công việc này để dần đuổi tôi ra khỏi đây.
Tôi từng nghe nói rất nhiều công ty trước khi đuổi người, để bảo mật các thông tin không bị tiết lộ, đã điều chỉnh và không giao việc, sau đó mới đào thải người đó.
Lúc đó, tuy tôi còn chưa tốt nghiệp, những cũng rất hay lên mạng tìm đọc những câu chuyện liên quan đến môi trường công việc, việc làm, đây là một trong những thủ đoạn của các lãnh đạo các công ty, thế nên tôi cũng rất rõ về những việc này.
Tuy tôi nghĩ Lạc Mộ Thâm chưa chắc đã dùng thủ đoạn này đối phó tôi, nhưng một thời gian dài nhàn hạ như thế, khiến tôi không thể không nghĩ tới.
Vì thế, tôi vừa nghe Lạc Mộ Thâm sẽ đưa tôi đi cùng, tôi đã cảm thấy rất vui.
Đặt điện thoại xuống, tôi vui mừng đi đi lại lại mấy vòng trong phòng làm việc, sau đó, tôi chạy xuống nhà để xe cá nhân của Lạc Mộ Thâm đợi, mười phút sau, quả nhiên Lạc Mộ Thâm đi xuống, tôi và Lạc Mộ Thâm không ai nói với ai mở cửa bước lên xe của anh ta.
Chiếc đèn xe Koenigsegg sáng lên, lao ra khỏi tập đoàn Lạc Thị, tôi ngồi cạnh ghế lái của Lạc Mộ Thâm, toàn thân run lên lẩy bẩy.
Đôi mắt đẹp của Lạc Mộ Thâm sáng lên theo ánh mặt trời hiện lên trong gương quét qua mắt tôi : " Làm gì đấy ? Hồi hộp quá biến thành như thế à ? "
" Đương nhiên là hồi hộp rồi, đây chính là công việc đầu tiên sau khi tôi nhận chức thư ký mà, cảm ơn Lạc Tổng đã đưa tôi đi tiếp khách, có phải có nhiều khách hàng lắm ạ ?" Tôi hồi hộp hỏi Lạc Mộ Thâm.
" Có vài người. " Lạc Mộ Thâm nói.
" Phải uống rượu không ?" Tôi hồi hộp hỏi.
" Uống một chút thôi ? Sao ? Xem ra đang rất thèm rượu phải không ? Sao đấy ? Nhụy Tử. Chú ý nhớ mời rượu giúp tôi ? " Lạc Mộ Thâm tròn mắt một lúc, " Khách hàng hôm nay rất quan trọng, hôm này cần bàn đến một hợp đồng lớn, nếu cô cùng tôi ký hợp đồng thành công, tôi sẽ đưa cô ba mươi vạn tiền phần trăm ?"
" Ba mươi vạn ?" Miệng tôi như cứng đờ, " Lạc Tổng, tôi không nghe nhầm đấy chứ ? Đúng là ba mươi vạn sao ? Nếu tôi giúp anh ký thành công, anh sẽ đưa tôi ba mươi vạn thật sao ?"
" Phải." Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, " Lời tôi nói cô còn không tin sao ? Hôm nay nếu thành công, sẽ đưa cô ba mươi vạn tiền trích phần trăm."
" WaaaWaaa. " Tôi sung sướng kêu lên, cứ như ba mươi vạn đó đang nằm trong tay rồi.
Hôm nay, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức, vì ba mươi vạn đó, tôi sẽ uống đến chết cũng được, vì tiền, tôi sẽ dốc toàn lực, đừng ai cản tôi làm gì.
Nhìn thấy tôi với bộ dạng kích động như vậy, Lạc Mộ Thâm chỉ biết lắc đầu, trên miệng hơi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Còn tôi ngồi trong xe sung sướng như muốn lao ra khỏi xe, chỉ mong đến nơi ngay bây giờ.
Xe của Lạc Mộ Thâm rất nhanh, chỉ sau khoảng nửa tiếng, chúng tôi đã đến một trường đua ngựa ngoài vòng ba.
Theo những gì tôi nhìn thấy, nơi đây dường như giống như một thảo nguyên xanh tươi, cỏ mọc xanh mướt, đến trong không khí cũng mang theo một mùi thơm dễ chịu, đó là mùi thơm của cỏ.
Tôi không ngừng hít thở thật sâu, bộ dang như một kẻ tham lam.
" Xuống xe đi ?" Lạc Mộ Thâm tháo dây an toàn bước xuống xe, tôi cũng cùng anh ta bước xuống.
Xuống xe, tôi mới bất ngờ phát hiện ra lúc này chúng tôi đã đến một trường đua ngựa vô cùng lớn, với một lớp hàng rào dài tăm tắp, tôi có thể nhìn thấy những còn tuấn mã dũng mãnh đang hí vang trong trường đua.
Thì ra, khách hàng hẹn gặp ở đây ?
Tôi hơi sững người nhìn sang Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm quay mặt lại nhìn tôi : " Đi."