Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 130: Lại được anh ta đưa về nhà



Tôi thần người, anh ta muốn đi đâu ?

Tôi bám chắc rồi đứng thẳng dậy, nhìn Lạc Mộ Thâm xuống xe, anh ta đi rất nhanh vào một hiệu thuốc bên lề đường.

Anh ta đi đến hiệu thuốc làm gì ?

Tôi lặng im nhìn theo bước chân vội vã của anh ta, trong đầu không ngừng suy nghĩ linh tinh.

Chẳng nhẽ lúc nãy tôi uống say, đã cắn anh ta bị thương sao ?

Trời, tôi đâu phải là con cún đâu!

Tôi đang không hiểu chuyện gì, thì Lạc Mộ Thâm rất nhanh đã xuất hiện trước mặt. Trong tay anh ta cầm một cái gì đó.

Xe lại thẳng tiến về phía trước, Lạc Mộ Thâm mở chiếc hộp trong tay, lấy một chai nhỏ trong hộp đó ra, mở nắp chai, một mùi đắng ngắt bay ra.

" Uống nó ." Lạc Mộ Thâm cầm cái chai nói.

" Đây là gì ? " Tôi hỏi.

" Thuốc độc." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, đôi mắt tôi lập tức mở to.

Nhìn thấy biểu cảm của tôi, Lạc Mộ Thâm cười to nói : " Đây là thuốc hỗ trợ gan, cô mau uống đi, uống nhiều rượu như thế, định vứt bỏ lá gan của mình à ? Mau uống đi, chắc là nửa đêm sẽ phải nôn một lần nữa, sau đó sẽ dễ chịu hơn, uống cái này gan sẽ không bị tổn thương, mà còn có thể giải được rượu. "

Thì ra là như thế.

Xem ra tên lãnh đạo này cũng không phải là quá tệ, còn biết mua thuốc hỗ trợ gan cho tôi nữa.

Tôi đang nghĩ như thế, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Tôi nhận lấy chai thuốc đó, uống một hơi hết sạch.

Đúng là rất có hiệu quả, tôi cảm giác dạ dày của mình đúng là dễ chịu hơn nhiều. Không còn khó chịu như lúc trước nữa.

" Haizz, cứ như mắc nợ cô vậy ? Tôi dường như đã trở thành bảo mẫu của cô rồi. " Lạc Mộ Thâm lườm tôi nói.

Chiếc xe rất nhanh đã đến được khu nhà ở gần tập đoàn Lạc Thị, cũng chính là nơi tôi đang ở, Lạc Mộ Thâm bảo tài xế đỗ xe xong, sau đó dìu tôi xuống xe.

Tôi vẫn không thể bước đi bình thường, vẫn giống như một người mù vậy, bước đi vẫn rất chậm chạp, bước một bước lại dừng một bước, anh ta đỡ lấy vai tôi, vừa bước về phía trước, vừa khẽ thở dài nói : " Tô Tư Nhụy, cô thực sự làm cho tôi phải suy nghĩ nhiều rồi đấy, sau này tôi chắc sẽ không dám đưa cô đi cùng nữa, uống xong cô cứ như thế này thì thật là ....."

Tôi nghe thấy lời Lạc Mộ Thâm nói, cho nên dù đôi mắt sắp nhắm nghiền lại, tôi vẫn cố mở miệng nói : " Tôi uống tôi uống rượu xong làm sao ? Tôi uống xong chẳng nhiễu sự, chẳng đánh người, tôi chỉ nói những lời chân thành với anh. Là tôi không nên làm việc ở cái thành phố này, tôi đối với các tên đồi bại kia tốt như thế...."

Cứ nói, lại thấy tủi thân, nước mắt tôi lại trào ra.

Tôi lại trông giống như bà già đau khổ, lại bắt đầu thút tha thút thít khóc.

Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, cố ý nói : " Thôi được rồi, bà cố ạ, tôi biết là cô vì chuyện cũ mà buồn như thế được chưa, tôi sai rồi được chưa ? Cô đừng nói đến người cũ nữa được không, cứ thế, tôi chẳng khác gì là Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm thần chú cho đau đầu đấy. "

Anh ta nói thế xong, thiếu chút nữa tôi bị anh ta làm cho buồn cười.

Nhưng vì uống quá nhiều, mọi thứ đều quá mơ hồ, tôi nghĩ tôi mà cười chắc nhìn xấu lắm, xấu hơn ma mất.

Lạc Mộ Thâm đưa tôi vào trong thang máy, lại đến trước cửa lầu khu nhà ở của tôi.

" Mở cửa, có mang chìa khóa không ? " Lạc Mộ Thâm nói.

" Ha ha, nghe anh nói kìa, chía khóa tôi có thể không mang sao ? " Tôi vừa cười, vừa bắt đầu thò tay vào trong túi xách tìm chía khóa, cứ thế mò đến tận nửa giờ mà chẳng thấy chìa khóa đâu.

Lạc Mộ Thâm không chờ được thêm nữa, anh ta giật lấy chiếc túi của tôi, lật đi lật lại tìm chìa khóa, nhưng tìm một hồi lâu, cũng không thấy đâu cả.

" Này, tôi nói, rút cuộc cô có mang chìa khóa hay không hả ? " Lạc Mộ Thâm cau có nhìn tôi, một tay kia vẫn đang khoác vào eo tôi, nếu không chắc tôi ngã vật ra đất mất.

" Mang rồi mà. " Trước mặt tôi lúc này cứ như ảo ảnh, hai bên tai thì ù đi không còn nghe rõ được gì.

" Mang rồi thì ở đâu ? " Giọng của Lạc Mộ Thâm lớn hơn chứa đầy sự tức giận.

" Tôi không biết, cũng có thể rơi ở công ty rồi. " Tôi cố gắng nheo lông mày cười nói.

" Thật bó tay với cô." Lạc Mộ Thâm lại thở dài nói, anh ta chắc đã rất tuyệt vọng đối với tôi, " Chẳng nhẽ cô muốn ở ngoài cả đêm sao ? "

Lúc này tôi như muốn lăn ra ngủ luôn, cả cơ thể mềm nhũn dựa vào vai của anh ta.

Lạc Mộ Thâm chẳng còn cách nào, lại đành phải đưa tôi về nhà anh ta.

Đây cũng là lần thứ hai tôi tới nhà anh ta.

Nhưng tôi chẳng còn biết Lạc Mộ Thâm đưa tôi về nhà như thế nào, là cõng về, hay bế về, tôi cũng không biết.

Tôi chỉ biết tôi đã say lắm rồi.

Tôi cũng không biết là tôi ngủ ở đâu, chỉ biết là không biết từ lúc nào, dạ dày tôi lại đau giữa đêm thâu tối om, làm tôi chẳng thể ngủ được.

Đau quá đau quá, sao lại khó chịu thế này ?

Tôi cắn răng ngồi dậy, cảm giác như dạ dày của mình như bị thiêu đốt vậy, tôi lắc lắc đầu cho tỉnh rồi định vào nhà vệ sinh nôn, nhưng vì đây không phải là nhà của mình, nên tôi bước đi đã bị vấp ngã xuống nền nhà.

Một tiếc uỵch vang lên, tôi ngã mà chút nữa thì ngất đi.

Trong khi hốt hoảng, tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang bước tới, sau đó, cả người của tôi được một đôi tay ấm áp bế dậy.

" Tôi khó chịu, tôi muốn nôn....." Tôi thều thào nói, tôi trằn trọc nói.

" Haizz, thật là hết cách với cô rồi đấy. " Tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đó, vẫn nhận ra đó là giọng của Lạc Mộ Thâm.

Sao lại thế ?

Lạc Mộ Thâm sao lại ở nhà tôi được?

Tôi muốn hỏi, nhưng đang khó chịu làm tôi chẳng thể hỏi được nữa, tôi cảm giác chỉ cần mở miệng, là sẽ lại nôn ồng ộc ra.

Tôi đành phải lấy tay bịt miệng lại.

Lạc Mộ Thâm dường như đã biết được cảm giác của tôi lúc này, anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ ôm tôi, dắt tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh, bật đèn lên, tôi thấy một căn phòng vệ sinh vô cùng sạch sẽ, mọi thứ sáng bóng, vô cùng sang trọng, làm tôi không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh.

Căn phòng vệ sinh này, chắc còn to hơn nhà của người bình thường, làm tôi cứ nghĩ, đi vệ sinh ở một nhà vệ sinh lớn như thế này, chắc sẽ có cảm giác như là ngồi trước công chúng để vệ sinh vậy ? Liệu có bị làm cho táo bón không?

Đương nhiên, đây là suy nghĩ của tôi về sau, giờ tôi chỉ nghĩ đến nôn.

Lạc Mộ Thâm ôm lấy tôi, đưa tôi đi về phía bồn cầu, tôi như là lâu ngày tìm được người thân, lao vào ôm lấy chiếc bồn cầu sáng bóng sạch sẽ đó. " Oẹ oẹ...oẹ..."

Tôi ôm lấy bồn cầu nôn lấy nôn để, đây chắc là thuốc hộ gan trong ruột của tôi đang phát huy tác dụng.

Tôi cũng chẳng còn biết sếp của tôi đứng đằng sau tôi nhìn tôi với con mắt bực bội như thế nào, bực thì cứ bực đi!

Nhưng tôi cảm giác được đôi tay của anh ta vẫn luôn ôm chặt lấy eo của tôi, nếu anh ta không giữ chặt lấy tôi, chắc tôi sẽ gục đầu vào bồn cầu mất.

Cuối cùng tôi cũng nôn xong, rồi vịn vào bồn cầu không ngừng thở mạnh.

Giọng nói của Lạc Mộ Thâm từ trên đầu truyền xuống : " Nôn xong rồi ? "

" Uhm. " Tôi thều thào nói.

" Thế được rồi. " Lạc Mộ giơ tay đỡ tôi dậy, hai bắp tay của anh ta rất khỏe, làm tôi giống như một được trẻ nhỏ, nặng không đáng bao nhiêu vậy.

Anh ta đưa vào một chiếc giường được đặt ở phòng khách, đặt nửa người tôi dựa vào đầu giường.

Tôi nhìn thấy anh ta mặc một bộ đồ ngủ ca rô màu xanh đậm, lúc này nhìn anh ta trông giống một công tử lười nhác, vẫn lộ rõ một vẻ đẹp trai mê hồn.

Tôi không ngừng thở dài trong lòng, mỹ nhân chính là mỹ nhân, lúc nào cũng đẹp cả.

Lạc Mộ Thâm luôn làm cho người khác có cảm giác bất ngờ, người bình thường khi vừa từ trong chăn chui ra trông chẳng dễ nhìn chút nào, nhưng anh ta thì lại khác, anh ta cứ như là mặc quần áo ngủ để quảng cáo vậy.

Tôi nhìn xung quanh, thì phát hiện ra mình lại đang ở nhà Lạc Mộ Thâm, thấy thế, tôi lập tức cau mày, vội nghĩ sao tôi lại ngủ ở nhà anh ta ? Lúc đó tôi đã nghĩ ra tôi không tìm được chìa khóa.

" Dạ dày còn khó chịu không ? " Giọng của Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng, ấm ấp hơn chút.

" Vâng, có chút giống như đang bị đốt vậy. " Tôi khẽ nói.

" Đáng thôi, để xem sau này cô còn dám uống như thế không ! " Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.