Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 134: Kiếm tiền cũng thật dễ



Hừ, suýt nữa làm tôi sợ chết.

Số tiền này sắp bằng lương tổng giám đốc một công ty rồi còn gì?

Đồ nhà quê như tôi chưa được nhìn ra thế giới bên ngoài bao giờ đón nhận không nổi sự bất ngờ này.

Tôi vội vàng gọi lại lần nữa cho người của bộ phận nhân sự, trợ lý bộ phận nhân sự nghe máy, tôi vội vàng hỏi có phải là phát nhầm lương cho tôi rồi không, trợ lý lập tức chuyển điện thoại cho tổng giám sát bộ phận nhân sự, tổng giám sát bộ phận nhân sự nghe điện thoại cười nói: “ Thư Ký Tô, tại sao lại có thể nhầm lẫn được chứ? Chức vụ bây giờ của cô là thư ký Tổng giám đốc. Lương một tháng là 3 vạn, ngoài ra 67 vạn đó, là cô được trích phần trăm từ dự án mà cô ký được, đây là Lạc Tổng dặn dò, nếu như cô còn có gì thắc mắc, mời cô đến phòng Lạc Tổng hỏi ý kiến nhé.”

“ Tôi biết rồi, cảm ơn tổng giám sát Lương.” Trong lòng tôi cố gắng nhẫn nhịn niềm vui sướng này mà đặt điện thoại xuống.

Nói chuyện điện thoại xong, tôi nhảy nhót trong phòng làm việc, ha ha ha, vậy mà tháng này tôi kiếm tận 70 vạn. Đây có lẽ đối với các bạn học khác có lẽ phải mất 10 năm cũng không kiếm được tiền lương thế này! Ha ha ha ha, kiếm tiền đừng có dễ dàng như thế được không?

Lạc Mộ Thâm, anh thật sự là nam tử hán, anh nói cho tôi tiền hoa hồng là cho tôi tiền hoa hồng, mà còn cho tận 67 vạn, nếu như thế này, sau này tôi phải uống đến nỗi nôn ra máu cũng được? Ha ha.

May là phòng làm việc không có người khác, nếu không nhìn thấy dáng vẻ vui mừng hớn hở này của tôi, chắc cũng đều sẽ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần để điều trị mất.

Tôi nhảy nhót một lúc, đột nhiên nhớ ra, Lạc Mộ Thâm cho tôi một chiếc bánh gato to như thế, tôi nên cảm ơn người ta mới phải. Ít nhất cũng nên thể hiện một chút.

Tôi phải nịnh nọt sếp một chút, để sếp vui vẻ, như thế tôi mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Uhm, làm như thế đi.

Nghĩ đến đây, tôi ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm, nhẹ gõ cửa, bên trong chuyển đến một giọng nói: “ Vào đi.”

Tôi vội vàng đẩy cửa đi vào: “ Lạc Tổng.”

Lạc Mộ Thâm từ sau xấp tài liệu dày dày đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đó nhìn tôi: “ Có việc gì thế?”

Tôi vội vàng đi đến trước bàn của Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Tổng, tôi nhận lương rồi.”

“ Uhm, sao thế? Muốn mời khách hay là thế nào?” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

Tôi lập tức đặt tay trước ngực, chân thành nhìn Lạc Mộ Thâm, tôi thề ánh mắt tôi lúc này nhìn Lạc Mộ Thâm giống như nhìn thấy thượng đế vậy.

“ Lạc Tổng, anh thật có tấm lòng, lại còn cho tôi tiền hoa hồng nhiều như thế.” Tôi chớp đôi mắt sáng như sao nói, “ tôi còn cho rằng anh chỉ là đùa thôi, không ngờ......”

Đôi mắt đẹp đó của Lạc Mộ Thâm chằm chằm nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “ nếu không phải tại sao nói cô chính là một đứa con gái thấy tiền là hoa mắt chứ? Như thế mà cũng gọi là nhiều sao? Đây chỉ là bắt đầu, nên biết dự án Hoa Viên Đỉnh Minh và Hoa Viên Hà Bạn là dự án mấy chục tỷ, cho cô từng đó thực ra không nhiều, có điều, sau này, cô phải thể hiện tốt, sẽ được nhiều hơn.”

“ Hura.” Tôi suýt nữa điên rồi, nói như thế sau này tôi còn có cơ hội kiếm nhiều tiền hơn, khoảng cách đến mục tiêu làm một nhà giàu nhỏ của tôi càng ngày càng gần rồi.

Tôi thật sự kích động quá rồi.

Tôi liền đứng lên, hai tay ấn vào mép bàn của Lạc Mộ Thâm, dáng vẻ của tôi làm giật nảy Lạc Mộ Thâm, anh ta nhíu mày nói: “ Sao thế? Cô muốn ăn sống người khác hay thế nào?”

“ Lạc Tổng, anh cho tôi một cơ hội để tôi cảm ơn đi, tôi muốn tặng anh một món quà, anh muốn cái gì, mau nói cho tôi biết. Tôi muốn thể hiện ân tình cảm kích của tôi một chút.” Tôi rất thành thật nói, vỗ bồm bộp vào ngực mình.

“.......” Lạc Mộ Thâm chớp mắt nhìn tôi.

“ Lạc Tổng, tôi là thật lòng, anh mau nói đi.” Tôi thành thật lần nữa nói.

“ Được thôi, nhìn cô thật tâm như thế, thế thì tôi nói vậy, tôi gần đây muốn đổi một chiếc xe.....” Lạc Mộ Thâm chằm chằm nhìn tôi nói.

“ Đổi một chiếc xe......” tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập, thằng cha này không phải đùa chứ, tôi cảm thấy nét mặt tươi cười của mình hơi cứng lại, “ Lạc Tổng muốn đổi xe gì?”

“ Farrari vừa ra kiểu mới.....” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, ánh mắt loé lên vẻ gian ác.

“ Đó.....đó là bao nhiêu tiền?” tôi cảm giác trước mắt mình hơi tối sầm lại.

“ Cũng tầm 1000 vạn thôi?” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, đôi mắt gian xảo đó, chằm chằm nhìn vào mắt tôi.

“ 1000 vạn .....” tôi dường như máy photo đọc đi đọc lại, mẹ kiếp, thằng cha này thật sự mồm sư tử, anh cho tôi 70 vạn, tôi thật lòng muốn tặng anh quà, anh đặt ra món quà vài vạn tệ cũng được, cái này tận 1000vạn, không phải là cần mạng của tôi sao? Kể cả tôi bán mạng cho Lạc Thị, kể cả mỗi tháng tôi được 70 vạn, tôi phải kiếm mất bao nhiêu thời gian?

“ có vấn đề gì sao? Cô không phải muốn tặng tôi quà sao? Tôi bây giờ muốn đổi một chiếc xe.” Lạc Mộ Thâm tiếp tục híp mắt nói.

“ Đổi xe,.....Lạc Tổng, đổi chiếc Bora đã qua sử dụng có được không?” tôi ngước mắt nhìn, chẳng còn lực mà nói.

Mắt của Lạc Mộ Thâm lập tức nguy hiểm trở lại, được thôi, nếu như muốn Lạc Mộ Thâm lái chiếc Bora đã qua sử dụng, đó có lẽ sẽ làm anh ta tức mà băng hà.

“ Được được, tôi biết, tôi biết rồi, Lạc Tổng, Farrari này tôi thật sự mua không nổi. Anh xem xem, có thể đổi qùa khác được không, ví dụ ví tiền này, thắt lưng gì đó..., tôi mời Lạc Tổng ăn một bữa thật ngon cũng được mà.” Tôi gần như sắp khóc rồi.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Mua không được, còn ở đây nói lớn cái gì? Lạc Mộ Thâm tôi thiều gì còn cần cô mua sao? Cô mau về nhà mà đếm tiền lương của cô đi?”

Trong lời nói mang đầy vẻ mỉa mai.

Tôi lập tức hiểu ra rồi, thì ra Lạc Mộ Thâm không cần thiết tôi mua cho anh ta bất cứ thứ gì.

Xem ra, thằng cha này cũng rất lương thiện mà!

Tôi không kìm được nhảy đến, một tay ôm lấy cổ của Lạc Mộ Thâm, chẳng nói một lời hôn vào má anh ta: “ cảm ơn nhé, anh Đại Thâm, tôi thật sự quá kích động, ha ha ha.....”

Ha ha, tiền lại tiết kiệm được rồi.

Lạc Mộ Thâm sững sờ một lát, tôi nhìn thấy anh ta dùng tay nhẹ nhàng phủi nơi mà tôi vừa hôn anh ta, có vẻ đờ đẫn nhìn tôi.

Nhưng tôi vui mừng hớn hở đến nỗi cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ vừa nói lời cảm ơn anh ta, vừa đi như gió ra khỏi phòng anh ta, quay về phòng làm việc của mình gọi điện cho mẹ tôi.

Mẹ tôi giống như tôi, cũng là chưa bao giờ được ra thế giới bên ngoài, bà chỉ nghe thấy tôi được nhiều tiền hoa hồng như thế, cũng không dám tin, sau đó tiếp tục nghi ngờ tôi có quan hệ không trong sáng với sếp của tôi.

“ Mẹ, thật sự là con bỏ sức kiếm được đó, mẹ không biết đâu, tối qua con uống rượu với khách hàng đến nỗi nôn cả ra, giúp sếp ký được hai dự án lớn nữa, mỗi một dự án tận mấy chục tỷ.” Tôi vui mừng bảo cho mẹ tôi.

Tôi cố gắng giải thích, mới khiến mẹ tôi tin, mẹ tôi vui mừng, lại lo lắng tôi uống rượu mà hại sức khỏe, nên cố gắng dặn dò tôi.

“ Mẹ, mẹ yên tâm, con gái mẹ mạnh mẽ lắm, mẹ đợi con mua cho bố mẹ căn nhà to nhé, ha ha ha, mẹ à, con còn phải làm việc, con bận đã nhé.” Tôi rối rít bận rộn nói với mẹ tôi, sau đó tôi tắt điện thoại.

Cả một buổi sáng, tôi quả thật đều mang tâm trạng hưng phấn cực độ, tôi bây giờ nhìn sếp Lạc Mộ Thâm của tôi, đó quả thật không phải một người, đó chính là một ông thần tài!

Tôi phải cẩn thận cẩn thận nâng niu ông thần tài của tôi, hầu hạ cẩn thận ông thần tài của tôi, như thế càng kiếm được nhiều tiền hơn.

Đừng trách tôi là kẻ hám tiền, không sai, tôi chính là muốn kiếm nhiều tiền, ai khinh thường tôi, tôi chọc mắt hắn ta.

Tôi thậm chí đã dự định xong rồi, cuối tuần đi viện phúc lợi, quyên góp cho những đứa trẻ viện phúc lợi 20 vạn.

Tôi thật sự muốn ngẩng mặt lên trời cười to vài tiếng.

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi nghe điện thoại, thì ra là quà mà Lạc Mộ Thâm bảo tôi mua cho Tần Á Á có nhân viên mang đến, nhân viên đó thông báo tôi xuống kí nhận.

Tôi biết, lại có một khoản hoa hồng nữa lại vào thẻ của tôi rồi, tôi hơi vui mừng, cũng có vẻ không yên tâm, tôi không biết rốt cuộc mình đã dẫm phải thứ gì, mà nữ thần vận mệnh chiếu cố tôi như thế, tôi chỉ biết, bây giờ ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, kiếm tiền thật sự quá dễ dàng.

Thế là, tôi vội vàng xuống lầu, trong phòng chuyên để tiếp khách ở tầng một, tôi cười với nhân viên mang đồ đến của cửa hàng xa xỉ phẩm, đương nhiên, tôi cũng tươi cười nhận lấy tấm thẻ tiền hoa hồng mà bọn họ cho tôi, đút vào trong túi.

Sau đó tôi chào tạm biệt với cô nhân viên phục vụ đó, dự định xách túi đồ đó lên lầu.

Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy một người phụ nữ khoảng trên dưới 40 tuổi, khí chất cao nhã, bước vào qua cửa xuay tròn, mặc trên người bộ đồ hết sức bắt mắt, tại vì bộ quần áo đó cũng là bộ mà tôi thích, chỉ là tôi lúc nào cũng tiếc tiền không mua, cho nên, tôi đưa mắt đi theo người phụ nữ đó, nhìn theo bộ quần áo đó.

Thật không phải nói, người phụ nữ này mặc dù tuổi có vẻ không còn trẻ, nhưng giữ gìn thân hình rất chuẩn, chắc chắn là thường xuyên luyện tập thể thao.

Tôi nhìn người phụ nữ đó đi đến quầy lễ tân, hỏi cô nhân viên lễ tân: “ Xin hỏi, bộ phận kinh doanh là ở tầng mấy?”

Trong giọng nói chứa đầy sự giận dữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.