Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 151: Bởi vì thích



Nhưng chỉ là cảm động nhất thời, tôi liền cứng rắn lại, gã Dạ Thiên Kỳ này, anh ta theo đuổi tôi, cũng có thể hoàn toàn là vì sự thù hận với Lạc Mộ Thâm, tôi không muốn trở thành vật hi sinh cho bọn họ tranh cướp nhau.

" Ừ, ngủ ngon." Tôi quay đầu lại, rồi đi vào thang máy.

Về đến nhà, tôi liền đi tắm giặt ngay, tắm giặt sạch sẽ tôi liền chui lên giường, tối nay, xảy ra nhiều chuyện quá, đầu tiên thì bị người khác tấn công, sau thì lại được Dạ Thiên Kỳ dẫn đi chơi, mọi chuyện xảy ra như một vở kịch, nhưng đến giờ tôi thấy mình mệt mỏi vô cùng.

Tô Tư Nhụy, từ sau khi bước vào Lạc Thị, có phải cuộc sống của mày chẳng còn bằng phẳng nữa đúng không?

Tôi khẽ thở dài.

Hình ảnh của Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm cứ liên tục hiện về trong suy nghĩ của tôi, tôi chẳng thể ngờ rằng, một người như tôi, lại có thể kẹt giữa hai người đàn ông vô cùng xuất sắc và đầy tiền đồ như thế.

Những ngôi sao trên bầu trời đang sáng lấp lánh, ánh trăng thì chiếu rọi với một màu sáng trong giống như mảnh vải lụa trắng, tôi nhìn chú thú bông pikachu ngây thơ đáng yêu đang được đặt bên cạnh chiếc gối, rồi lại nhìn vào tủ san hô đang tỏa sáng với ánh sáng màu xanh lam óng ánh. Tôi không ngừng thở dài : Dạ Thiên Kỳ, Lạc Mộ Thâm, tôi chỉ là một cô gái bình thường, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, xin các anh, đừng đưa tôi ra làm trò chơi nữa được không ?

Nghĩ đi nghĩ lại, tồi dần chìm sâu vào trong giấc mơ.

Đêm nay, tôi đã mơ đến rất nhiều điều, mớ thấy Lạc Mộ Thâm, anh ta bên cạnh Tần Á Á, sau khi tôi nhìn thấy, đã ghen và nghẹn ngào rơi nước mắt, đúng lúc đó thì Dạ Thiên Kỳ xuất hiện trước mặt tôi nói, Nhụy Nhụy, anh mới là người yêu em nhất, hợp với em nhất.

Khi tôi định bước về phía Dạ Thiên Kỳ, thì lại xuất hiện rất nhiều những thây ma đuổi theo tôi truy sát.

Tôi chạy bán sống bán chết, tóm lại, đêm nay, tôi đã quá mệt mỏi rồi....

Ngủ một mạch cho đến khi chiếc đồng hồ hẹn giờ réo lên bên tai tôi mới tỉnh giấc....

Sau khi tôi đi ra khỏi giường, không còn thời gian để nghĩ lại những giấc mơ đêm qua, tôi lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, chỉnh sửa gọn gàng, rồi xách túi lên đi thẳng tới công ty làm việc, thật là hài ước, tôi còn phải đi làm nữa đấy!

... ...

Tôi đã ngồi làm việc mấy tiếng đồng hồ rồi, khoảng mười giờ gì đó, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Mộ Thâm.

Hay thật, giờ tôi đã có thể nghe ra được tiếng bước chân của anh ta, hễ cứ nghe thấy tiếng bước chân của anh ta, tôi liền liên tưởng tới một câu nói : Một vạn người đi qua em, em cũng có thể nhận ra chính xác tiếng bước chân của anh, bởi vì 9999 người khác là đang bước đi trên mặt đất, còn anh, đang bước đi trong trái tim của em.....

Khi tôi nghĩ đến câu nói này, tôi tự cảm thấy sến sẩm đến mức có cảm giác buồn nôn rồi.

Gì mà bước đi trong trái tim của em, Lạc Mộ Thâm bước đi trong tim của tôi làm cái gì ?

Tôi đang nghĩ, thì máy điện thoại bàn làm việc của tôi reo lên, tôi nhấc lên nghe, bên trong giọng của Lạc Mộ Thâm truyền đến : " Thư ký Tô, đến phòng làm việc của tôi một lát."

Giọng của anh ta rất nghiêm túc.

Có chuyện gì đây ? Liệu có phải tối qua việc tôi đặt khách sạn và nến trong bữa tối chưa làm được ? Nên sếp giận ?

Tôi có chút lo lắng, nhưng chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi vội chạy sang phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm.

Xem ra Lạc Mộ Thâm đã xxx với Tần Á Á nên hôm nay trông có vẻ rất có tinh thần, có thể nói là tinh thần rất sung mãn, cứ như là vừa được đi chăm sóc sức khỏe toàn diện trở về vậy, trên người mặc chiếc áo phông Kaki khỏe khoắn, kết hợp cùng với chiếc quần bò màu trắng sáng càng làm cho anh ta trở lên lịch lãm và phong độ.

Tôi liền liên tưởng lung tung, có phải Tần Á Á chăm sóc anh ta chu đáo ? Nên hôm nay anh ta mới vui vẻ yêu đời thế này ?

Thậm chí tôi còn nghĩ, bọn họ khi ở trên giường sẽ gần gũi với nhau như thế nào ? Sử dụng những tư thế gì nữa ?

Tôi rất muốn tự tát mình một cái thật mạnh vào má, Tô Tư Nhụy, mày đang nghĩ cái gì thế ?

Tôi vội lấy lại những suy nghĩ đoan chính của mình, khẽ hắng giọng, đưa mắt nhìn về phía Lạc Mộ Thâm : " Lạc Tổng, anh tìm tôi có việc gì thế ?"

" Ồ, cũng không có gì, chỉ là có cái này cho cô ." Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, anh ta đưa một chiếc túi màu trắng bạc đưa cho tôi.

" Cho tôi ?" Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, có chút lưỡng lự, có cảm giác vừa mừng vừa lo, sao anh ta đột nhiên lại cho tôi quà, bên trong là thứ gì đây?

" Mở ra xem có thích không." Lạc Mộ Thâm ân cần nói, nụ cười của anh ta, đúng là rất mê hoặc.

Anh ta không dời mắt nhìn tôi, tôi đành phải mở chiếc túi đó ra, nhưng lại phát hiện bên trong là một chiếc hộp nhỏ, chiếc hộp nhìn rất gọn gàng và sang trọng, tôi lại tiếp tục mở chiếc hộp, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương đẹp vô cùng, mặt đá là kim cương trắng sáng bóng, xung quanh đính lên cũng là những hạt kim cương nhỏ, tôi sững người một lúc, sợi dây chuyền này, ít nhất cũng phải mười mấy vạn.

Tôi giống như bị bỏng nước nóng vội vàng đóng hộp lại, đẩy về phía Lạc Mộ Thâm nói : " Lạc Tổng, cái này tôi không thể nhận."

" Sao thế ? Không thích à ?" Lạc Mộ Thâm hơi nhíu đôi lông mày đẹp nói.

" Không phải, nó quá đắt. Tôi... Tôi không dám nhận đâu....Tôi...." Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng Lạc Mộ Thâm liền xua tay.

" Hôm qua cùng Tần Á Á đi ăn tối, tôi cùng cô ấy đi dạo, cô ấy đã chọn sợi dây chuyền này, tôi thấy nó rất đẹp, cho nên cũng mua cho cô một sợi, tôi nghĩ cô sẽ thích nó." Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Tôi thẫn thờ, Tần Á Á mua sợi dây chuyền như thế này, nên anh ta cũng mua cho tôi một sợi ?

Tại sao ?

Tôi cười nói : " Lạc Tổng, tôi sao có thể so được với chị Tần Á Á, đây là sợi dây chuyền quý giá, tôi đâu dám đeo nó ? Nó không hợp với tôi. Lạc Tổng, hay anh giữ lại đi!"

Tôi công nhận là sau khi tôi nói ra những lời này, trong lòng tôi thấy chua chát vô cùng.

Trong lòng không được thoải mái, bởi vì Tần Á Á đã mua một chiếc, cho nên cũng mua cho tôi một chiếc, như thế, rút cuộc tôi là cái gì đây ?

Thà anh ta tặng tôi sợi dây chuyền được tết bằng cỏ còn hơn, vì nó là duy nhất, Tần Á Á đâu có nó chứ.

Nhưng, tôi đã quá làm cao rồi phải không ? Sao anh ta có thể tặng tôi một sợi dây chuyền duy nhất cơ chứ ? Tôi là gì, tôi chỉ là một thư ký của anh ta.

Anh ta tặng tôi sợi dây chuyền đắt tiền như vậy, cũng chỉ là anh ta là người có tiền, giống như tiện tay mua cho tôi một chiếc móc chìa khóa thôi, chứ cũng chẳng có bất kỳ ẩn ý gì.

Vì thế tôi không thể vừa lòng đắc ý, nhận quà bừa bãi được.

Nghe lời tôi nói, Lạc Mộ Thâm hơi nghiêng đầu nhìn tôi : " Vậy cô thích gì ? Tôi mua tặng cô."

Tôi hơi thở dài trong lòng, mở miệng nói : " Lạc Tổng, không phải mua tặng tôi, nếu tôi thích, tôi sẽ tự đi mua."

Anh không phải là bạn trai tôi, tôi chỉ là thư ký của anh mà thôi, mua tặng tôi làm gì ? Tôi không ngừng lẩm bẩm trong bụng.

Lạc Mộ Thâm cầm lấy sợi dây chuyền quý giá, quay sang nói với tôi : " Đồ vật mà các cô gái các cô thích thật là khó đoán, cái này tôi đã mua rồi, nếu cô không cần...." Anh ta giơ tay lên, tôi nhìn thấy sợi dây chuyền lọt một phần qua kẽ tay của anh ta sáng lên lấp lánh, một tiếng " rào"sợi dây chuyền đã nằm gọn trong thùng rác.

Mắt tôi tròn vo, con người này, thật đáng bị sét đánh chết, thật là lãng phí tiền của.

Tôi lập tức thấy tiếc nuối sợi dây chuyền quý phái đó, vội vàng nhặt nó lên.

" Lạc Tổng, vật quý giá thế đừng vứt đi như thế, quá lãng phí đấy." Tôi tiếc quá nói.

Nếu sợi dây chuyền kim cương này có linh tính, chắc nó sẽ khóc mất.

" Được rồi, vậy tôi sẽ nhận." Tôi khẽ nói.

Lạc Mộ Thâm hơi hé miệng cười.

" Nhưng có điều, tại sao Lạc Tổng lại tốt với tôi như vậy, anh hào phóng với tôi như vậy, thực sự tôi có cảm giác không an tâm lắm." Tôi khẽ nói.

" Chẳng vì sao cả, vì tôi thích." Lạc Mộ Thâm thản nhiên nói.

Tôi sững người một lúc, thích ?

Thích gì ? Thích đối tốt với tôi, hay là thích tôi ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.