Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 152: Anh ta đau dạ dày



" Được rồi, cô đi về làm việc đi." Lạc Mộ Thâm đột nhiên hơi cau mày, lấy tay ôm lấy bụng.

Tôi biết, bệnh đau dạ dày của anh ta lại tái phát rồi, đây là bệnh do anh ta không thường xuyên ăn sáng.

" Lạc Tổng, lại đau dạ dày sao ? " Tôi quan tâm hỏi Lạc Mộ Thâm.

" Ừ." Lạc Mộ Thâm nhăn nhó vì đau nói, phải rồi, đột nhiên đau như thế, đó là cơn đau do dạ dày co thắt, kiểu đau đó không thể biết trước lúc nào được.

Anh ta khẽ nhắm mắt lại, tôi biết anh ta đang rất đau, nhưng gã này, chẳng bao giờ muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác cả.

" Lạc Tổng, anh không sao chứ ? " Tôi liền chạy đến bên cạnh Lạc Mộ Thâm, giữ chắc lấy cánh tay của anh ta.

" Không sao, đi làm việc của cô đi!" Lạc Mộ Thâm đứng dậy, " Bệnh cũ thôi, cách vài ngày lại đau một lần, quen rồi."

Anh ta mở ngăn kéo lấy ra thuốc đau dạ dày, rồi vội lấy nước uống.

" Lạc Tổng, đau lắm à ? " Tôi đứng trước bàn làm việc của Lạc Mộ Thâm, lo lắng hỏi.

" Ừ, cũng hơi đau. Cô không cần phải lo đâu," Lạc Mộ Thâm dựa người vào ghế, nhắm mắt nói , " Lát nữa là khỏi. Không chết được đâu."

" Lạc Tổng, tôi biết một phương thuốc cổ truyền điều trị bệnh đau dạ dày rất hiệu quả, khi tôi mới vào đại học cũng bị đau dạ dày nặng, sau đó bố tôi đã tìm ra được phương thuốc đó rồi điều trị khỏi hẳn. Phương thuốc đó, rất đơn giản, nhưng lại có thể điều trị triệt để chứng đau dạ dày, nếu bệnh không phải quá nghiêm trọng, Lạc Tổng, anh không phải là quá nghiêm trọng, dùng cách của tôi, nhất định sẽ có thể điều trị được," Tôi nói rất chân thành.

Lạc Mộ Thâm liền xua tay : " Đừng phiền tôi nữa, đi làm việc của cô đi, đừng thấy khi tôi khó chịu lại đến lấy lòng tôi."

Gã này, mồm miệng không thể không độc đoán sao, người khác quan tâm anh ta, nhưng anh ta lại luôn cho rằng người khác đang nịnh nọt anh ta, tuy là tôi muốn thể hiện, muốn lấy lòng anh ta, giữ vững lấy miếng cơm manh áo của mình, nhưng bây giờ, anh ta bị bệnh, giống như những người bình thường khác, tôi cũng muốn giúp đỡ anh ta.

Nhưng có điều mồm miệng anh ta lúc nào cũng độc đoán như vậy ?

Tôi im lặng quay đầu bước đi, quay lại phòng làm việc của mình, mặc kệ anh ta ?

Nhìn tôi đóng cửa xong, Lạc Mộ Thâm cuối cùng cũng đã phải nằm ra bàn, trong bụng từng cơn đau dồn đến, khiến anh ta thậm chí nhìn trông rất đáng sợ.

" Sếp, đã đỡ hơn chưa ?" Mấy phút trôi qua, tôi không ngồi im được liền chạy lại mở cửa hỏi.

" Nha đầu thối, đừng có làm phiền tôi nữa được không ? Cẩn thận không tôi đuổi việc cô đấy." Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu lên, gằn giọng nói với tôi.

Khi anh ta ngẩng đầu lên, tôi mới phát hiện ra sắc mặt của anh ta chẳng còn, giờ đã trắng như tờ giấy.

" Sếp, tôi đi lấy thuốc cho anh, anh đợi chút, lát nữa tôi quay lại ngay! " Tôi quay người chạy ra khỏi phòng làm việc.

Tôi nghĩ một lúc, liền chạy ra nhà ăn của tập đoàn, tìm đến người phụ trách đồ ăn hỏi : " Chủ quản, có thể cho tôi một quả trứng gà và một túi đường đỏ không ? "

Người chủ quản tò mò nhìn tôi, cười nói : " Thì ra là thư ký Tô à, cần trứng gà và đường đỏ làm gì thế ? "

Tôi cười : " Ồ, tôi đang cần, có lấy cho tôi được không? "

Chủ quản cười, dù sao tôi cũng là thư ký Tổng giám đốc mà, chỉ là cần một quả trứng và đường đỏ, tại sao không lấy cho tôi chứ ?

Chủ quản lấy ra một quả trứng và một túi đường đỏ cho tôi, tôi vội vàng cảm ơn, vui vẻ cầm lấy quả trứng và túi đường chạy một mạch về tầng 18.

Đẩy cửa ra, thấy Lạc Mộ Thâm vẫn nằm đau đớn trên ghế, mặt ướt đẫm mồ hôi, tôi vội cầm lấy chiếc cốc, sau đó đập quả trứng vào trong cốc, rồi cẩn thận lau sạch chiếc thìa nhỏ, sau đó lấy lòng đỏ trứng gà ra, bỏ vào một chiếc cốc khác.

Tôi đổ đường đỏ vào nước nóng rồi nguấy tan, sau đó cho lòng đỏ trứng vào khuấy đều, cuối cùng vừa thổi cho bớt nóng, vừa mang hỗn hợp đường trứng đó đến bên cạnh Lạc Mộ Thâm.

" Lạc Tổng, đây là phương thuốc mà tôi tự làm, điều trị đau dạ dày rất linh nghiệm, anh uống đi, rất nhanh khỏi đấy, tôi đã từng thử rồi, cũng có rất nhiều bạn học của tôi thử qua, rất là linh nghiệm." Tôi nhẹ nhàng nói.

" Tôi không sao, tôi không uống. " Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói, " Mùi này chỉ cần ngửi đã thấy khó chịu chết rồi, tôi không uống đâu."

Anh ta liền cầm lấy cốc lòng đỏ trứng đó đặt sang một bên.

" Lạc Tổng, đúng là rất có tác dụng đấy, không khó uống đâu, dễ uống lắm, anh cũng không muốn những cơn đau này còn tiếp diễn nữa mà đúng không ? " Tôi giống như một cô bé dỗ dành Lạc Mộ Thâm.

" Nói rồi, không uống, " Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, " Mau đi làm việc của cô đi, giờ tôi đang bệnh, tính tình không được tốt, nếu cô cứ phiền tôi, chưa biết chừng mai tôi đuổi việc cô luôn đấy ? "

Anh ta nghiến răng, dường như tính tình càng trở lên khó tính hơn.

Gã này, thật là khó nói, luôn phụ lòng tốt của người khác!

Anh có chết hay không, tôi cũng chẳng thèm quan tâm anh nữa!

Tôi đặt cốc lòng đỏ trứng đó lên bàn của Lạc Mộ Thâm, muốn đi khỏi phòng làm việc của anh ta, nhưng, Lạc Mộ Thâm lại đau đớn không chịu nổi kêu lên, mặt mày tái xanh, nhăn nhó.

Tuy anh ta đã cố gắng chịu đựng, nhưng xem ra, những cơn đau càng ngày càng dồn dập làm cho anh ta không còn chịu đựng nổi nữa, chỉ biết lấy tay áp chặt vào bụng, như thế mới có thể bớt đau được ít chút.

Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Lạc Mộ Thâm như thế, tôi nghĩ, haizz, ai bảo mình là một cô gái lương thiện như thế ? Hơn nữa, nhìn thấy anh ta đau, thực ra tôi cũng rất thương.

Kệ đi, đuổi việc thì đuổi đi !

Tôi quay người lại, bước đến bên cạnh Lạc Mộ Thâm : " Lạc Tổng, đuổi thì đuổi. Nhưng, phương thuốc của tôi, thực sự rất có hiệu quả đấy! Hôm nay, anh không uống cũng phải uống!"

" Nha đầu thối cô nói gì ? Cô đang nói tôi đấy à ? Mặt cô dày hơn rồi đúng không, có phải không muốn sống rồi đúng không !" Lạc Mộ Thâm tức giận nói.

" Để anh uống phương thuốc của tôi!" Tôi nói, sau đó lấy tay đỡ lấy cổ của Lạc Mộ Thâm, cầm lấy cốc lòng đỏ trứng, hướng về miệng Lạc Mộ Thâm.

Lúc này Lạc Mộ Thâm đau quá đến mức chẳng còn chút sức lực nào ngăn cản tôi, anh ta chưa kịp thở, nước đường đỏ đã trôi luôn vào trong bụng rồi.

Nhìn thấy cốc lòng đỏ trứng và đường đỏ được Lạc Mộ Thâm uống hết, tôi mới buông nhẹ tay ra.

Lau nước đường còn bám trên miệng, Lạc Mộ Thâm nghiến răng nói : " Nha đầu thối, không muốn làm việc rồi đúng không ? Dám động thủ trên đầu Thái Tuế à ?

Tôi đặt mạnh chiếc cốc rỗng lên bàn, lạnh lùng nói : " Tùy thôi!"

Tôi quay người không thèm để ý đến Lạc Mộ Thâm, rồi đi về phòng làm việc của mình, làm việc chăm chỉ hoàn thành những việc mà Cát Vân giao cho tôi.

Một lúc sau, tôi nghe thấy cánh cửa phòng làm việc của tôi bị đẩy ra, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm bước vào, nét mặt của anh ta dường như đã lấy lại được thần sắc rồi, có lẽ không còn đau nữa, anh ta bước tới, nhìn thấy tôi đang chăm chỉ nhìn vào màn hình làm việc.

Lạc Mộ Thâm nghĩ một lúc nói : " Tô Tư Nhụy, cô đang làm gì thế ?"

Tôi không nhìn anh ta, vẫn chăm chỉ làm việc của mình, thản nhiên trả lời : " Hoàn thành công việc Cát Vân giao cho tôi, ngày mai phải giao nộp!"

" Giao nộp gì ? " Lạc Mộ Thâm sững người.

Tôi lạnh lùng nói : " Sếp, anh quên rồi sao ? Tôi đã bị sếp đuổi việc rồi, vừa rồi chính anh nói mà, tôi cũng đã trực tiếp nghe anh nói rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.