Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 168: Ha ha anh ta sợ hãi



Tôi thật sự không còn sợ hãi nữa, thời gian tiếp sau đó, tôi vui vẻ thưởng thức hết bộ phim, cho đến khi kết thúc bộ phim, tim tôi vẫn còn kích động.

Đương nhiên, khi ánh đèn bật lên, tôi mới phát hiện mình đang dựa vào ngực Lạc Mộ Thâm, anh ta dùng cánh tay ôm lấy tôi, anh ta đã bỏ kính xuống, trong con ngươi đó ánh lên ánh nhìn xa xôi mà tôi nhìn không hiểu.

Đó là ánh nhìn rất phức tạp rất phức tạp.

Tôi vội vàng rời thân mình từ trong cánh tay của Lạc Mộ Thâm ra, mặt đỏ bừng vặn vặn người, mồm cố ý nhẹ nhàng nói: “ Thật sự rất hay. Cảm giác như thật vậy, vừa nãy con voi đó phun nước hướng về phía tôi, giống như phun nước lên người tôi vậy.”

Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nhíu đôi lông mày đẹp đó, nhún nhún vai nói: “ Đương nhiên rồi, chúng ta ngồi vào chiếc ghế này có các loại kĩ xảo, nếu như khi cần phun nước, đương nhiên sẽ có nước thật phun ra. Nếu không thì nói gì là 4d chứ?”

“ Ha ha, đúng thế, tôi nhiều nhất mới xem Avata và Titanic 3d.” Tôi cười nói.

Lạc Mộ Thâm đứng lên: “ Đi thôi, xem ba tên đó có bị doạ chết không?”

“ không phải chứ? Xem ra gan bọn họ rất to.” Tôi chớp mắt nói, ba thằng cha đó tranh cãi đòi đi xem phim kinh dị, có lẽ gan không nhỏ mới đúng.

“ Nghe bọn họ chém à.” Lạc Mộ Thâm không thèm để ý nói.

Anh ta chân dài bước hướng ra phía ngoài, tôi cũng vội vàng chạy theo sau.

Quả nhiên, chúng tôi vừa ra khỏi phòng chiếu phim mạo hiểm, thì nhìn thấy Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên, Lương Cẩn Hàn mặt chuyển sang trắng bệch đi từ phòng chiếu phim kinh dị ra, lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Tôi và Lạc Mộ Thâm đứng đó mắt to mắt nhỏ nhìn.

“ Bọn họ làm sao thế?” Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.

“ Còn làm sao nữa, bị doạ sắp đái ra quần rồi, phải kìm đó.” Lạc Mộ Thâm không chút biểu cảm nói.

Tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng, ngại không dám cười to, chỉ mím mồm khúc khích cười.

Đợi một lúc sau, ba tên đó mới từ nhà vệ sinh đi ra, ba tên đó rõ ràng bị doạ không nhẹ, khuôn mặt tuấn tú lúc này giống như là giấy Tuyên Thành vậy.

“ Ông trời ơi, doạ chết bọn tớ rồi, Mộ Thâm, may là cậu không đi xem, hôm nay xem bộ phim này, thật sự doạ chết người rồi.” Phương Trạch Vũ bám vào cánh tay Lạc Mộ Thâm mà thở hổn hển.

“ Đúng thế, mình luôn cho rằng tim mình khoẻ, năm đó xem con đường âm dương, khóc lóc gì đó, tớ không bị doạ thành thế này, mẹ ơi, năm nay xem bộ phim này, tâm linh tuyệt đối kinh dị quá, quá doạ người rồi, có lẽ tối nay tớ không dám ngủ mất.” Tần Hạo Nhiên hết sức thở dốc nói.

Lương Cẩn Hàn không nói gì, không ngừng lấy tay lau mồ hôi trên mặt, xem ra cũng bị doạ cho hết hồn rồi.

“ Nhìn bộ dạng gan bé của các cậu kìa?” Lạc Mộ Thâm từ mũi hừ ra một tiếng, không thèm để ý ba tên bạn thân, “ Thật mất mặt mình quá.”

“ Tớ thế, đặc biệt đáng sợ, người Nhật thật sự biến thái quá, quay bộ phim kinh dị này được.” Phương Trạch Vũ vỗ đầu nói.

“ Thế mới nói, không có gan thì đừng có xem.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Mộ Thâm, tớ thật sự không khoa trương, thật sự quá đáng sợ, không tin cậu vào mà xem, nếu như cậu không sợ, mình thua cậu 100 vạn.” Phương Trạch Vũ nói.

“ Đúng, mình cũng sẽ thua cậu 100 vạn, nếu như cậu không sợ.” Tần Hạo Nhiên cũng nói.

“ Mình thêm 200 vạn.” Lương Cẩn Hàn tăng thêm cấp, thằng cha này không nói thì thôi, hễ nói thì tuyệt đối có trọng lượng.

“ Hừ.” Ánh mắt rất tự nhiên của Lạc Mộ Thâm lướt qua mặt ba tên bạn thân, “ Được, cược thì cược. Tối hôm nay, xem hai bộ phim còn thắng 400 vạn nữa.”

Anh ta chuyển ánh mắt sang nhìn tôi: “ Đầu lợn, cô vào xem không, nếu như cô đi vào xem, tôi chia cho cô một nửa?”

Tôi lập tức trợn mắt lên: “ Anh nói cái gì? Chia cho tôi hai trăm vạn sao?”

Tôi dùng tay chỉ lên đầu lên mũi mình, mẹ ơi, chơi với người có tiền, khắp nơi đều nhặt được tiền mà.

“ Không sai.” Lạc Mộ Thâm phóng khoáng gật đầu, “ nếu như cô dám đi vào xem với tôi, tôi chia cho cô 200 vạn.”

Tôi lập tức lấy tinh thần, hừ, không phải chỉ xem một bộ phim sao? Một lúc kiếm 200 vạn, ai không đi chứ? Doạ chết tôi cũng phải đi.

Ai cũng không ngăn tôi được!

“ Tôi đi xem với anh Đại Thâm.” Tôi lập tức nói.

“ Xem, chỗ nào có hơi tiền chỗ đó có đầu lợn!” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, sau đó quay đầu nhìn Phương Trạch Vũ mấy người bọn họ, “ Các cậu đem chi phiếu ký xongd di, đi ra bọn mình sẽ lấy đấy. Đi , Nhuỵ Tử, chúng ta đi.”

“ Đợi chút, không cho phép nhắm mắt đâu đấy, sau khi đợi ra ngoài rồi bọn mình sẽ hỏi các cậu tình tiết phim, đừng cho rằng nhắm mắt là có thể kiếm 400 vạn.” Phương Trạch Vũ cẩn thận nhắc.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn Phương Trạch Vũ nói: “ cậu mới hợp nhắm mắt xem phim kinh dị ấy.”

Anh ta giơ cánh tay ra, khoác lấy vai tôi đắc ý, hai người giống như anh hùng chọn phim kinh dị mua vé, sau đó đường đường hiên ngang đi vào phòng chiếu phim kinh dị.

Ba tên đó cũng tranh thủ thời gian chọn một bộ phim tình yêu để phục hồi tâm trạng.

Đi vào phòng chiếu phim kinh dị, tôi hơi hối hận, tôi nhớ lạo khuôn mặt trắng bệch thảm hại của ba tên đẹp trai khôi ngô đó, bộ phim này đáng sợ như thế sao?

“ Có gì đáng sợ chứ, tôi không tin.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ đợi cho ba tên gan nhỏ đó can tâm tình nguyện thua bốn trăm vạn đi!”

“ ưhm, vì 400 vạn, chúng ta liều mạng.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Đồ ham tiền.” Lạc Mộ Thâm chán ghét nhìn tôi.

Tôi biết tôi ở trong lòng anh ta hoàn toàn biến thành kẻ ham tiền rồi.

Chẳng còn cách nào, xem một bộ phim kinh dị, có thể kiếm 400 vạn, ai mà không làm chứ?

Tại vì có kinh nghiệm rồi, tôi thả lỏng tâm trạng, cùng Lạc Mộ Thâm đeo kính lên, lúc này, bộ phim kinh dị bắt đầu rồi.

Vừa xem, tôi lập tức hiểu rồi, vì sao mà Tần Hạo Nhiên bọn họ bị doạ ra nông nỗi thế, thật sự quá đáng sợ, đặc biệt là cảnh kinh dị hồn ma lay động bay đi bay lại, tôi cảm thấy tim mình như nghẹt vào, dường như sắp ngất rồi.

Cái gì mà chuông kêu giữa đêm, rồi khóc lóc chửi mắng, cái gì mà con đường âm dương......

Cùng với tiếng nhạc kinh dị đó, hiệu quả mạnh mẽ của 4d, tôi cảm thấy hồn ma lớn nhỏ ma nam ma nữ bay đi bay lại trước mắt, ánh mắt kinh dị đó vừa nhìn đã khiến tôi kinh hồn bạt vía.

Mỗi lúc khi tôi sợ hãi, tôi hễ nghĩ đến 200 vạn đó, trong lòng lại mang đầy dũng khí, sau đó tôi tự bảo bản thân, đây đều là giả, chẳng có gì đáng sợ.

Nghĩ như thế, tôi ngạc nhiên phát hiện bộ phim kinh dị đó chẳng có gì đáng sợ, những người xung quanh hét lên thảm thiết, tôi trừng mắt tiếp tục xem.

Tôi cảm thấy có một bàn tay nắm chặt lấy tay mình, tại vì quá hồi hộp, bàn tay đó chảy mồ hôi, tôi liếc mắt một cái, thì ra là tay của Lạc Mộ Thâm.

Tại vì không nhìn thấy mắt của anh ta, tôi nhìn thấy khoé miệng đẹp đẽ của anh ta cũng nhăn nhúm lại, khuôn mặt cũng chuyển sang trắng bệch rồi.

Tôi suýt chút nữa cười thành tiếng, thì ra Lạc Mộ Thâm cũng bị doạ ra thành ra thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.