Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 230: Trái tim tôi tan nát rồi



Xem thêm mấy trang nữa, đều là những sự việc mà Tử Gia trải qua trong suốt bốn năm qua, cậu ấy thích tôi như thế nào, thấy tôi và Đường Nhiên bên nhau cậu ấy rất khó chịu, và luôn uống say.....

Còn có cả việc cậu ấy đã tiết lộ với anh họ Lạc Mộ Thâm của mình như thế nào, rồi Lạc Mộ Thâm an ủi cậu ấy ra sao.

Tôi chảy nước mắt lật xem đến trang cuối cùng, tôi đọc được cậu ấy đã khuyến khích động viện tôi đi ứng tuyển Lạc Thị như thế nào.

20.6.2012. Trời trong xanh

( Tôi khuyên Tư Nhụy ứng tuyển vào Lạc Thị, Tư Nhụy vẫn còn lo, sợ mình không đủ khả năng ứng tuyển vào, tôi cố gắng khuyên cô ấy, tôi cười thầm trong bụng, ngốc ạ, tổng giám đốc Lạc Mộ Thâm của Lạc Thị là anh họ của tớ, anh ấy rất yêu quý tớ, anh ấy sẽ nhận cậu thôi, cho dù cậu có là người thi xếp cuối cùng, thì anh ấy cũng vẫn sẽ nhận cậu vào làm. Huống chi Tư Nhụy của tớ xuất sắc như thế này, sao có thể xếp cuối cùng được chứ? Đương nhiên, tôi cũng nói trước với anh trai tôi, mong trời phù hộ, anh ấy đừng quên việc tôi dặn, mà phải giúp tôi được mãn nguyện. Sao tôi có thể cam lòng để cho Tư Nhụy của tôi phải chịu đựng mưa gió, nguy hiểm làm việc ở nơi khác chứ? Tôi muốn cô ấy tìm được một công việc nhẹ nhàng, anh trai nói nhất định sẽ giúp tôi. Tôi hi vọng lắm được làm việc cùng Tư Nhụy, nhưng không được rồi, tôi phải đi Pháp trị bệnh, Tư Nhụy, hãy đợ tớ nhé, tớ sẽ trở lại.)

27.6.2012. Trời trong xanh

( Tức chết đi được, cái tên Đường Nhiên đáng chết lại lừa dối Nhụy Tử đi theo Lý Mộng Dao, linh cảm của mình đúng là ứng nghiệm rồi, thằng cha này đã phụ tình, lừa dối Tư Nhụy, tôi nghe Âu Đệ nói, bọn họ hẹn hò sau lưng đã mấy tháng rồi, nhưng Tư Nhụy vẫn không hề hay biết, tôi thấy Tư Nhụy vẫn còn chăm chú giúp Đường Nhiên làm CV nữa, thật là tức chết đi được, không được, mình không thể để Tư Nhụy tiếp tục không biết gì như thế, mình nhất định phải để Tư Nhụy biết bộ mặt thật của Đường Nhiên là như thế nào, vì thế, tôi đã giả danh gọi điện cho Tư Nhụy, lại còn bịt mũi thay đổi giọng nói nữa, Tư Nhụy, cậu phải biết, tớ mới là người thích cậu nhất, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu mãi mãi! Tôi biết Tư Nhụy sẽ đến quán ăn Nhật đó tìm Đường Nhiên để tính sổ, tôi rất lo lắng, tôi không thể lộ diện, vì thế tôi liền gọi điện cho anh trai của tôi, anh ấy nói sẽ đi tới đó, anh ấy sẽ không để Đường Nhiên ăn hiếp Tư Nhụy, như thế tôi mới yên tâm, sau đó anh trai nói tên Đường Nhiên đó đã đánh Tư Nhụy, tôi điên tiết toàn thân run lên bần bật, Đường Nhiên, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày làm tổn thương Tư Nhụy, tao không thể bỏ qua cho mày được! Tao nhất định sẽ báo thù cho Tư Nhụy, báo thù!)

Tôi quá bất ngờ, thì ra cú điện thoại nặc danh đó là do Tử Gia gọi tới, cậu ấy cho tôi biết Đường Nhiên đã giả dối như thế nào, tôi gặp Lạc Mộ Thâm ở quán ăn đó cũng không phải là ngẫu nhiên, anh ta là do Tử Gia bảo tới, sau này Lạc Mộ Thâm nói báo thù cho tôi, thì ra cũng là vì Tử Gia muốn báo thù cho tôi, Lạc Mộ Thâm chỉ là người thực hiện của Tử Gia mà thôi.

Nhưng Tử Gia, sao cậu không nói chứ? Tại sao cậu không nói cho mình biết?

Tôi rơi nước mắt tiếp tục xem:

Đọc thấy Tử Gia không lỡ rời xa tôi để đi nước ngoài, bởi vì cậu ấy không muốn để tôi phải buồn, cậu ấy ở nước ngoài nhưng luôn nhớ tới tôi, cậu ấy kỳ vọng phẫu thuật sẽ thuận lợi, sau đó mạnh khỏe đứng trước mặt tôi. Cậu ấy còn đùa nghịch vẽ kiểu tư thế tay biểu thị sự thắng lợi.

Nước mắt tôi càng chảy ra nhiều hơn, bởi vì Tử Gia, tôi mới có thể kiếm tiền nhàn hạ như vậy, công việc cũng thoải mái, tăng lương, thăng chức nhanh như hỏa tiễn, tôi thuận lợi như thế, khiến cho bao người phải ghen tị, tất cả đều là vì Tử Gia mà có.

Lật tới trang cuối cùng, tôi thấy nét chữ của Tử Gia không còn được ngay ngắn nữa, tôi nhìn một hồi lâu mới có thể nhìn ra, ngữ khí của cậu ấy cũng suy sụp tinh thần đi nhiều rồi:

( Tư Nhụy, tớ nghĩ tớ không trở lại được rồi, thận mới của tớ đã hỏng hoàn toàn rồi, tới nghe trộm thấy bác sĩ nói trong máu của tớ đã chứa đầy độc tố rồi, nước tiểu cũng không thể đào thải ra được nữa, cả cơ thể giờ đều đã bị trương lên, hai mắt dường như không nhìn rõ ra vật gì nữa rồi. Tư Nhụy chắc là không còn nhận ra tôi nữa rồi, tôi cũng không muốn để cô ấy nhìn thấy tôi với bộ dạng như thế này, tôi hi vọng trong trái tim của cô ấy tôi luôn là một anh chàng khôi ngô đẹp trai. Tớ buồn lắm, Tư Nhụy, có thể tớ không còn chịu đựng được nữa, nếu tớ không còn trên cõi đời này, thì ai chăm sóc cậu đây?Cậu ngốc như vậy, nếu lại bị người khác hãm hại thì làm thế nào?

Anh trai mấy hôm nay đều tới thăm tôi, tôi bắt anh ấy đồng ý với tôi, nếu tôi không còn nữa, anh ấy sẽ giúp tôi chăm sóc ba mẹ tôi, và chăm sóc cả Tư Nhụy nữa, cho đến khi nhìn thấy cô ấy tìm được người đàn ông yêu thương, chăm sóc cô ấy một cách chân thành, cần phải bảo vệ cô ấy, giúp cô ấy chọn được một người đàn ông thật lòng yêu thương cô ấy để làm chồng, cả đời đối tốt với cô ấy, đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi rồi. Tư Nhụy........Tớ khó chịu lắm.....)

Đây là trang cuối cùng, phía sau không bao giờ còn nữa.

Tôi thực sự không còn chịu được nữa, ôm lấy cuốn nhật ký của Tử Gia khóc lớn, tôi ôm chặt, giống như đang ôm con người tốt bụng --Tử Gia.

Tôi biết cậu ấy luôn thích tôi, luôn chăm sóc tôi, nhưng tôi không ngờ rằng, tình yêu cậu ấy dành cho tôi, lại sâu đậm như vậy. Tôi không còn cho rằng trái tim cậu ấy giống như pha lê thêm một chút nào nữa.

Cậu ấy luôn hi vọng sẽ khỏe mạnh trở lại để đứng trước mặt tôi, nhưng, ông trời đã cướp đi con người tốt bụng đó rồi....

Với tình trạng mất đi hoàn toàn tri giác, cậu ấy vẫn còn lo thu xếp cho tôi. Tôi.....

Tôi quỳ xuống đất, ôm lấy tấm bia mộ của Tử Gia, khóc nức nở, khóc dường như làm cho trời đất càng trở lên u ám.

Lạc Mộ Thâm đi tới, muốn kéo tôi đứng dậy, nhưng chẳng thể kéo lên được, tôi vẫn cứ ôm tấm bia mộ mà nghẹn ngào khóc: " Tử Gia, Tử Gia, cậu tốt như thế, tại sao ông trời lại mang cậu đi chứ? Tử Gia, nếu có kiếp sau, tớ nhất định sẽ tốt với cậu, không để cậu phải đau lòng đâu. "

Phải, tôi cảm thấy mình nợ Tử Gia, món nợ này, chính là cả một đời người.

Lạc Mộ Thâm khó khăn lắm mới kéo được tôi đứng dậy, rồi khẽ ôm tôi, tôi không ngừng khóc, nước mắt rơi đầm đìa, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm cũng đã rơi lệ.

" Nhụy Tử, nếu Tử Gia linh thiêng, biết em hiểu được tấm lòng của nó, thì chắc cũng sẽ mỉm cười trên thiên đàng thôi." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Anh ấy không ngừng vỗ nhẹ vào sau lưng tôi, giống như đang vỗ về an ủi một đứa trẻ vậy.

Không biết là đã khóc bao lâu, tôi mới dần dần vơi đi bớt, dường như nghĩ ra điều gì đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn Lạc Mộ Thâm: " Anh Đại Thâm, nói như thế, tức là anh vì Tử Gia mới chăm sóc em, mới tốt với em như thế? "

Lạc Mộ Thâm, ngập ngừng một lúc, anh ấy gật gật đầu.

" Vậy thì, anh nói cho em biết, ban đầu là vì Tử Gia mà anh chăm sóc em, sau này, cùng với thời gian làm việc gần nhau, cũng như những lúc đi chơi, rút cuộc anh có thích em thực lòng không? Anh chăm sóc em như thế, có một chút nào không phải là vì Tử Gia không? Anh đưa em đi cưỡi ngựa gỗ, đi ngắm sự phồn hoa của thế giới, có nguyên nhân nào, là vì ---- Anh thích em không?" Tôi cố gắng muốn biết đáp án này.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi một hồi lâu, rất lâu sau đó, anh ấy mới khẽ nói: " Nhụy Tử, anh vì Tử Gia mới chăm sóc em. Anh luôn coi em như là một người em gái để yêu thương và chăm sóc, anh hi vọng có thể chăm sóc em chu đáo, sau đó sau khi đợi Tử Gia khỏe mạnh trở về, anh sẽ tận tay giao em cho nó...."

Ngữ khí của Lạc Mộ Thâm tuy nhẹ nhàng, nhưng lại giống như là một chiếc búa giáng xuống, đập tan tan trái tim của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.