“ Hừ, thế thì phải dựa vào tôi rồi.” Trần An An liếc nhìn tôi, cười nói: “ Tóm lại đứa con này, có thể hoàn toàn thay đổi địa vị của tôi, Tô Tư Nhụy, mặc dù vận may của cậu tốt hơn tôi, nhưng tôi muốn cậu biết, nỗ lực còn quan trọng hơn may mắn nhiều.”
“ Đừng nói sớm như thế, thế thì chúng ta giương mắt chờ xem, phu nhân Lạc.” Tôi cười nhìn Trần An An.
“ Nhụy Tử......” Trần An An đột nhiên tiến sát vào tôi, cậu ta trở lên nhẹ nhàng, nắm lấy tay tôi.
Tôi đã không cảm nhận thấy độ ấm của bàn tay cậu ta từ lâu rồi, trước đây hồi còn đi học, chúng tôi thường xuyên nắm tay nhau, kể cả đi vào nhà vệ sinh cũng nắm tay nhau đi, đó là tình cảm gần gũi giữa con gái với nhau.
Nhưng từ lúc tình bạn của chúng tôi không còn nữa, tôi không bao giờ kéo tay cậu ta nữa.
Đừng nói là kéo tay, đến nói chuyện cũng toàn buông những lời lẽ khó nghe.
Bây giờ, Trần An An lập tức ấm áp như thế, tôi cảm thấy không quen.
Tôi vẫn quen cậu ta với dáng vẻ một mụ phù thủy xinh đẹp.
“ Nhụy Tử, dù sao chúng ta đã từng là bạn tốt, tôi bây giờ thật lòng vì cậu mà nghĩ, cậu bây giờ đã bị Lạc Mộ Thâm đá rồi, cậu bây giờ còn ở lại đây có ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào cậu muốn trở thành trò cười cho tất cả mọi người sao? Cậu ở đây đợi buồn bực biết bao nhiêu! Cậu không biết sau lưng bọn họ nói cậu thế nào, đến tôi nghe cũng không thấy lọt tai, còn nữa, Chủ tịch Lạc nhìn cậu như cái gai trong mắt, mấy lần đều muốn ra tay với cậu, nếu như không phải tôi khuyên ông ấy, có lẽ cậu chết cũng không biết mình chết thế nào. Tôi khuyên cậu, nên quay về thành phố H đi. Để bố mẹ cậu tìm giúp cậu một công việc ổn định, con người sống một đời, thế nào cũng chỉ là một đời người, tốt nhất nên sống yên ổn một chút. Cậu không phải là thức ăn của nhà giàu, đừng để mình quá bị động và buồn chán nữa, cậu cho rằng cậu đợi được Lạc Mộ Thâm sao? Cậu hy vọng anh ta sẽ quay lại? tôi nói cho cậu biết, anh ta chắc chắn sẽ không quay lại, người ta và tiểu thư nhà giàu bây giờ đang rất tốt, anh ta đã quên cậu rồi, sẽ không nhớ đến mà tìm cậu nữa,” Trần An An khẽ nói, “ Cậu xem cậu bây giờ ở đây làm thuê, thật quá ngại, cậu không cảm thấy buồn sao? Lẽ nào cậu vẫn còn mong chờ gì đó với Lạc Mộ Thâm?”
“ Không mong chờ gì, tôi vui vẻ ở đây làm thôi, tôi vui vẻ để người khác giẫm đạp tôi, tôi chính là thích nhìn những ánh mắt của mấy người đó chế giễu và xem thường tôi, giống như nhìn tranh phong cảnh vậy, thật là thú vị, tôi đi theo hướng ngược lại, không được sao? Phu nhân Lạc.” Tôi cười nhìn Trần An An. Mắt tôi chớp chớp, không có chút gì đau buồn, bộ dạng đó của tôi có lẽ khiến Trần An An tức sắp phụt máu rồi.
Thực ra tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, Trần An An hy vọng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy thảm hại của tôi biết bao nhiêu, nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ nản lỏng của tôi, tôi càng buồn chán, cậu ta càng vui, nhưng tôi không thể để cậu ta toại nguyện.
Tôi bây giờ biến thái cũng giống như con gà bị chọc tiết vậy, trả đòn Trần An An, cậu ta càng muốn tôi buồn chán, tôi càng không được buồn chán, cậu ta càng không được như ý, tôi lại càng phải vui hơn.
Hừ, tại sao tôi cũng như sắp biến thành mụ phù thủy vậy?
“ Được thôi, tôi bây giờ biết tôi nói lời thật mất lòng, có điều, tôi vẫn khuyên cậu nên từ bỏ, điều đó mới tốt với cậu.” Trần An An khẽ nói.
“ Tại sao cậu lại ra sức bảo tôi đi?” tôi chớp mắt nhìn Trần An An, “ Lạ quá, có phải chủ tịch Lạc có chỉ thị gì với cậu không? có phải các người sợ tôi lại chiếm được trái tim Lạc Mộ Thâm như lúc đầu? hay là đằng sau các người còn có bí mật gì đó không dám để lộ ra? Hoặc là nói, cậu không muốn nói cho tôi, là ông già Lạc đó thích tôi rồi? Cho nên cậu ghen ghét tôi, muốn đuổi tôi đi? Tôi nói cho cậu biết Trần An An, cậu có thể vì tiền mà thích một ông già, nhưng tôi không thể, tôi không thiếu tình cảm của bố, càng không nguyện vì tiền mà ngủ với một ông già, điều này cậu có thể yên tâm.”
Tôi cố tình kích động Trần An An.
Sắc mặt Trần An An biến sang trắng, cậu ta từ tốn lấy ra chiếc khăn tay mà lau miệng, hậm hực nói: “ Xem cậu nói kìa. Tôi chỉ là vì lấy thân phận là một người bạn mà khuyên bảo với cậu mà thôi, cậu đừng có mà chó cắn Lã Động Tân không phân biệt tốt xấu thế chứ.”
“ Ha ha,” Tôi cười lên, “ Không cần cậu bận tâm, trong lòng tôi, cậu đã không còn là bạn tốt của tôi từ lâu rồi, hơn nữa, cậu cũng chẳng phải người tốt gì, đừng giả làm Lã Động Tân nữa.”
“ Hừ, thế thì tôi cũng chẳng quan tâm cậu nữa, cậu cứ đợi có ngày phải khóc trong nhà vệ sinh.” Trần An An uống một hơi hết tách trà xanh, cậu ta tức hầm hầm đi ra ngoài.
Tôi khẽ nói: “ Trần An An, tôi cũng chân thành khuyên cậu, cậu có tin báo ứng không?”
Bước chân Trần An An dừng lại, quay đầu nhìn tôi, tôi cười nhẹ nói: “ Tôi vẫn tin vào báo ứng, hơn nữa, không phải không báo, mà sẽ đến bất cứ lúc nào. Tôi tin cậu như thế sẽ có báo ứng, đừng để đứa con trong bụng cậu phải vì cậu mà xấu hổ.”
Trần An An căm hận lườm tôi, quay người rời khỏi phòng trà, cánh cửa phòng trà bị cậu ta đẩy ‘xoạch’ một tiếng.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta xa dần, tôi vội lấy ra điện thoại, nhắn tin cho Cát Vân: Lạc Mộ Phong bên đó có động tĩnh gì không ạ?
Cát Vân trả lời: “ trước mắt Lạc Mộ Phong và Chủ tịch Lạc đang tích cực làm việc để hợp tác với Bách Hợp, còn một việc quan trọng, vừa nãy, Lạc Mộ Phong bảo chị đánh một văn kiện, là hợp đồng hợp tác với tập đoàn Thanh Hữu, bọn họ cho rằng chị không nhận ra Lạc Mộ Phong, cho nên không hề đề phòng chị, tại vì chị luôn làm rất tốt, cho nên bọn họ để chị phụ trách làm hợp đồng này.”
A?
Thì ra bọn họ đã làm việc này rồi.
“ Ngày ký hợp đồng là bao giờ ạ?” Tôi hỏi.
“ Là ngày 27 tháng 3. Phiền Tiểu Tô em bảo cho lạc tổng biết, để anh ấy có kế hoạch.” Cát Vân nói.
“ Vâng, em sẽ bảo cho Lạc Mộ Thâm. Yên tâm, chị Cát Vân.” Tôi lại nhắn, “ Lạc Mộ Phong bên đó, chị Cát Vân vẫn trông chừng nhé, theo dõi kín đáo.”
“ Chị hiểu rồi. Ôi, chị bây giờ làm như mình đang là gián điệp vậy, lúc nào tim cũng như muốn phát bệnh vậy.” Cát Vân nhanh chóng trả lời.
“ Hì hì, chị Cát Vân, coi như chúng ta làm gián điệp màu đỏ trong kháng chiến chống Nhật đi, chị Cát Vân, nhớ nhé, vì sự nghiệp cách mạng của chúng ta, kiên trì!” Tôi gắng sức động viên.
“ Nếu như chị hy sinh oanh liệt, phiền em bảo Lạc tổng để mộ chị ở khu nghĩa trang liệt sĩ, khi đến thăm chị, mang chút rượu, một phần hắt lên không trung, một phần vẩy xuống đất nhé.” Cát Vân biểu thị tính hài ước của mình.
“ Yên tâm, em sẽ làm, em sẽ mang hoa cúc đến thăm chị, chị Cát Vân, chị thích hoa cúc trắng hay là hoa cúc vàng.” Tôi cố tình trêu lại Cát Vân.
“ Hừ, tiểu Tô, em xấu xa quá, em khiến chị cảm thấy chị giống như sắp chết ngay bây giờ vậy.” Cát Vân ngay lập tức gửi tin nhắn lại.
“ Không đâu, chị sẽ không chết, chị mãi mãi sống trong lòng bọn em.” Tôi cười gửi tin nhắn lại.
Cát Vân gửi biểu tượng mắt khóc cho tôi.
Tôi thực ra là cố tình điều tiết bầu không khí, tôi biết Cát Vân là người con gái điềm tĩnh như thế, lần đầu tiên là công việc như thế này, chắc chắn rất căng thẳng, tôi sợ chị ấy sẽ lòi đuôi chuột ra mất, cho nên ra sức an ủi chị ấy, có điều tôi tin chắc, Cát Vân rất xuất sắc rất xuất sắc, cậu ấy nhất định sẽ xuất sắc mà hoàn thành nhiệm vụ.