Lạc Kiến Phong chầm chậm đi đến bên cạnh Lạc Mộ Thâm, anh ta đã hồi phục hoàn toàn dáng vẻ phong độ của mình.
Anh ta bình thản cười nói: “ Thực ra bố lúc đó bảo anh làm việc này, anh cũng cảm thấy chưa chắc đã thành công, nhưng bố nghĩ rằng không có việc gì, bây giờ xem ra, dự cảm của anh là chính xác.”
Anh ta lại liếc nhìn tôi, thong thả nói: “ Vì cô Tô này, anh vẫn không giấu qua được cô ấy, dù cho rất nhiều người cảm thấy anh đóng giả em giống như đúc, Lâm Sảnh Di cũng không nhận ra, nhưng cô Tô đây lại nhận ra.”
Khóe miệng Lạc Mộ Thâm nhếch lên nở ra nụ cười, nói: “ Người gần gũi với em nhất sẽ nhận ra, còn Lâm Sảnh Di không phải người thân của em.”
Đúng thế, không chỉ mỗi tôi nhận ra, đến cả Cát Vân cũng nhận ra, thực ra tôi cực kỳ cảm ơn Cát Vân, nếu như chị ấy không kịp thời nhắc nhở, tôi vẫn thật sự không người Lạc Mộ Thâm đứng trước mặt mình có khả năng là giả, lúc đó tôi chỉ nghĩ nhiều nhất anh ấy có nỗi khổ gì đó.
Còn Lạc Mộ Thâm kịp thời kiên định cách nghĩ của tôi, cho nên, tôi cũng rất cảm ơn anh ấy.
“ Thật sự ngưỡng mộ em, có người luôn kiên trì ở bên cạnh em.” Lạc Mộ Thâm mỉm cười, anh ta liếc nhìn tôi, trong ánh mắt, không có ý gì khác......
........
Trong phòng làm việc của chủ tịch HĐQT Lạc Kiến Ba.
Trần An An bất lực ngồi trên đất, nước mắt giàn giụa đầy mặt, đau khổ nhìn Lạc Kiến Ba.
Còn lão hồ ly gian xảo độc ác chắp hai tay đằng sau đứng bên cửa sổ, do quá tức, mà ngực ông ta không ngực nhấp nhô.
Ông ta vội vàng lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, lấy ra hai viên thuốc trợ tim, lúc này mới ôm ngực dần dần bình tĩnh trở lại.
“ Chủ tịch Lạc.....chủ tịch Lạc........” Trần An An vừa quỳ vừa bò mấy bước, tay ôm lấy hai chân của Lạc Kiến Ba.
“ Cút ra cho tôi.” Lạc Kiến Ba không chút tình nghĩa giơ một chân đạp Trần An An ngã ra đất, Trần An An bị ông ta đạp ra đất, dường như bò không dậy nổi, ông ta tức giận nói: “ Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi? Bảo co khuyên nha đầu đó đừng có quay lại nữa, cô ta vẫn còn quay lại, cô ta quay lại sẽ hỏng việc cô có biết không? Tôi bảo cô ép cô ta đi, nhưng cô cũng không ép cô ta, cô là con đàn bà ngu ngốc, không được việc gì, cô ta bây giờ quả nhiên phá vỡ kế hoạch của tôi rồi. đây vốn dĩ là kế hoạch tốt như thế, chỉ cần sau khi Lạc Mộ Phong ký tên, tất cả sẽ ok, bây giờ, toàn bộ hỏng rồi, cô đúng là đồ ngu, thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
Ông ta dùng những lời lẽ cay độc mà chửi mắng Trần An An.
Nghe thấy những lời này của ông ta, ai còn có thể cho rằng ông ta thật sự thích và yêu chiều Trần An An nữa chứ?
“ Chủ tịch Lạc, chủ tịch Lạc.....em đã nỗ lực rồi, em đã cố gắng để Tô Tư Nhụy không quay lại, em còn mang những tấm ảnh đó đến nhà cô ta, em đã đả kích cô ta rồi, em cho rằng cô ta sẽ không quay lại, nhưng cô ta vẫn quay lại. sau khi cô ta quay lại, em cũng bảo cô ta nên quay về, em bảo cô ta rời khỏi Lạc Thị, nhưng cô ta không chịu, chủ tịch lạc, em thật sự rất nỗ lực, chủ tịch Lạc, chủ tịch Lạc. Anh phải hiểu em, em thật sự muốn giúp anh.” Trần An An suy sụp lớn tiếng mà khóc.
“ Trần An An, Tô Tư Nhụy đó là cái gai trong mắt tôi, vì cô ta, con trai tôi không nghe lời tôi, cho nên tôi mới giữ cô lại, để cô giúp tôi đối phó với cô ta, nhưng cô quá ngu ngốc, trước nay cô không được việc gì, tôi giữ cô lại làm gì chứ? Trần An An, cô tranh thủ tôi bây giờ còn chưa nổi giận, cút đi cho tôi, cút khỏi thành phố A. Tôi không muốn gặp lại cô nữa.” Lạc Kiến Ba tàn nhẫn nói.
A?
Trần An An cảm giác như có tiếng sét nổ bên tai, cô ta đờ đẫn ngồi ở đó, bây giờ cũng không dám tin Lạc Kiến Ba lại nói với mình như thế.
Không những không yêu chiều mình nữa, ông ta còn đuổi mình đi khỏi thành phố a.
Sao có thể được chứ?
Mình nếu như rời khỏi thành phố A, thì có thể đi được đâu chứ?
Chỉ có thể quay về thành phố của mình mà sống cùng mẹ.
ở thành phố H, mình có thể làm được gì chứ?
Bản thân không có quan hệ cũng không có ai nâng đỡ đằng sau, có lẽ đến một công việc cũng không tìm được, còn mình khi làm thư ký chủ tịch HĐQT của tập đoàn Lạc Thị, mỗi tháng có 4 vạn tệ vào tài khoản. Còn chưa kể đến những thứ đồ quý giá mà Lạc Kiến Ba cho mình.
Bản thân bây giờ sống một cuộc sống sung sướng, hàng hiệu đầy người, mình thích cuộc sống này.
Nếu như mình rời khỏi Lạc Kiến Ba, không phải mình bị quay về nguyên trạng ban đầu sao?
Mình đã quen với cuộc sống phú quý từ lâu, đi đến đâu cũng được người khác kính trọng, mình không muốn sống cuộc sống người tầng thấp.
Mình không muốn!
Mình mới chỉ sống chưa đến cuộc sống của thượng lưu, mới chỉ chiếm một góc của cuộc sống quý tộc, mình không muốn trở lại như ban đầu, mua cái gì cũng không được, không được lái xe sang, thậm chí không có tiền thuê phòng.
Nghĩ đến đây, Trần An An bổ nhào về phía trước, lại ôm lấy hai chân của Lạc Kiến Ba lần nữa mà cầu cứu: “ Chủ tịch Lạc, chủ tịch Lạc, đừng trách em thiếu hiểu biết, em trung thành với anh bao nhiêu anh đều biết, em yêu anh như thế, hơn nữa, hơn nữa, em còn đang mang thai đứa con của Chủ tịch Lạc nữa!”
Cậu ta ôm bụng mình, chảy nước mắt mà nói với Lạc Kiến Ba.
“Cái gì?” Lạc Kiến Ba hơi nheo mắt lại, ông ta nhẹ ngồi xổm xuống, một tay tóm lấy áo trước ngực Trần An An, “Cô nói cái gì? Cô mang thai con của tôi sao?”
“ Vâng, vâng, chủ tịch Lạc, em thật sự mang thai đứa con của anh.” Trần An An khóc nức nở nói.
Cậu ta bây giờ giống như tóm một cọng cỏ cứu mạng vậy, tóm lấy tay của Lạc Mộ Thâm nói.
“ Hừm,” Lạc Kiến Ba lạnh lùng nói, “ Cô cho rằng tôi sẽ tin sao? Khi tôi quan hệ với cô, tôi đều dùng cách thức bảo vệ rồi, tôi là không muốn ở tuổi này làm bố nữa, tôi có bốn đứa con trai rồi, lẽ nào tôi còn thiếu con trai sao? Tôi nhiều tình nhân như thế, trước nay chưa khiến ai mang thai con của tôi. Còn nữa, tôi dẫn cô đi vòng xoay Nga đó, còn đi câu lạc bộ đổi vợ mấy lần, ai biết cô mang thai là của nghiệt chủng nào? Cô còn muốn Lạc Kiến Ba tôi làm bố, nuôi con cho kẻ khác sao?”
“ Chủ tịch Lạc..chủ tịch Lạc, anh nghe em nói,” Trần An An vừa khóc vừa nói, “ Chủ tịch lạc, em mang thai chắc chắn là con của anh, là như thế này, anh nghe em nói, anh dẫn em đến chơi vòng quay Nga, còn dẫn em đến câu lạc bộ đổi vợ, nhưng sau khi xong việc em đều uống thuốc tránh thai, em không muốn mang thai của những tên kinh tởm đó, nhưng em thật sự, thật sự rất yêu anh rất yêu anh, em muốn sinh cho anh một đứa con, dù cho anh không lấy em làm vợ cũng được, em chỉ là muốn sinh một đứa con cho anh, cho nên, em đã chọc trộm một lỗ ở bao cao su, lúc đó em nghĩ rất đơn giản, em chỉ là muốn sinh một đứa con cho anh, tại vì đó là kết tinh của tình yêu giữa em và anh, chủ tịch Lạc, anh phải tin em, đây thật sự là đứa con của anh, thật sự, không tin, anh có thể dẫn em đi làm xét nghiệm DNA, nếu như không phải con của anh, em chắc chắn sẽ dẫn nó về thành phố A, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Trần An An vừa khóc, vừa nói, bộ dạng khổ sở, đau đớn thảm hại, thật sự rất đáng thương, khiến người khác phải động lòng.