Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 479: Quân cờ đáng thương



Lời của anh ấy lạnh lùng vô tình như thế, tim tôi cũng hơi run sợ.

Nhưng tôi biết, anh ấy là muốn để Lâm Sảnh Di hết hy vọng, khiến Lâm Sảnh Di phải nghĩ, có đáng vì Lạc Mộ Thâm- người đàn ông không yêu mình mà đi chết không?

Tôi vội ngẩng đầu nhìn Lâm Sảnh Di, chỉ nhìn thấy Lâm Sảnh Di cúi đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, trong đôi mắt của cô ta lộ ra vẻ tuyệt vọng.

“ Lạc Mộ Thâm, em biết rồi, không có anh, không thể làm cô dâu của anh, em sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Lâm Sảnh Di cười đau khổ nhìn Lạc Mộ Thâm nói, “ Cảm ơn anh đến thăm em, em có thể cười mà đi rồi.”

Cô ta ngẩng đầu, nhìn ánh trăng thê lương trong không trung, con dao trong tay lóe sáng, thân hình mảnh mai đó cũng đong đưa lung lay.

“ A.......Sảnh Di, con đừng làm chuyện ngốc nghếch, đừng mà!” Mẹ của Lâm Sảnh Di gần như sắp ngất đi rồi.

“ Sảnh Di, còn đừng thế, nghe lời, xuống đi, mau xuống đi!” Lâm Mặc Huân cũng gọi, nhưng ông ta sợ kích động Lâm Sảnh Di, cho nên cũng không dám quá lớn tiếng.

Tôi nhìn thấy tình hình xấu, vội hỏi người nhà đó: “ Mọi người mau kéo cô ấy xuống!”

Người nhà đó mặt mày đau khổ nói: “ Tiểu thư khóa cửa sân thượng lại rồi, chúng tôi không lên được, nếu như chúng tôi dùng lực đạp cửa, tiểu thư kinh sợ nhất định sẽ làm chuyện dại dột.”

Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy trên tấm kính thủy tinh đằng sau Lâm Sảnh Di hiện ra bóng người đứng đó, nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác.

Nếu như có người đến mục đích sống cũng không còn, rất dễ đi đến cực đoan.

Người nhà họ Lâm bây giờ đã không thể làm được gì, chỉ đứng ở dưới kéo chăn để đón Lâm Sảnh Di, bọn họ vừa khóc vừa gọi, phu nhân Lâm dường như đã ngất ra đất rồi.

“ làm thế nào đây? Anh Đại Thâm?” Tôi kéo tay của Lạc Mộ Thâm mà cuống lên hỏi.

Lạc Mộ Thâm liếc sang tôi, trầm giọng nói: “ Anh ghét nhất loại phụ nữ yếu đuối, đi tìm cái chết, nếu như thế, anh đợi cô ta chết là được rồi, loại người này, sống cũng chẳng đáng.”

Giọng nói của anh ấy lạnh lùng không ai bằng, thật sự không có chút tình cảm nào.

Tôi biết, anh ấy quả thật không thích Lâm Sảnh Di.

“ Nhưng, dù sao cô ta cũng vì anh, nói đến anh, anh cũng là nguyên nhân mà.” Tôi thở dài nói, “ nếu như cô ta thật sự chết trước mặt anh, có lẽ anh kiếp sau sống cũng không thoải mái.”

Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày lại, lạnh lùng nói: “ Tại sao anh lại sống không tốt chứ, anh sống rất tốt rất vui vẻ có được không?”

“ Được rồi, đừng nói nữa, Lâm Sảnh Di là vô tội, thật sự bị bố anh điều khiển rồi, trong mắt em, cô ta chính là một quân cờ đáng thương.” Tôi thở dài nói.

“ Hừm. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng hừ một tiếng.

Lúc này, Lâm Mặc Huân dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, ông ta một tay tóm lấy tay của Lạc Mộ Thâm, khẩn thiết nói: “ Mộ Thâm, coi như bác Lâm xin cháu một việc, cháu nói với Sảnh Di là cháu thích nói, đồng ý cưới nó, nịnh nó một chút có được không?”

Phu nhân Lâm dường như tìm được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nắm lấy áo của Lạc Mộ Thâm: “ Đúng thế, Mộ Thâm, cô cũng xin cháy, cháu lừa nó một chút, nịnh nó một chút cho nó xuống đi.”

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Cháu không đồng ý.”

“ Hả?” Lâm Mặc Huân kích động nói, “ Mộ Thâm, chúng ta chỉ là bảo cháu lừa nó, cháu cũng không giúp sao? Cháu cũng quá vô tình rồi đấy.”

Lạc Mộ Thâm nhìn khuôn mặt hết sức kích động của Lâm Mặc Huân, anh ấy lạnh lùng nói: “ Cháu không đồng ý, bây giờ lừa cô ấy, thế còn sau này, mỗi lần đều lừa cô ấy sao? Cháu sẽ không lấy cô ấy, cũng không đồng ý lấy cô ấy, cũng chính là nói, chúng ta lừa cô ấy được một lúc, nhưng có lừa được cả đời không? Cháu không có thời gian lúc nào cũng đi đến trước mặt cô ấy mà nói lời lừa gạt.”

Thực ra anh ấy nói như thế, đúng là có đạo lý, lần này nịnh được rồi, thế còn sau này thì sao?

Còn Lâm Sảnh Di vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lạc Mộ Thâm, cô ta có lẽ vẫn kỳ vọng vào Lạc Mộ Thâm, nhưng khi ánh mắt của cô ta nhìn thấy Lạc Mộ Thâm biểu cảm vô tình mà nói chuyện, cô ta mặc dù không nghe thấy Lạc Mộ Thâm nói gì, nhưng dường như cô ta cũng hiểu ra.

Vẻ tuyệt vọng trong mắt cô ta càng nặng nề hơn.

“ Lạc Mộ Thâm, anh có muốn ở bên em không?” Cô ta dùng lực mà hét lên nói.

Lạc Mộ Thâm dửng dưng nhìn cô ta: “ Không đồng ý!”

Anh ấy không chút tình nghĩa mà nói.

“ A ha ha a ha..” Lâm Sảnh Di cười phá lên, mái tóc xoăn nhẹ bay trong gió, cô ta cười cầm dao lên, “ Được được, Lạc Mộ Thâm, em sẽ khiến cả đời phải hối hận.”

Cô ta cầm lấy con dao sáng lóe đó lên, dùng lực cứa vào mạch máu ở cổ tay phải của mình.

Mọi người ở dưới hét lên hoảng sợ, máu tươi phụt ra từ cổ tay của Lâm Sảnh Di nhỏ từng giọt xuống, những tâm chăn ở dưới đều bị thấm ướt máu.

“ A....Sảnh Di.......Sảnh Di của mẹ.....” Lâm phu nhân ngất hẳn đi rồi.

Lâm Sảnh Di cứa mạch máu, nếu như cô ta trong giây sau đó ngã xuống lầu cũng được, bên dưới những tấm chăn đệm chồng lên mấy tầng, cũng sẽ không bị ngã nghiêm trọng.

Mọi người có thể cầm máu, trị vết thương cho cô ta.

Nhưng, Lâm Sảnh Di không làm như vậy, cô ta đứng lặng im ngoài lan can ban công, dựa vào ban công, mặc kệ máu từ cổ tay không ngừng chảy xuống.

“ Sảnh Di à, con muốn lấy mạng của mẹ phải không?” Phu nhân Lâm lại tỉnh nhưng đứng không vững nữa, mấy người bảo mẫu phải dìu bà ấy, bà ấy mới miễn cưỡng đứng được.

“ Mộ Thâm, làm thế nào đây, làm thế nào đây?” Lâm Mặc Huân cũng gần như sắp ngất rồi, nhân vật kiệt xuất trong giới kinh doanh hô mưa gọi gió này ngày hôm nay nhìn thấy con gái mình như thế, ông ta cũng không biết làm thế nào nữa.

Lạc Mộ Thâm khẽ nheo mắt lại.

Tim tôi cũng co thắt lại, bình tâm mà nói, tôi không quen biết Lâm Sảnh Di này, hơn nữa cô ta là người phụ nữ muốn tranh giành người tôi yêu, tôi còn không ghét cô ta là may ấy.

Nhưng vẫn là câu nói đó, phụ nữ cần gì phải làm khó phụ nữ?

Cô ta là một người phụ nữ vô tội, cô ta thích Lạc Mộ Thâm, nhưng bị Lạc Kiến Ba kéo vào trong âm mưu này, nhưng cô ta không đạt được gì cả, tin tức cô ta đính hôn với Lạc Mộ Thâm được mọi người xôn xao, cô ta sau này còn gả cho ai được đây?

Người có máu mặt, ai mà không để ý tin tức cô ta đính hôn với Lạc Mộ Thâm chứ?

Nghĩ đến đây, tôi thở dài. Tôi vẫn hy vọng người phụ nữ đáng thương này đừng chết.

“ Anh lên đó.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Anh lên đó đạp cửa ra.”

“ Không được, trên đó đã có người rồi, nếu như có thể, đã đạp cửa từ lâu rồi, để em lên.” Tôi nói với Lạc Mộ Thâm, “ Anh Đại Thâm. Anh tiếp tục ở đây thu hút sự chú ý của cô ta. Em lên đó cứu cô ta.”

“ Nhụy Tử, em......” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

Tôi cười cười: “ Anh yên tâm đi, em chắc chắn làm được.”

Sau đó, tôi quay người đi vào biệt thự.

Lâm Sảnh Di do mất quá nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, cô ta nhũn người mà đứng ở đó, chỉ nhìn Lạc Mộ Thâm đầy tình cảm.

Tôi đi thẳng một mạch lên tầng ba, nhìn thấy rất nhiều người tập trung ở cửa sân thượng nơi Lâm Sảnh Di đứng, cánh cửa sân thượng kiểu Châu Âu màu trắng bị khóa chặt, có thể nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh tinh xảo đó thấy thân hình mảnh mai của Lâm Sảnh dựa bên ngoài ban công đang liêu xiêu, chao đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.