Tôi cũng cố tình nói: “ Mình càng phải đến, cậu nói như thế, ngày nào mình cũng đến, mình ăn sạch canh nhà cậu, để cậu không có tiền mua nhà nữa, không gả đi được thành ế, hì hì hì.”
“ Ai ya ya hừ, Tô Tư Nhụy, cậu đúng là người phụ nữ tàn nhẫn nhất!” Châu Đình làm mặt xấu với tôi, “ Mình phải báo cáo với Lạc Tổng, nói cậu đi dạo với mình, còn nháy mắt với mấy anh đẹp trai, để Lạc tổng đánh mông, đá đít cậu.”
“ Ha ha ha ha, anh ấy còn lâu mới tin cậu, anh ấy bây giờ chỉ tin mình, tại vì mình là bảo bối tim gan của anh ấy.” Tôi cười nói.
“ Đừng ba hoa nữa, mau về nhà đi, mau về nhà nghỉ ngơi.” Châu Đình cố nói nốt.
“ Được rồi, đi thôi.” Tôi nói với lái xe, lái xe đó gật đầu, rồi chiếc xe thương gia đó mà Lạc Mộ Thâm sắp xếp cho tôi lăn bánh lên đường.
Hì hì, tôi mặc dù không phải minh tinh người mẫu, vậy mà tôi cũng được ngồi trên chiếc xe thương gia hạng sang này rồi.
Xe chạy rất nhanh, tôi nhìn phong cảnh bên ngoài, trước đây tôt phát hiện tôi rất ít khi ngắm phong cảnh, gần như chỉ lướt qua như thế, còn bây giờ, tôi nhìn phong cảnh đường phố xa hoa, ánh đèn năm sáu mày sắc lấp lánh trong đêm, thật sự cảm thấy rất đẹp.
Lúc này, tôi nhìn thấy có sáu bảy chiếc motô Đài Loan xếp thành hàng ở phía bên phải mà xe tôi đi qua.
Tôi liếc nhìn những cậu thanh niên ngồi trên những chiếc xe moto hầm hố đó, không kìm được bồi hồi nhớ đến Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ cũng thích chơi xe hạng nặng, anh ấy nói khi anh ấy buồn phiền, thường xuyên đi lên cao tốc đua xe cùng đội xe của mình, tôi còn được ngồi mấy lần trên chiếc xe moto của anh ấy.
Mặc dù lúc đó bị anh ấy ép, nhưng nói thật, tôi thật sự rất thích cảm giác đối diện đón gió như thế, điều này không thể cảm nhận được khi ngồi trong xe ô tô.
Dạ Thiên Kỳ, anh bây giờ đang ở Mỹ sao?
Không biết anh bây giờ sống có tốt không? Anh tìm được Nhụy Nhụy đó thuộc về anh chưa?
Tôi nhìn thấy một người thanh niên đội mũ bảo hiểm lái xe moto giống như nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vậy.
Vì để nhìn cho cho rõ hơn, tôi kéo cửa sổ ô tô xuống một chút, mượn ánh đèn đường để nhìn người lái chiếc xe đó.
Tôi đang nghĩ miên man, nghĩ người lái chiếc moto đó cũng chú ý đến chiếc xe thương gia đang đưa tôi đi. Bọn họ giảm tốc độ lại, huýt sáo chói tai bên xe của tôi, mang chút gì như reo hò.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của mấy tay lái xe đó như chằm chằm nhìn vào mặt tôi, mặc dù có mặt nạ ngăn cách, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt đó rất sắc bén, tôi không kìm được run rẩy cả người.
Đúng lúc đó, bọn họ giống như vui mừng vậy phóng moto lạng lách, mấy lần cố tình lạng xe đánh võng gạt đầu chiếc xe thương gia tôi đang ngồi.
Lái xe của tôi bị dọa cho vội phanh gấp xe. Tôi sút nữa đập đầu vào ghế trước mặt.
“ Cẩn thận chứ, A Phong, cô Tô đang mang thai đấy. Người mang thai đều là quý báu, nếu như chạm phải cô Tô, cậu và tôi thật sự không giữ được mạng. Không thể phanh xe gấp được đâu!” Một người bảo mẫu vội trách lái xe.
“ Vâng.” Lái xe đó vội nói, “ mấy cậu thanh niên lái xe moto thật là đáng ghét quá, bọn họ cố ý đâm vào chúng ta, nếu như tôi không phanh gấp đã đâm phải rồi.”
“ Bọn họ đâm chết không không trách được người khác, bọn họ nếu như đâm vào chúng ta thì cứ đâm, thật là!” Một người bảo mẫu khác ngồi ở ghế phụ cũng tức mình nói, “ Kể cả đâm chết, Lạc Tổng cũng sẽ lo được.”
“ Cũng đúng, bọn họ nếu như dám khiêu khích, tôi đâm chết bọn họ.” Lái xe A Phong đó cũng tức nói.
Tôi vội nói: “ Cho tốc độ xe giảm một chút, để bọn họ đi trước. Tốt nhất chúng ta đừng gây chuyện.”
Tôi dù sao vẫn là một người mềm lòng, vẫn không thể tận mắt nhìn thấy những cậu thanh niên choai choai đó bị đâm chết trước mặt tôi. Tôi và bọn họ không thù không oán, vẫn phải tích đức cho đứa con trong bụng tôi.
Cho nên, vẫn nên tránh đi thì hơn!
Trên đường quốc lộ, có lẽ những cậu thanh niên đó nhìn thấy chiếc xe thương gia hạng sang này, trong lòng đố kị ghét nhà giàu, cho nên cố tình cho chúng tôi xấu mặt, tốt nhất làm sự cố đâm xe mới được, nhưng chúng tôi không thể mắc bẫy.
Đây không phải là lúc đấu trí, tôi vẫn phải bảo vệ sự an toàn của đứa con trong bụng tôi.
“ Vâng, tôi nghe lời cô Tô.” Lái xe A Phong đó nghe lời của tôi, giảm tốc độ xe lại, chúng tôi vỗn dĩ cho rằng những cậu thanh niên đó sẽ lái xe qua, nhưng không phải, mấy chiếc xe đó vẫn lượn quanh chiếc xe thương gia chở chúng tôi, bọn họ thoắt ẩn thoắt hiện, lúc nhanh lúc chậm, còn thường xuyên huýt còi chói tai nữa.
Thật là, còn trừng mắt nhìn chúng tôi nữa?
Tôi cau mày lại.
Bảo mỗi ngồi bên cạnh ôm lấy tôi: “ Cô Tô, đừng nhìn bọn họ, lát nữa có lẽ bọn họ cảm thấy không ai chú ý nữa sẽ tự bỏ đi, cô càng nhìn bọn chúng như thế, có lẽ bọn chúng càng hống hách.
“ Vâng.” Tôi nghe lời quay đầu lại, không muốn nhìn mấy tên thanh niên đó nữa.
Nhưng tôi không ngờ những thanh niên lái những chiếc moto đó vẫn ở bên xe, vừa chuẩn bị những thao tác như đánh bóng chày vậy. Mỗi xe bọn họ còn mang theo cả gậy đánh bóng chày rất to.
Bọn họ áp sát vào xe của tôi. Khi tôi có dự cảm không lành, bọn họ đã giơ những chiếc gạy bóng chày đó lên, ra sức mà nện vào những cửa sổ bằng thủy tinh của xe thương gia.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng, những cánh cửa sổ thủy tinh của xe bị vỡ tan tành, tôi và hai bảo mẫu hét lên, gần như sắp bị dọa cho sợ chết rồi.
Những mảnh thủy tinh nhỏ đó dường như bắn lên người tôi, còn có mấy miếng bắn vào trán tôi, trán đôi lập tức bị sượt vào vài miếng, tôi không để ý đến trán mình, vội liều mình ôm lấy bảo vệ bụng mình.
Hai người bảo mẫu cùng cùng thân thể mà bảo vệ tôi, ngẩng đầu lên nhìn, những chiếc moto hung hãn đã phóng đi tận đâu.
Mặc dù không xảy ra chuyện gì to tát, nhưng tôi thừa nhận, tôi thật sự bị dọa cho hoảng hồn rồi, vừa nãy màn kịch kinh dị đó không ngừng hiện ra trước mắt tôi, tôi bị dọa cho tim sắp nhảy ra khỏi mồm rồi.
Lái xe A Phong vội vàng cho dừng chiếc xe thương gia bên đường, hai người bảo mẫu cuống lên hỏi tôi: “ Cô Tô, cô không sao chứ, có bị thương không?”
Tôi tự vuốt ngực mình, mãi hồi lâu, trái tim hoảng loạn đang đập loạn lên của tôi mới dần bình tĩnh lại, hừ, vừa nãy mấy người đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ là một nhóm lưu manh, hay là.......?
Không phải là lão hồ ly sai người dọa tôi đấy chứ?
Lão hồ ly đúng là không thích tôi, cũng không thích đứa con trong bụng tôi, bây giờ tôi mang thai lâu như thế rồi, ông ấy cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần. Không phải là ông ta đấy chứ? Hoặc là đối thủ làm ăn của Lạc Mộ Thâm? Hay là gì đó?
Đây nếu như không phải tôi, biệt danh Tô Tư Nhụy nữ hán tử, thì chuyện vừa xảy ra, có lẽ đứa con cũng bị dọa cho đẻ non rồi.
Tôi khẽ xoa vào bụng mình, đứa con trong bụng tôi vẫn yên tĩnh, xem ra không có việc gì.
“ Tôi không sao,” Tôi khẽ nói, “ Chuyện hôm nay, tốt nhất đừng nói cho Lạc Tổng biết.”
Lạc Mộ Thâm đã đủ bận việc ở công ty rồi, tôi không muốn anh ấy phải lo lắng thêm, anh ấy sẽ càng không yên tâm về tôi, có lẽ, hôm nay, chỉ là sự cố ngoài ý muốn.