Tôi lấy làm lạ, cảm thấy khói như từ phía cửa chính nhà tôi hun vào trong vậy.
Tôi đứng dậy, muốn mở cửa phòng ra xem chuyện gì đang xảy ra? Nhưng vừa mở cửa, bị một luồng khói xông vào mũi, tôi lập tức ho sặc sụa lên.
Hừ, trong hành lang của khu chung cư đầy khói tỏa ra, tôi quả thật nhìn không thấy cửa của thang máy ở phía đối diện không xa nữa rồi.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy trong khu chung cư có người gào lên: Cháy rồi, cháy rồi.
Không xong rồi, là cháy ở đâu vậy?
Tôi vội đóng cửa phòng lại, do vừa mở cửa xong lại đóng vào, đã có một lượng khói lớn lan vào trong phòng khác, nhanh chóng lan tỏa khắp phòng tôi.
Tôi vội mở cửa phòng ra, muốn cho khói bay bớt ra ngoài, nhưng không ngờ, tôi vừa mở cửa phòng, phát hiện ở lầu dưới lửa đã bốc lên.
Lửa từ dưới bốc cả lên tầng của tôi, tôi suýt nữa bị dọa cho nhảy lên, thì ra là cháy ở dưới tầng của tôi, hơn nữa cách phòng tôi ở rất gần.
Lúc tôi còn ngạc nhiên phát hiện đang có chuyện gì xảy ra, tôi càng hoảng hốt phát hiện lửa đã bén lên rồi, tôi đã nhìn thấy từ cửa sổ của lầu dưới lửa bốc lên nghi ngút hơn nữa bén rất nhanh.
Hỏng rồi, phòng tôi cũng bị cháy rồi.
Bây giờ, đã không phải chỉ để khói bay đi là được.
Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
Đồng thời, tôi nhìn thấy trong lầu ngoài lầu đã loạn hết cả lên, người người lớn tiếng hét: Cháy rồi, lửa cháy lớn quá! Mau, gọi 119. Dập lửa đi!
Người ở bên ngoài cũng không ngừng hoảng hốt gọi với lên: “ Người ở trong tòa nhà mau chạy ra đi, lửa cháy lớn lắm!
Hừ, làm sao mà tôi lại đen đủi thế chứ, tôi đang ở trong nhà nghỉ dưỡng, tự dưng lại có lửa, tôi sắp bị lửa thui cho chết phải không?
Tôi phải nhanh chóng nhảy ra thôi!
Tôi lao vào nhà vệ sinh, cuống quýt dấp ướt một chiếc khăn mặt, bịt mũi mình lại, tôi nhất định phải giữ hơi thở, nếu không đứa bé trong bụng tôi có lẽ cũng sẽ bị ngạt mất.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, nhưng bây giờ tôi nhất thiết phải điềm tĩnh, nhất định phải bảo vệ đứa con của mình.
Nếu như tôi hoảng loạn nhảy xuống, tôi có lẽ sẽ không giữ được mạng mình, mà còn mất đi đứa con của mình.
Bây giờ lửa rất to, tôi đã nghe thấy những tiếng la hét hoảng loạn ở tầng trên tầng dưới, cũng nghe thấy ở hành lang cầy thang bộ có tiếng người lao xa, tiếng bước chân rầm rập rầm rập. Cùng với đó là tiếng người gào thét.
Tôi phải làm thế nào đây? Tôi phải làm thế nào đây?
Tôi vội cầm lấy điện thoại của mình gọi điện cho Lạc Mộ Thâm, điện thoại đang kết nối, tôi nghe thấy giọng nói của Lạc Mộ Thâm vang lên đầu dây bên kia, tôi lập tức lớn tiếng hét lên: “ Anh Đại Thâm, chung cư bị cháy rồi, chung cư cháy rồi.”
Lạc Mộ Thâm hết sức ngạc nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy ở đầu dây bên kia cao giọng lên: “ Cái gì, Nhụy Tử?”
“ Cháy rồi, trong hàng lang đã toàn khói bao phủ rồi, em nhìn thấy lửa đã bám vào cửa sổ bên dưới rồi. hình như lửa rất lớn!”
“ Nhụy Tử, mau đi ra cửa, đi men theo cầu thang bộ, nếu như không chạy được xuống dưới, chạy lên trên, lên tầng thượng, anh sẽ phái máy bay đến đón em. Nhụy Tử em nhất định phải ra được.” Lạc Mộ Thâm lớn tiếng nói.
“ Được, em nhất định sẽ chạy ra, anh yên tâm, em nhất định mang con của mình thoát ra được, nếu như em không xuống lầu được, em sẽ lên sân thượng.” Tôi cảm thấy mình như sắp khóc òa lên rồi, nhưng vì không để Lạc Mộ Thâm lo lắng, tôi vẫn phải cố giả bộ điềm tĩnh.
“ Nhụy Tử, đồng ý với anh, nhất định sẽ không sao.” Lạc Mộ Thâm cũng hét lên nói, tôi cảm thấy giọng của Lạc Mộ Thâm ở đầu bên kia đã gầm cả lên rồi.
“ Em đồng ý anh, anh Đại Thâm, em nhất định sẽ đợi anh đến đón em. Yên tâm, em sẽ an toàn, con cũng sẽ an toàn.” Tôi lớn tiếng nói, “ em không nói với em nữa, em phải ra ngoài rồi.”
Khói bốc vào trong phòng càng ngày càng nhiều, tôi cảm thấy hơi thở của mình càng ngày càng ngột ngạt, trong lúc cháy, thực ra phần lớn nhiều người là bị chết ngạt, chứ không phải bị lửa đốt cho chết cháy.
Tôi không thể bị chết ngạt được!
Tôi phải đợi Lạc Mộ Thâm đến cứu tôi, lửa bốc to thế này, kể cả Lạc Mộ Thâm điều trực thăng đến, tôi và đứa con cũng không kiên nhẫn được nữa rồi.
Không được, tôi phải kiên trì!
Nghĩ đến đây, tôi vội lao vào phòng ngủ, kéo một chiếc chăn dày ra, đặt dưới vòi nước ra sức vặn nước vào, làm cho cả chiếc chăn bị ướt.
Sau đó, tôi kéo chiếc chăn ướt đó phủ lên người, vẫn giữ chiếc khăn mặt bịt vào mũi, mở cửa phòng lần nữa, lúc này, khói đã hun dày đặc trong hành lang rồi.
Tôi cố nín thở, che chăn lại, một tay giữ chiếc khăn mặt ướt phủ vào mũi, lao vào luồng khói đó.
Tôi không hoảng loạn mà chạy lung tung, tôi vẫn cẩn thận nhìn theo hướng của cầu thang bộ, mặc dù tôi gần như chưa bao giờ đi vào đó, tại vì tôi sống ở tầng 17, nếu như tôi đi thang bộ, thì sẽ mệt chết mất, hơn nữa tôi bình thường cũng tương đối lười leo.
Tôi chỉ biết lối của thang bộ ở hướng đó.
Lúc này, tôi tương đối phục mình, trong lúc gấp gáp này, vậy mà tôi vẫn giữ được phản ứng của mình, tôi quấn chăn quanh người rồi lần đi về phía cầu thang bộ.
Đẩy cửa cầu thang bộ ra, tôi phát hiện trong lối thang bộ cũng có rất nhiều khói.
Tôi bắt đầu đi xuống dưới.
Chạy xuống được khoảng hai ba tầng, tôi nghe thấy có người hét lớn lên, tại sao trong cầu thang bộ cũng bị cháy rồi? không xuống nổi. trời ơi, cứu mạng với!
Hừ, đây là ai phóng hỏa thế? Tại sao trong cầu thang bộ cũng có lửa bốc lên?
Tôi không biết đó là người ở tầng mấy hét lên, nhưng tôi biết, tôi không thể chạy xuống dưới được nữa.
Tôi phải chạy lên trên, tôi phải chạy lên sân thượng.
Lạc Mộ Thâm sẽ điều máy bay trực thăng đón tôi trên sân thượng.
Tôi vẫn cố sức nín thở mà chạy vòng lên trong thang bộ, khi chạy đến tầng thứ 20, tôi hoảng hốt phát hiện trong cầu thang bộ ở tầng 20, cũng có lửa.
Mực dù lửa không to lắm, những cũng tạo ra rất nhiều khói.
“ Khụ khụ...” Tôi ho sặc sụa lên.
Trời đất ơi, tại sao phía dưới có lửa, phía trên cũng có lửa?
Tôi nghiến răng, không được, kể cả có lửa, tôi cũng phải lao lên trên.
Lúc này, cũng có mấy người chạy vào cầu thang bộ, tôi hét lớn lên với bọn họ: “ Chúng ta chạy lên trên sân thương, chúng ta có thể thoát thân.”
Nhưng những người đó vì hoảng loạn sợ hãi mà không nghe lời tôi, tôi biết, thông thường tình hình này, bọn họ sẽ không nghe lời tôi, tại vì khi cháy, đều chạy xuống dưới, chạy lên trên, không chừng thật sự còn bị dồn đến đường cùng mà chết vậy.
Những người đó đã hoảng loạn lao xuống, tôi vội ép người vào bên tường, tránh để mình bị bọn họ va phải,
Sau khi những người đó chạy xuống, tôi nghiến răng vẫn cố lao lên trên.
Nhìn thấy lửa ở tầng hai mươi, tôi hạ quyết tâm, quyết tâm vượt lửa mà tìm đường sống.
“ Con à, con phải bảo vệ mẹ nhé, lao qua được là chúng ta có thể sống, nếu không, chúng ta chỉ còn đường chết. Con cùng mẹ vượt qua nhé.” Trong lòng tôi nói với đứa con của mình, sau đó phủ chăn lên người, quấn chặt như một cái bánh chưng.