Tôi cảm thấy trên người mình như có kiến bò khắp nơi, lông trên người dựng đứng hết cả lên.
Lâm Sảnh Di xinh đẹp dịu dạng như thế, tại sao lại giống như một mụ phù thủy độc ác vậy.
“ Nói như thế.....cô ta vào Lạc thị thực ra chưa bao giờ có ý định buông tay, cô ta luôn muốn loại trừ em, loại trừ đứa con trong bụng em? Cô ta đang báo thù.” Tôi run rẩy nói, “ tại sao cô ta lại ngốc như thế? Giết người không đền mạng sao?”
“ Cô ta bây giờ đã thành hám lợi mất khôn, dường như phát điên rồi.” Lạc Mộ Thâm dửng dưng nói, “ Được rồi, bây giờ đã lộ chân tướng rồi, anh sẽ không để cô ta ở trong công ty nữa. Cô ta bây giờ, li hôn cũng phải li hôn, không li hôn cũng phải li hôn rồi.”
Trên khuôn mặt anh ấy lộ ra nụ cười lạnh như băng.
“ Ôi, em thật sự không ngờ sẽ như thế này. Nói như thế, những ngày này cô ta đều tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp, chính là muốn hiểu rõ em triệt để, biết tất cả về em, thậm chí biết quy luật sống của em, biết cả bạn thân của em là Châu Đình.” Tôi thở dài nói.
“ Đúng thế, tư tưởng của loại phụ nữ này thật sự quá thâm độc, loại phụ nữ này, ai muốn lấy cô ta chứ? Lần này, ai cũng không giúp được cô ta, ai bảo một người phụ nữ như cô ta, lại có dã tâm đi giết người như thế chứ?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Tôi cuộn người vào lòng Lạc Mộ Thâm, thật sự không biết mình phải nói gì nữa, chỉ cảm giác toàn thân run cầm cập.
Trước mắt tôi hiện ra khuôn mặt duyên dáng kiều diễm đó, Lâm Sảnh Di, ôi.....
Tôi thật không ngờ, một người phụ nữ, lại có thể tàn độc đến bước này.
......
Ngày hôm sau, khi cảnh sát xuất hiện trước mặt Lâm Sảnh Di, tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ta trở nên biến sắc.
“ Cô Lâm, có người tố cáo cô có liên quan đến vụ hỏa hoạn ở chung cư “ Thảo Lục”, mời cô về đồn hợp tác với chúng tôi. Đúng rồi, còn cả việc tai nạn giao thông liên quan đến cô Châu Đình.” Viên cảnh sát đó nghiêm túc nói với Lâm Sảnh Di.
Lâm Sảnh Di đờ đẫn ngồi trên ghế, giống như tượng đất vậy.
“ Anh Mộ Thâm.....” Ánh mắt cô ta nhìn Lạc Mộ Thâm cầu cứu.
Lạc Mộ Thâm không kích động gì Lâm Sảnh Di, chỉ bình thản nói: “ Đã như thế rồi, thì đi cùng ngài cảnh sát một chuyến, điều tra cũng được, chứng minh sự trong sạch của cô.”
“ Sự trong sạch của em.....” Lâm Sảnh Di ngước mắt nhìn Lạc Mộ Thâm, rồi lại nhìn tôi.
Nói thẳng ra, bộ dạng cô ta lúc này vẫn điềm đạm như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi không thể nào tin được người con gái mỏng manh yếu đuối trước mắt tôi lại thuê hung thủ giết người, mà đối phương muốn giết chính là tôi.
Tôi thật sự hơi có hy vọng là Lạc Mộ Thâm bọn họ đã nhầm lẫn.
“ Pháp luật là công minh, nếu như Sảnh Di cô là trong sạch, đương nhiên pháp luật sẽ chứng minh cô vô tội, hy vọng cô có thể lấy được chứng chứ chứng minh mình vô tội.” Lạc Mộ Thâm điềm nhiên nói, “ Lâm Sảnh Di, tôi cũng hy vọng việc này không liên quan đến cô.”
Lâm Sảnh Di không nói gì, chỉ chầm chậm đi theo cảnh sát.
Tôi đờ đẫn nhìn hình nóng thướt tha của cô ta đi khuất, tất cả đã kết thúc rồi sao?
Lâm Sảnh Di sẽ bị định tội sao?
Cô ta có bị định tội hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết, mấy người cô ta chơi thân là Giản Doanh và Tưởng Hiểu Tinh bọn họ đã bị Lạc Mộ Thâm đuổi việc rồi.
Trên hồ sơ của bọn họ bị viết lên vết nhơ, có lẽ sẽ không có doanh nghiệp tốt nào tuyển dụng bọn họ nữa.
Bọn họ gào khóc nức nở, nhìn thấy ánh mắt bi thảm tuyệt vọng của bọn họ, tôi lập tức cảm thấy hơi xót xa.
Những người con gái bình thường, tại sao?
Thế giới này rốt cuộc làm sao thế? Có thể khiến người biến thành ma sao? Vì một chút lợi ích mà không quan tâm đến sống chết của người khác?
Khi tôi và Lạc Mộ Thâm đợi tin tức của Lâm Sảnh Di, chúng tôi rất ngạc nhiên phát hiện Lâm Sảnh Di được bảo lãnh ra ngoài, tại vì Lâm Sảnh Di đối với tất cả sự việc này cũng không kiêng dè gì, vốn dĩ có thể định tội được, thì đột nhiên nhà họ Lâm đưa ra giấy chứng nhận giám định Lâm Sảnh Di mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.
Đồng thời, nhà họ Lâm đã đóng một khoản lớn tiền bảo lãnh, bảo lãnh cho Lâm Sảnh Di ra.
“ Hừ, bệnh tâm thần giết người không phạm pháp, pháp luật có lỗ hổng như thế sao? Mình nghi ngờ Lâm Sảnh Di đó là giả bộ.” Phương Trạch Vũ bực mình nói, “ hôm nào mình cũng đóng giả bệnh tâm thần rồi đi giết mấy người mình muốn giết…..”
Lạc Mộ Thâm khẽ nheo mắt lại: “ Hừ, dù cho cô ta có giả bệnh tâm thần để né tránh trừng trị của pháp luật, nhưng cả đời cô ta cũng không thoát khỏi sự trừng trị của lương tâm.”
“ Hừ, lương tâm? Cô ta độc ác như thế, còn có lương tâm sao?” Phương Trạch Vũ lạnh lùng nói, “ Có điều, lần này cậu đưa ra lời đề nghị ly hôn với nhà họ Lâm, họ không nói gì nữa sao.”
“ Đúng thế.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Anh ấy cười ôm lấy tôi: “ Nhụy Tử, cuối cùng chúng ta cũng đẩy được mây mù mà nhìn trời xanh rồi.”
Tôi cũng mỉm cười, đúng thế, chúng tôi vượt qua khó khăn như thế, cuối cùng cũng đi đến điểm cuối cùng rồi.
Lạc Mộ Thâm đưa ra yêu cầu lần nữa về việc ly hôn, phu nhân Lâm khóc nức nở trong điện thoại, nói Lâm Sảnh Di bây giờ khóc lóc giằn vặt trong nhà như hóa điên, cô ta cũng biết không giữ được Lạc Mộ Thâm nữa rồi, đồng ý rồi, đợi thần kinh của Lâm Sảnh Di ổn định chút, sẽ hủy bỏ quan hệ hôn nhân.
Có được lời chấp thuận của nhà họ Lâm, tôi và Lạc Mộ Thâm cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Đến bây giờ, nhìn tình hình có lẽ sẽ không có sóng gió gì nữa.
Thế là, mấy ngày này, tôi xin nghỉ, ngày nào cũng đến chỗ Châu Đình, vết thương của Châu Đình đã đỡ hơn rất nhiều. Năng lực hồi phục của cậu ấy, thật sự giống như thằn lằn vậy.
Cậu ấy bây giờ cũng có thể nói chuyện được rồi.
“ Thật sao? Nhà họ Lâm đã đồng ý giải thoát cho mối quan hệ hôn nhân giữa Lâm Sảnh Di và Lạc Mộ Thâm rồi sao?” Giọng nói Châu Đình hơi yếu ớt nói.
“ Uhm,” Tôi ân cần nói, “ Thật không ngờ người phụ nữ đó vì muốn có được Lạc Mộ Thâm mà sát hại bao người vô tội, thật đúng là điên rồi.”
“ Người phụ nữ vì yêu mà hóa điên thật sự quá đáng sợ.” Châu Đình khẽ nói.
“ Ôi, đúng thế, chắc chắn là điên rồi, mình nhìn cô ta cũng không bình thường,” Tôi tiếp tục nói, “ Có điều, để tra ra vụ này, thật sự nợ Châu Đình cậu nhiều, khi cậu vẫn trong tình hình thương nặng, vẫn liều mình mà nói cho mình biết âm mưu giết người, ha ha, Đình Tử, cậu thật sự quá dũng cảm rồi.”
“ Đương nhiên, mình là ai chứ? Mình rất mạnh mẽ, khi cậu và Lạc Mộ Thâm kết hôn, mình muốn hai người phải tặng mình một phong bao lì xì thật to.” Châu Đình cười nói.
“ Đương nhiên, Lạc Mộ Thâm đã nói rồi, tặng cậu một món quà lớn, cậu đoán là cái gì nào?” Tôi cười nói.
“ Là cái gì?” Châu Đình chớp mắt nói.
Tôi cười cầm một quyển sổ đỏ từ trong túi ra, đặt vào tay của Châu Đình.
“ Đây là…..?” Châu Đình ngạc nhiên nói.
Tôi cười nói: “ Đây là món quà Lạc Mộ Thâm tặng cho cậu, là thành ý của anh ấy, anh ấy nói tại vì lòng dũng cảm và kiên cười của cậu, mới tác thành được cho chúng mình, cho nên nhất thiết phải tặng cậu một món quà, anh ấy biết cậu và Đoàn Hiểu Phi khi kết hôn bây giờ cần nhất một căn nhà, cho nên, tặng cho hai người, là một căn nhà ở Nhị Hoàn, trang trí đồ dùng trong nhà đều mua hết rồi, hai người có thể chuẩn bị ngày cưới được rồi. Nhất thiết không được từ chối, cậu biết rồi đấy, mua một căn nhà đối với Lạc Mộ Thâm mà nói, là chuyện quá đơn giản.”