Tôi biết bọn họ đều đang nghi ngờ đứa bé này không thể giữ được nữa, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.
Tôi biết con của tôi đang nỗ lực kiên cường, vậy thì tôi cũng phải nỗi lực kiên cường.
Chỉ cần có thể giữ được con, tiêm bao nhiêu tôi cũng không sợ. Dù cho mông tôi có bị phù giống như hình vuông, gần như không nằm được nữa.
Lần tai nạn xe chấn động này khiến cho đứa bé chịu ảnh hưởng rất lớn, tôi biết nó rất bất an, cho nên tôi không ngừng nói với con rằng mẹ rất cần nó, con đừng rời xa mẹ.
Tôi dùng bàn tay phải không bị gãy xương xoa xoa lên bụng mình, kể hết lần này đến lần khác rằng tôi yêu con biết nhường nào, tôi kỳ vọng con đến với tôi ra sao, tôi hát cho con nghe, hát bài “ chú ếch con,” con à, con kiên cường lên nhé.
Mẹ mặc dù bị thương, vẫn luôn hy vọng, con có thể, con có thể ở lại trong bụng mẹ.
Con có thể luôn ở trong bụng mẹ đến 10 tháng, sau đó thuận lợi sinh ra.
Vì con yêu, tôi liều mình.
Tôi biết hành động của tôi khiến Lạc Mộ Thâm động lòng biết bao nhiêu, anh ấy gần như sắp bỏ cuộc rồi, nhưng nhìn thấy tôi kiên cường như thế, anh ấy cũng bị tôi làm cho cảm động, mỗi ngày anh ấy cũng xoa vào bụng tôi, mát xoa cho bào thai chưa được năm tháng đó, mỗi ngày đều kể chuyện cho con, nói với nó, bố mẹ luôn yêu con, hy vọng con có thể thuận lợi sinh ra, đến lúc đó, bố sẽ dạy con lái xe, lái thuyền....
Như thế, sau khi tôi nằm nửa tháng trên giường đau đớn, khi mỗi ngày tôi phải tiêm sáu mũi chất hoàng thể, uống thuốc viên khô, vì tôi sợ ảnh hưởng đến con, tôi còn phải chịu đau đớn từ những vết đau nhức trên người, bụng dưới của tôi bí bức đau âm ỉ, nước dịch màu đỏ nâu dần biến mất, sau khi Phương Trạch Vũ chụp siêu âm kỹ càng cho tôi, Phương Trạch Vũ khóc nhìn tôi và Lạc Mộ Thâm nói: “ Chúc mừng, đứa bé đã giữ được rồi, nó rất khỏe, cũng rất kiên cường. Đứa bé không sao rồi.”
Trong khoảnh khắc nghe thấy Phương Trạch Vũ nói như thế, tôi lập tức khóc òa lên, mắt Lạc Mộ Thâm cũng rơm rớm đỏ.
Tôi và Lạc Mộ Thâm ôm chặt lấy nhau.
Nên biết, tôi vì giữ đứa con này, phải chịu biết bao khổ đau, vì đứa con này, tôi chịu những đau đớn, chỉ vì có thể giữ kết tinh đầu tiên của tình yêu giữa tôi và Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói: “ Nhụy Tử khiến mình hiểu rằng, thì ra một người con gái cũng có thể mạnh mẽ như thế, cũng có thể kiên cường như thế, mình luôn cho rằng phụ nữ giống như chỉ biết xoay quanh mặt trời, nhất thiết phải dựa vào ánh sáng của ánh trăng là đàn ông, nhưng bây giờ xem ra, Nhụy Tử chính là một mặt trời, một mặt trời mãi mãi tỏa ra ánh sáng rực rỡ.”
“ Nghe anh Đại Thâm nói kìa, khiến em thật sự cảm thấy ngại, thực ra em không vĩ đại như thế, em chỉ là muốn giữ con của em mà thôi. Em chỉ là muốn làm một người mẹ tốt.” Tôi hơi xấu hổ nói.
Tôi tiếp tục dưỡng thương và dưỡng thai ở trong bệnh viện St Mary, những ngày khó chịu dần dần cũng qua. Có lẽ là do còn trẻ, ông trời bảo vệ tôi thoát nạn sau vụ tan nạn thảm khốc đó, mặc dù cánh tay trái của tôi chưa hoàn toàn hồi phục hẳn, nhưng những vết thương trên cơ thể dần dần hồi phục rồi.
Da non đã mọc ra rồi, sẽ không tránh được thường xuyên bị ngứa, thế là, trong lúc các y tá giúp tôi lau người, Lạc Mộ Thâm đeo găng tay cao su vào gãi nhẹ cho tôi.
Anh ấy gãi rất tỉ mỉ, rất chuyên tâm, không bỏ sót chỗ nào, đến y tá cũng phản tán dương Lạc Mộ Thâm còn chuyên nghiệp hơn cả các y tá.
Mỗi lần đến lúc này, Lạc Mộ Thâm rất đắc ý.
“ Anh Đại Thâm, anh có thẻ đi thi bằng y tá rồi.” Tôi cười nói.
“ Ôi, xem em nói kìa, có phải rất vui không, để anh Lạc Mộ Thâm của em tự tay phục vụ, anh chăm sóc vố anh cũng không nghiêm túc như thế này đâu.” Lạc Mộ Thâm cười nhìn tôi, vừa chải tóc cho tôi, đúng rồi, khoảng thời gian này, gội đầu, chải đầu đều là Lạc Mộ Thâm làm cho tôi.
Thực ra, tôi cảm thấy Lạc Mộ Thâm bây giờ không chỉ có thể thi chứng chỉ y tá, anh ấy thậm chí có thể đi đến hiệu làm tóc làm chân chuyên gội đầu.
“ Anh vẫn phải cảm ơn em, là em để anh được thể hiện tài nghệ của mình, kể cả sau này anh không làm tổng giám đốc Lạc thị nữa, anh cũng không chết đói được. Anh đi đến hiệu làm tóc ứng tuyển làm nhân viên gội đầu cũng được đấy.” Tôi cười nói.
“ Linh tinh.” Lạc Mộ Thâm vuốt nhẹ sống mũi của tôi.
Anh ấy vừa nói vừa dùng lược sừng trâu chải đầu cho tôi, đồng thời còn cột tóc cho tôi thành đuôi ngựa nữa.
“ Em xem anh chải đầu cho em có đẹp không.” Tôi bảo Lạc Mộ Thâm đưa gương cho tôi xem.
Lạc Mộ Thâm đưa gương cho tôi xem.
Tôi cầm lấy gương, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi soi gương từ sau khi bị thương.
Tôi nhìn mặt mộc quen thuộc của mình trong gương, những vết thương nhẹ trên mặt đã gần như hết rồi, nhưng trên mặt phía bên phải có hai vết thương nặng mặc dù liền lại rồi, nhưng vẫn để lại sẹo.
Tôi khẽ sờ vào hai vết sẹo đó, ôi, vốn dĩ trên khuôn mặt mềm mại nhẵn thín của tôi giờ lại có hai vết sẹo to, thật sự không còn được như trước nữa rồi.
Lạc Mộ Thâm dường như nhìn ra được tôi đang nghĩ gì, anh ấy nhẹ nhàng nói: “ Em yên tâm, sau khi em sinh con ra, Phương Trạch Vũ sẽ giúp em xóa sẹo đi, dù cho vết sẹo này không hết, anh cũng sẽ không ghét bỏ em, em trong trái tim anh, mãi mãi xinh đẹp như thế, khuôn mặt của em, mãi mãi là khuôn mặt xinh xắn nhất trong mắt anh.” Anh ấy vừa nói, vừa ôm tôi vào lòng.
Tôi thở dài, co người gọn vào lòng anh ấy, làm gì có người con gái nào không thích xinh đẹp chứ? Nhưng bây giờ tôi vì con, đành phải tạm thời để xinh đẹp sang một bên vậy.
“ Đợi sinh con xong, chắc chắn phải đi chỉnh hình, nếu không đàn ông các anh đều là động vật thị giác, miệng thì nói đẹp, sau này nếu như nhìn em không xinh đẹp nữa, chán ghét rồi, đến lúc đó em đi đâu mà khóc chứ?” Tôi cong môi nói.
“ Em không tin anh thế sao? anh thích em không phải vì em xinh đẹp, hơn nữa, em ở trong những người phụ nữ anh từng gặp, chắc chắn không phải là người xinh đẹp nhất, xinh đẹp hơn em thì có rất nhiều? Để anh nghĩ xem em có thể xếp thứ mấy, ôi trời, Tô Tư Nhụy, em cũng không xếp được vào trước vị trí số 20 rồi.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
Mặt mũi tôi tối sầm lại, tôi thảm hại như thế sao? đến hai mươi người đầu tiên mà tôi cũng không có suất được xếp vào sao?
“ Hừ, mấy người đẹp đó của anh mỗi ngày đều trang điểm đậm như thế, tạo hình chuyên nghiệp, anh bảo bọn họ rửa mặt đi để mặt mộc rồi so với em xem? Thật là.” Tôi tức như con nhím xù gai lên nói, “ Không nói ai khác, nói cái người Trương Bích Đình thần nữ đạn bay đó, khi em ở hạ cung nhìn thấy anh và cô ta, cô ta trang điểm đậm như thế. Hơn nữa hai cặp đạn bay của cô ta đó toàn là silicon đấy?”