“ Đóa Đóa ngoan, sau này đi đâu ra ngoài phải mang điện thoại theo. Tránh việc mẹ không tìm thấy con, con xem mẹ cuống lên đến nỗi không còn nhớ ra được gì nữa.” Nhụy Tử ôm chặt lấy con gái của mình.
Ôi, mình đúng là đầu lợn mà.
“ Ok ạ, mẹ, Đóa Đóa sau này sẽ có mặt bất cứ lúc nào bố mẹ gọi ạ!” Đóa Đóa cười ha ha lên.
....
Buổi tối, Nhụy Tử ru Đóa Đóa ngủ xong, mới rời khỏi phòng Đóa Đóa. Cả ngày thật sự quá căng thẳng, Nhụy Tử cảm thấy người mình như không còn sức nữa.
Vội về phòng để được nằm trong cánh tay của chồng mà được anh ấy an ủi vỗ về.
Nhụy Tử vừa rời đi một lát, Đóa Đóa lập tức lật người ở trên giường dậy, cô bé lén lút lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho Lạc Kiến Ba.
“ Alo, bác đẹp trai.” Đóa Đóa khẽ nói.
“ Bảo bối Đóa Đóa.” Lạc Kiến Ba đang xem sách, nhìn thấy điện thoại của Đóa Đóa gọi, lập tức lấy lại tinh thần, ông ta cũng không nói được rõ vì sao, “ mẹ và bố cháu có mắng cháu không?”
“ Không ạ, cháu đã nói rồi mà, Đóa Đóa rất thông mình, cháu thông quan rồi.” Đóa Đóa đắc ý nói, “ Bác đẹp trai, sau này chúng ta vẫn có thể cùng đi chơi rồi.”
“ Được rồi, có thời gian, bác sẽ đến đón cháu. Đóa Đóa, cháu ngủ ngon nhé!” Lạc Kiến Ba nhẹ nhàng nói.
“ Vâng ạ, chúc bác đẹp trai ngủ ngon.” Đóa Đóa gửi một nụ hôn gió đến đầu dây bên kia của Lạc Kiến Ba.
“ Ngoan, cháu ngủ ngon nhé.” Lạc Kiến Ba khẽ nói, cũng đáp trả Đóa Đóa một nụ hôn.
Đóa Đóa lúc này mới ngoan ngoãn cuộn vào trong chăn.
Từ chiếc balo nhỏ lấy ra hai con trai tuyệt đẹp đó, cô bé chớp mắt nghĩ ngợi.
Vẫn nên chưa để mẹ mình nhìn thấy con trai này, nếu không mẹ nhất định sẽ nghi ngờ.
Mình đã nói đi chơi với các bạn rồi, nếu như mình đưa ra hai con trai này, thế thì mẹ.....
Cho nên, mình vẫn nên cất đi đã.
Nghĩ đến đây, Đóa Đóa cất hai con trai ngậm ngọc trai đó vào trong ngăn kéo nhỏ của mình.
Cô bé làm xong mọi thứ, mới vui vẻ đi ngủ.
Lạc Kiến Ba nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, không kìm được than thở một tiếng.
Mình thật sự rất thích, rất quý Đóa Đóa. Hy vọng mãi mãi được ở cạnh Đóa Đóa biết bao nhiêu, thế thì tuổi già của mình cũng không còn gì đáng tiếc nữa.
Từ sau khi quen biết Đóa Đóa, Lạc Kiến Ba không còn muốn đi chơi với bất cứ người phụ nữ nào nữa, cũng không muốn đi bất cứ câu lạc bộ nào.
Chỉ muốn chơi cùng với tiểu nha đầu này.
Năm ngày sau, Lạc Kiến Ba lại đến đón Đóa Đóa. Lần này tiểu Đóa Đóa lại kiếm cớ trốn ra ngoài. Tiểu nha đầu này đúng là chỉ giỏi nghĩ cách, đúng là có mưu mô tính toán, người bình thường vẫn không ranh ma bằng cô bé.
Mấy ngày này tiểu nha đầu luôn ngoan ngoãn đi mẫu giáo, cho đến khi tinh thần cả nhà thoải mái rồi, cô bé lại trốn ra ngoài chơi.
Hôm nay Đóa Đóa mưacj một chiếc váy màu vàng nhạt, trên đầu đội chiếc mũ hoa trắng, chân đi đôi dép xăng đan da cừu màu trắng. Tiểu nha đầu nhìn rất mát mẻ, đáng yêu như thế.
“ Bác đẹp trai, cháu rất nhớ bác.” Đóa Đóa nhảy lên xe thân thiết ôm lấy cổ của Lạc Kiến Ba.
Lạc Kiến Ba vừa nhìn thấy Đóa Đóa, là cảm thấy tim mình như mềm yếu, tiếc không thể ôm chầm lấy Đóa Đóa vào lòng.
Mấy ngày này không gặp, cảm giác hai người nhớ đối phương như thế, đặc biệt là Lạc Kiến Ba, mấy ngày nay như mất tinh thần, quả thật đến trà không uống cơm không thiết, vừa nhận được điện thoại của Đóa Đóa, là ông ta lập tức đến ngay.
“ Tiểu công chúa, hôm nay cháu muốn đi đâu chơi?” Lạc Kiến Ba cười hỏi Đóa Đóa.
“ Cháu muốn đi công viên trò chơi chơi xe trượt núi, thực ra cuối tuần mẹ cháu dẫn cháu đi công viên trò chơi rồi, nhưng mẹ cháu rất nhát, chỉ cho cháu ngồi chơi ngựa gỗ quay tròn và bập bênh, chẳng vui chút nào? Cháu muốn đi tàu hỏa xuống núi, nhưng mẹ cháu không muốn cho cháu chơi, hôm nay bác chơi trò tàu hỏa xuống núi với cháu nhé?” Đóa Đóa cong môi lên nói.
“ Tàu hỏa xuống núi sao? rất đáng sợ, cháu dám không?” Lạc Kiến Ba cười nhìn Đóa Đóa.
“ Đương nhiên dám rồi ạ.” Đôi mắt long lanh của Đóa Đóa sáng lên, “ Gan cháu rất to, cháu rất muốn ngồi tàu hỏa xuống núi, bác đẹp trai, bác có dám không?”
“ Đương nhiên dám rồi, nếu như cháu muốn chơi, thế thì bác sẽ dẫn cháu đi chơi.” Lạc Kiến Ba sờ vào thuốc trợ tim trong túi mình, cười nói, “ Đi, chúng ta đi công viên trò chơi Cách Lâm Kỳ Du!”
Tiểu công chúa muốn đi, dù cho đi đến góc trời, ông ta cũng sẽ đi đến cùng.
Công viên trò chơi ‘ Cách Lâm Kỳ Du’ này là công viên chuyên về trò chơi lớn nhất của thành phố A, chiếm diện tích lớn khiến người bình thường khó có thể tưởng tượng được, trong đó bao gồm cả những dự án trò chơi kích thích mạo hiểm quy mô lớn, hơn nữa đều là đẳng cấp thế giới, cái gì cũng có. Kinh doanh 24h, buổi tối cũng mở cửa.
Lạc Kiến Ba chăm chú lái xe, mắt tập trung nhìn chằm chằm về phía trước, con người ông ta toát lên vẻ trưởng thành đĩnh đạc của người đàn ông.
Khuôn mặt hoàn mỹ, giống như một bức tượng điêu khắc vậy.
Bờ môi mỏng, đường nét rõ ràng, khiến người khác có cảm giác vừa ấm áp lại vừa kiên định dứt khoát.
Quốc vương phong ba bão táp, lúc này ở trước mặt tiểu công chúa này, trở nên dịu dàng, hiền từ không ai bằng.
Còn Đóa Đóa, quả thật rất hưng phấn.
Cô bé ngồi ở đó, vui vẻ hát hò.
......
Công viên trò chơi Cách Lâm Kỳ Du
Công viên trò chơi với môi trường quang cảnh tự nhiên hoang dã, rộng như thế, mắt Đóa Đóa như trợn to ra để nhìn cho hết.
Tất cả các hạng mục cỡ lớn trong công viên trò chơi đều đang xoay chuyển, hơn nữa, ngoài những nhân viên làm việc của công viên kính cẩn chào hỏi ra, lại không có bất cứ vị khách nào, cả một công viên trò chơi to lớn này lại trống rỗng hoang vu đến lạ.
Cảm giác này—có gì đó không thoải mái mà hơi ghê rợn.
Lạc Kiến Ba đã bao trọn cả công viên trò chơi này, ông ta muốn để Đóa Đóa vui vẻ thoải mái chơi.
“ Ôi? Tại sao lại không có người thế ạ? Nên có rất nhiều bạn nhỏ mới đúng chứ!” Mắt Đóa Đóa nhìn ngó trái phải, điều này không giống như trong tưởng tượng của cô bé.
Trong công viên trò chơi, nên có rất nhiều rất nhiều bạn nhỏ mới phải.
Như thế, mới vui mà!
Cô bé thích đó là có thể cùng chơi với rất nhiều rất nhiều bạn, thích gào thét với những bạn nhỏ đó. Chứ không phải trong công viên trò chơi này, chỉ có hai người là mình và bác đẹp trai.
Lạc Kiến Ba không nói gì, đôi mắt sâu xa đó nhìn về phía Đóa Đóa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó không có vẻ vui thích và hưng phấn. Trong đôi mắt đó chỉ có nét ngỡ ngàng.
Còn những người nhân viên bị dọa cho toát mồ hôi lạnh đứng ở bên cạnh hai hàng, kính cẩn cúi chào Lạc Kiến Ba, hết sức cung kính nói. –
“ Chủ tịch Lạc, chúng tôi tất cả đã làm theo yêu cầu của Chủ tịch Lạc, chỉ có thế này--- mới an toàn tuyệt đối.”
Lạc Kiến Ba khẽ gật đầu, ánh mắt sắc lẹm chỉ lướt qua đơn giản tất cả mọi nơi, không khó có thể nhìn thấy những thiết bị phòng vệ chu đáo và cả những vệ sĩ.
“ Đóa Đóa, không vui sao? Bác chỉ là muốn cháu chơi vui vẻ, sợ cháu gặp nguy hiểm. Những người rảnh rỗi tạp nham đó, bác đã dọn sạch cho cháu rồi.” Ông ta khẽ xoa đầu Đóa Đóa, nhẹ nhàng nói.