Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 59: San hô xanh tuyệt đẹp



Khi mà chúng tôi đang lặn xuống đáy biển, so với ban ngày, lặn ban đêm là một cảm giác khác, mắt của chúng tôi lãnh hội được là một phong cảnh tuyệt đẹp khác.

Đáy biển, dường như được đặt một ngọn đèn lờ mờ, chúng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng thế giới đầy màu sắc dưới đáy biển, so với ban ngày đẹp hơn rộng lớn hơn.

Cá thần tiên lấp lánh màu xanh từ giữa chân tôi chầm chậm bơi qua, Maldives đặc biệt có loại cá nhỏ xấu xí hôn nhẹ vào mũi tôi, đúng lúc có một đàn cá bơi qua trước mặt chúng tôi, thật sự quá đẹp, tôi vội vàng dùng máy ảnh dưới nước ghi lại khoảng khắc tuyệt vời đó, sau này quay về lại hồi niệm cảm xúc.

Các loại san hô tuyệt đẹp giống như những bông hoa đang nở trong nước, thật sự đẹp chết mất.

Tôi thật muốn lấy một cụm san hô đỏ hoặc san hô trắng mang về bày ở đầu giường, nhưng tôi biết san hô ở Maldives không cho phép mang đi, đó là phạm pháp, tôi đành phải lưu luyến nhìn đi nhìn lại.

Không kể là san hô, còn có cả cá san hô màu vàng cũng đẹp như thế, tôi thật sự muốn bắt một con kìa.

Tôi đang nhìn các loại sinh vật phù du xuất hiện thoắt ẩn, cánh tay của tôi đột nhiên bị Lạc Mộ Thâm đập cho một cái, tôi ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của anh ta, suýt chút nữa xúc động đến nỗi sắp ngất rồi.

Chỉ nhìn thấy phía trước không xa, đã tụ tập bảy cái bóng lớn, thì ra là bảy con cá mập, bọn chúng đang há rộng mồm nhe răng ăn vài loại cá, tôi xúc động toàn thân run lên.

Nói cho cùng đột nhiên nhìn thấy bảy con cá mập, tôi thật sự quá may mắn.

Có điều xúc động là xúc động, tôi thật sự hơi sợ hãi, tại vì, tôi lo lắng con cá mập đó bơi đến ăn thịt tôi và Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm dường như hiểu rõ tâm trạng của tôi, anh ta chìa tay ra, dùng cánh tay ôm lấy thân thể mảnh mai của tôi, cánh tay anh ta như truyền cho tôi thêm sức lực, tôi co lại trong lòng anh ta, không sợ hãi nữa, chỉ là nhẹ nhõm thưởng thức ngắm nhìn cá mập trong truyền thuyết này, cho đến khi những con cá xung mãnh đó ăn no xong chầm chậm bơi đi.

Không biết sau bao lâu, tôi mới ý thức được Lạc Mộ Thâm đưa tôi lên khỏi khu lặn nước, đi thay đồ lặn nước, tôi nhẹ nhàng vuốt nước từ trên đầu xuống, trong lòng vẫn còn xúc động không thôi.

“ Cảm ơn Lạc Tổng.” Tôi không quên biểu thị lòng biết ơn với Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm dùng bàn tay ngọc ngà đẹp đẽ cao quý lau nhẹ khuôn mặt khôi ngô đó, bình thản nói: “ rất thích san hô à?”

“ Đúng thế, vậy mà còn có cả san hô xanh, thật đẹp quá.” Tôi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.

Lạc Mộ Thâm híp nhẹ một con mắt, anh ta nhìn tôi một lúc: “ Bây giờ, tâm trạng tốt hơn rồi chứ?”

“ Vâng, tốt hơn nhiều rồi.” Tôi duỗi duỗi cánh tay.

“ Nên như thế, đừng lúc nào cũng vì một tên đàn ông mà gào khóc, người biết, nghĩ là cô không nỡ, người không biết, lại cho rằng cô không gả được cho ai.” Lạc Mộ Thâm thâm độc nói.

“......” Tôi không còn gì để nói, lại đến dạy dỗ tôi.

“ Được rồi, mau quay về ngủ đi, ngày mai còn ra biển nữa.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng xua tay.

Tôi nhìn anh ta cử chỉ phóng khoáng rời xa khỏi tầm mắt của tôi, tôi cũng quay về trong biệt thự nhỏ của bản thân, buổi tối, tôi ngủ rất ngon rất ngon, không ngừng, mơ thấy san hô xanh xinh đẹp, và cá mập xung mãnh, lần đầu tiên, tôi không mơ thấy Đường Nhiên, không khóc trong giấc mơ, mà là không ngừng cười ngốc nghếch.

Trong vài ngày tiếp sau đó, chúng tôi đi chơi khắp Maldives, ăn ẩm thực khắp nơi, chơi đủ một tuần, nếu không phải Lạc Mộ Thâm bọn họ còn có công việc quan trọng, chúng tôi đều lưu luyến không muốn về.

Đương nhiên, tôi cũng được mở rộng tầm mắt, ăn no căng da bụng.

Còn Kiều Di Nhiên bọn họ trên mặt thể hiện thân mật với tôi nhiều rồi, dường như coi tôi thật sự là em gái của Lạc Mộ Thâm bọn họ.

Lạc Mộ Thâm vẫn lời nói thâm độc với tôi, nhưng tôi đối với anh ta, đã không còn nhiều phản cảm rồi.

Kì thực, rất nhiều người ghét những người nhà giàu sinh ra đã được ở trong chiếc nôi vững chắc, thực ra tiếp xúc với bọn họ những ngày này, tôi đột nhiên phát hiện, bọn họ mặc dù có khuyết điểm, nhưng thực ra ưu điểm nhiều hơn, ví dụ, bọn họ có lễ phép, nho nhã lễ độ, hài hước phong độ, người đẹp bên cạnh không ngừng, nhưng chẳng có cách nào, điều kiện bọn họ như thế, chính là có người đẹp bên cạnh bồi bổ, đuổi cũng không đuổi được!

Nếu như đổi là tôi, không khéo tôi còn phong lưu hơn kìa!

Sau khi chơi 7 ngày, chúng tôi lại ngồi máy bay tư nhân của Lạc Mộ Thâm quay về thành phố A, bọn họ lấy xe đưa tôi về trước, khoảng khắc tôi rời khỏi bọn họ, Lạc Mộ Thâm đưa cho tôi một chiếc hộp to: “ Cho cô.”

“ Cái gì thế?” Tôi kinh ngạc nói.

Còn Phương Trạch Vũ bọn họ đều cười lên, thúc giục: “ Mở ra xem xem.”

Tôi kinh ngạc mở chiếc hộp tinh xảo đó ra, mở ra, ngược lại phát hiện đó là san hô xanh vô giá.

Waa....

Rực rỡ, cao quý, tuyệt đẹp, tất cả những từ ngữ đẹp đẽ đều không thể miêu tả hết được cục san hô màu xanh vô giá trong tay tôi.

Tôi kinh ngạc há hốc mồm, không phải nói san hô ở Maldives không thể mua bán, cũng không thể qua hải quan sao?

Nhìn thấy dáng vẻ giật mình kinh ngạc của tôi, Lạc Mộ Thâm lại ghét bỏ nheo nheo lông mày : “ Đồ nhà quê, trên cái thế giới này, có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thì không phải là vấn đề.”

Tôi cúi đầu xuống, được thôi, tôi lại bị thằng cha này xem thường rồi.

Bọn họ lại nghênh ngang bỏ đi, còn tôi, cũng ôm cục san hô xanh tuyệt đẹp đó đi trong khu ở của mình, lúc đó đã rất muộn rồi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ có cục san hô xanh xinh đẹp đó dưới ánh trăng sáng lên màu xanh xinh đẹp lấp lánh.

......

Ngày thứ hai, tôi quay lại công ty.

Lúc này, cách lần gần đây nhất tôi đi làm đã hơn một tháng rồi.

Từ lúc tôi vào bộ phận kinh doanh, tôi phát hiện, mấy đồng nghiệp bạch cốt tinh của tôi hiện rõ đối với tôi thân thiện hơn nhiều, bọn họ nồng nhiệt chào hỏi tôi, quan tâm hỏi han tình hình chân của tôi hồi phục thế nào, còn có người muốn kéo gần quan hệ với tôi nói gần nói xa việc tôi có quan hệ gì với viện trưởng của bệnh viện quý tộc Mt Mary?

Tôi đành phải đông một câu tây một câu nói chuyện phiếm với bọn họ, có điều, gần như cả buổi sáng qua đi rồi, vậy mà tôi không nhìn thấy Trần An AN. Trên sự thật, từ sau khi tôi nhập viện nhìn thấy An An lần đó, tôi cũng không gặp lại cậu ấy lần nữa. Cậu ấy rất bận sao?

Tôi kéo bánh xe của ghế đến bên cạnh Giản Doanh, cười hỏi: “ Chị Giản Doanh......”

Giản Doanh nghiêng nghieng đầu, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính trên cái bảng biểu báo cáo, chị ta nói: “ Ưhm, có việc gì thế?”

“ An An là có nhiệm vụ gì đi ra ngoài rồi sao? Tại sao mà em không thấy cậu ấy đâu?” Tôi hỏi.

“ Cô ấy à?” Giản Doanh cười một cái, quay đầu lại, ánh mắt giảo quyệt giấu đằng sau cặp kính hàng hiệu đó, chị ta nhìn tôi, có vẻ hơi ngại ngùng cười, “ người ta, đương nhiên có nhiệm vụ quan trọng rồi, người ta bây giờ quý danh là thư ký tổng giám sát, đương nhiên là rất bận rồi, cả ngày đi tiếp khách với sếp giám sát, tiếp khách đó à, chỉ cần ăn cơm uống rượu cùng là được rồi, làm gì có giống chúng ta, cả ngày vất vả giống như con lừa, cả ngày bận không ngừng trước máy tính.”

Trong giọng nói của chị ta, có một cảm giác chua xót và còn có một cảm giác xem thường và còn có một cảm giác khác, cảm giác đó tôi không biết nói thế nào.

Ồ, thì ra là như thế.

Tôi gật gật đầu, thực ra, An An tiến triển rất nhanh, tôi vẫn rất vui thay cậu ấy, suy cho cùng chúng tôi cũng là bạn thân bốn năm đại học, chúng tôi đã nói rồi cùng nhau tiến lùi ở Lạc Thị, cùng nhau phát triển.

Cậu ấy phát triển tốt, cũng như tôi phát triển là được rồi.

Tôi đang muốn quay về chỗ ngồi của tôi, chỉ nhìn thấy Giản Doanh thần bí dựa vào tôi: “ Tiểu Tô. Chị nói này, bạn học này của em, thật sự mạnh hơn em nhiều rồi, một cô gái nhỏ trong thời gian ngắn như thế, đã thăng chức thành thư ký Tổng giám sát, cả ngày vào đôi ra cặp với tổng giám sát, rất thân mật nữa! Thảo nào cô ta thăng chức, thực ra em hơn cô ta nhiều rồi.”

“ Chị Giản Doanh, chị nói gì thế? Em không hiểu.” Tôi kinh ngạc nhìn Giản Doanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.