Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 606: Giúp tôi một việc



Nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đến, Lam Ninh nằm trên giường vội ngồi dậy, trêu đùa nói: “ Tiểu Dạ, có việc tìm tôi sao? Hay là gọi tôi ăn cơm?”

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đó ánh lên nét rạng rỡ tươi sáng.

Khoảng thời gian này rất hòa thuận với Dạ Thiên Kỳ, cô ấy ngọt ngào khéo léo, thậm chí người thân hay bạn bè của Dạ Thiên Kỳ đều thích cô ấy, lại nghe nói cô ấy cùng với Dạ Thiên Kỳ may mắn sống sót trong tai nạn máy bay, đồng thời lại cùng sống trên đảo hoang với Dạ Thiên Kỳ, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người đúng là có duyên phận hiếm có.

Dạ Thiên Kỳ gật đầu: “ Lam Ninh, tôi nhờ cô giúp tôi một việc, không biết cô có thể giúp được tôi không?”

“ Đương nhiên, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp, tin tôi, tôi có thể vì bạn bè mà làm bất cứ điều gì, đặc biệt chúng ta cũng được coi như sống chết có nhau rồi.” Lam Ninh tràn đầy nghĩa khí vỗ ngực mà nói, “ Tiểu Dạ, việc gì thế?”

Dạ Thiên Kỳ hơi bối rối, do dự một lát, anh ấy mới ngẩng đầu nhìn Lam Ninh: “ Lam Ninh, phiền cô giúp tôi một việc, cô có thể giả làm bạn gái của tôi được không? Giả vờ ngày mồng 1 tháng 10 kết hôn với tôi?”

Hả?

Lam Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ, người thông minh lanh lợi như cô ấy lập tức hiểu ra, cô ấy hỏi: “ Có phải là Nhụy Nhụy đến không?”

“ Uh.” Dạ Thiên Kỳ gật gật đầu: “ Cô ấy đến thăm tôi, tôi đã từng nói với cô ấy, ngày mồng 1 tháng 10, tôi sẽ kết hôn. Cô ấy tin là thật.”

“ Sau đó thì sao?” Lam Ninh hỏi.

“ Tôi.......cô có thể đóng giả làm bạn gái của tôi, ngày 1 tháng 10 có thể tổ chức hôn lễ giả với tôi, đương nhiên hôn lễ là giả, cô vẫn với thân phận tự do, đương nhiên, tôi biết như thế này đối với cô mà nói hơi miễn cưỡng, cô cũng không có lý do nhất định phải giúp tôi.....cho nên cô từ chối cũng được, tôi có thể hiểu. Coi như tôi chưa nói gì.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.

Lam Ninh im lặng ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ bây giờ đã không còn là bộ dạng thảm hại giống như lúc ở trên đảo hoang nữa.

Anh ấy bây giờ, vẫn khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ nho nhã, oai phong lẫm liệt, giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh vậy, vẻ đẹp của anh ấy lại được hồi phục như lúc đầu rồi.

“ Tiểu Dạ, anh vẫn chưa bước ra khỏi hình bóng của Nhụy Nhụy phải không?” Lam Ninh nghiêm túc nói.

Dạ Thiên Kỳ khẽ cụp mắt xuống.

“ Tôi chỉ là muốn cô ấy yên tâm, nếu không cô ấy sẽ không yên tâm, cô ấy luôn cảm thấy có lỗi với tôi, lo lắng cho tôi, nếu như tôi kết hôn rồi, cô ấy có lẽ sẽ không áy náy như thế, tôi không muốn cô ấy lúc nào cũng áy náy với tôi, cho nên tôi muốn giải quyết. Nhưng, tôi bây giờ chưa có đối tượng kết hôn, cho nên, tôi.......” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.

“ Cho nên, anh muốn lừa cô ấy?” Lam Ninh điềm tĩnh hỏi.

“ Uhm, Lam Ninh, nếu như cô giúp tôi, sau khi chúng ta tổ chức hôn lễ, tôi có thể cho cô một số tiền lớn, cô đi bất cứ nơi nào trên thế giới, cũng có thể có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, đương nhiên, nếu như cô không đồng ý, tôi cũng có thể tìm người khác.” Dạ Thiên Kỳ thong thả nói, “ Tôi chỉ là nghĩ, cô không phải bạn tốt của tôi sao? Cô hiểu tôi, hiểu tất cả giữa tôi và Nhụy Nhụy, cô sẽ giúp tôi một cách tốt nhất.”

“ Bạn tốt.....” Lam Ninh khẽ cắn cắn môi, cô ấy nghĩ một lát, “ Được, Tiểu Dạ, tôi giúp anh, tôi và anh kết hôn giả, có điều, tôi không cần tiền của anh, a ha ha, anh cũng biết, con người tôi nghĩa khí, tôi cũng nói rồi, chúng ta là bạn thân phải không, tại sao tôi giúp bạn tốt, còn cần tiền chứ? Ha ha.......tôi mặc dù thích tiền, nhưng cũng không phải đến nỗi như thế đâu! Quân tử yêu tiền cũng phải hợp lý chứ!”

Dạ Thiên Kỳ thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh ấy hơi kích động nắm bàn tay nhỏ bé của Lam Ninh: “ Cảm ơn cô, Lam Ninh.”

“ Ha ha, cảm ơn gì chứ, khách sáo quá?” Lam Ninh cười ha ha nói, “ Chúng ta may đi gặp Nhụy Nhụy đi, thời gian lâu quá người trong trái tim anh sẽ nghi ngờ đấy.”

Cô ấy giả bộ vui vẻ nói với Dạ Thiên Kỳ như thế, mặc dù vui, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó chua xót.

Thực ra, khoảng thời gian bên cạnh nhau, cô ấy cũng dần dần bắt đầu thích Dạ Thiên Kỳ rồi.

Chỉ là, cô ấy biết người trong lòng Dạ Thiên Kỳ không phải mình.

Lam Ninh, mày là đứa ngốc à?

Sao mày có thể thích Dạ Thiên Kỳ được chứ?

Mày thích anh ấy nhưng anh ấy lại dành tình cảm sâu nặng cho người khác rồi!

Nếu như mày thích anh ấy, mày sẽ phải khóc, đây không phải việc mày nên làm.

Cho nên, mình vẫn nên giữ đúng vị trí của mình, giữa mày và Dạ Thiên Kỳ, chỉ nên ở mức quan hệ bạn tốt mà thôi.

Tình cảm của bọn mày chỉ có khi ở trên đảo hoang, bây giờ, rời khỏi hòn đảo hoang đó rồi, mày không nên đằng sau cái bóng của Dạ Thiên Kỳ.

Đợi giúp Dạ Thiên Kỳ xong, cũng đến lúc mày phải rời đi rồi.

Trong lòng Lam Ninh tự nói với mình như thế.

Lam Ninh ăn mặc đẹp đẽ khoác cánh tay của Dạ Thiên Kỳ đi vào trong phòng khác.

Ở đó, Nhụy Tử đang đợi.

Cô ấy thật sự rất tò mò, một nửa tương lai của Dạ Thiên Kỳ là người con gái như thế nào nhỉ?

Cô ấy thật sự không biết người con gái xứng với Dạ Thiên Kỳ sẽ như thế nào.

Có điều, trong tiềm thức, cô ấy hy vọng Dạ Thiên Kỳ có thể tìm được một nửa hoàn mỹ. Cô ấy cảm thấy Dạ Thiên Kỳ nên có được một tình yêu đẹp và một người con gái tốt nhất.

Khi cô ấy nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh bước vào, cô ấy nhìn vào đôi mắt long lanh như nước đó của Lam Ninh.

Cô ấy lập tức cảm thấy trong lòng như trút được một tảng đá nặng vậy.

Tại vì, người có đôi mắt trong veo như nước này, chắc chắn là một người con gái rất tốt.

Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng Nhụy Tử lại có cảm giác rất gần gũi với Lam Ninh.

“ Giới thiệu một chút, đây là....bạn tốt của anh, cô Tô Tư Nhụy.” Dạ Thiên Kỳ cười nói với Nhụy Tử, anh ấy tinh nghịch nháy mắt với Nhụy Tử, “ Còn người đẹp này, là người yêu của anh—Lam Ninh, Nhụy Tử, đây là đối tượng mà anh sắp kết hôn, Nhụy Nhụy, theo lý mà nói em nên gọi là chị dâu đấy, nhưng Lam Ninh ít tuổi, năm nay mới 23 tuổi, em gọi chị em dâu là được rồi.”

Dạ Thiên Kỳ lại hồi phục bản tính tinh quái của mình.

Nhụy Tử suýt nữa cười phì lên, chị em dâu, Dạ Thiên Kỳ này, là người sắp kết hôn rồi. Còn thích đùa như thế.

Cô ấy chủ động đưa tay ra: “ Lam Ninh, chào cô, gọi tôi là Nhụy Tử nhé.”

Lam Ninh cũng nhiệt tình đưa tay nắm lấy tay của Nhụy Tử, cười nói: “ Thường xuyên được anh Thiên Kỳ nhắc đến, em gọi là chị Nhụy nhé.”

“ Được, gọi thế nào cũng được.” Nhụy Tử cười hì hì nói.

Cô ấy nhiệt tình kéo Lam Ninh ngồi xuống ghế sopha, hỏi han ân cần, khi biết Lam Ninh xuất thân là một đứa trẻ mồ côi, trong lòng Nhụy Tử không kìm được lòng thương cảm với Lam Ninh, cô ấy nắm chặt tay của Lam Ninh, nghiêm túc nói: “ Có người nói, khi em bị tàn nhẫn cướp đi thứ quý giá của mình, đừng khóc, tại vì cuộc sống sẽ trả lại cho em bằng phương thức khác. Lam Ninh, chị tin, bây giờ, cuộc sống bắt đầu trả lại cho em rồi, anh Thiên Kỳ là một người tốt, anh ấy sẽ thay bố mẹ em chăm sóc cho em, chị hy vọng hai người có thể có cuộc sống mãi mãi hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.