Những suy tư trầm lặng hồi lâu của mình cũng được kích động lên rồi.
“ Uh, rất vui!” Lam Ninh gật đầu liên tiếp, cô ngẩng đầu lên, giơ hai tay lên nhún nhảy hân hoan, giống như đang được cưỡi ngựa thật vậy.
Ánh mắt dịu dàng của Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn theo, phút chốc đã bị vẻ đẹp thuần khiết của cô ấy làm cho sững sờ.
Lam Ninh, không ngờ lại là tên trộm xinh đẹp đáng yêu như thế.
Đằng sau vẻ mạnh mẽ bình tĩnh thường ngày, lại là một cô gái cá tính đáng yêu ngây thơ, Dạ Thiên Kỳ không thể không thừa nhận, dù cho ở khía cạnh nào, đều khuấy động bản thân mình, không giống những người con gái yểu điệu khác, cô ấy giống như một con gió mát tự nhiên, khiến mình cảm thấy nhẹ nhóm, tâm trạng cũng thay đổi theo!
Cô ấy là một người con gái rất đơn thuần rất đáng yêu, thực ra vẻ đáng yêu của cô ấy cũng không kém gì Nhụy Tử.
Anh ấy chìm vào trong suy nghĩ miên man, cho đến khi có một bàn tay huơ huơ trước mặt anh ấy, anh ấy mới sực tỉnh.......
“ Anh sao thế? Tiểu Dạ?” Lam Ninh thấy lạ hỏi.
Dáng vẻ của Dạ Thiên Kỳ có chút gì thất thần, không tập trung cho nên cô cảm thấy hết sức kỳ lạ.
“ Này, Tiểu Dạ, anh không phải say rồi đấy chứ? Say ngựa gỗ rồi?” Lam Ninh tò mò hỏi.
Khóe miệng Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch lên, không nói câu gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên má cô.
Lam Ninh có thể nghe tiếng nhịp đập trái tim mình, thật là đáng ghét, chỉ là một động tác quan tâm mà thôi, tại sao mình lại hồi hộp thế chứ.
Thế là, cô hừm hừm lấy giọng, nhìn anh ấy nói: “ Tiểu Dạ. Hôm nay thật sự cảm ơn anh! Đưa tôi đến, để tôi có thể thực hiện mong ước của tuổi thơ!
“ Nha đầu ngốc!”
Tay Dạ Thiên Kỳ luồn qua mái tóc của cô, người con gái này, nên được người khác yêu thương.
Cô ấy chỉ cần đơn giản như thế mà cũng hài lòng rồi sao?
Không ngờ người con gái này khiến cô ấy hài lòng lại dễ dàng như thế, cô ấy nên được trải qua tuổi thơ ấu tươi đẹp, không giống như những người con gái khác, dùng những thứ xa xỉ vàng ngọc châu báu để hài lòng tâm nguyện của bản thân, còn cô ấy chỉ cần thế này là đã hài lòng rồi sao?
Nhìn đôi mắt đẹp đó của Dạ Thiên Kỳ, Lam Ninh khẽ nghiêng đầu.
Lam Ninh mỉm cười, nụ cười quyến rũ một cách lạ lùng, không khó để phát hiện, ẩn sâu trong nụ cười đó có chút gì đó buồn phiền........
“ Có phải cảm thấy tôi rất đáng yêu, ước nguyện của tôi không phải có xe đẹp đắt nhất trên thế giới này, nhà sang trọng nhất, quần áo đẹp nhất, vàng bạc quý giá nhất, mà chỉ muốn ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn là đã thấy hạnh phúc rồi, tại vì, hồi nhỏ, tôi biết, rất nhiều bạn nhỏ đều được bố mẹ đưa đi công viên trò chơi, ngồi ngựa gỗ xoay tròn, ở đây, có thể nhìn thấy những phong cảnh mà bình thường không nhìn thấy được.......” Lam Ninh nhìn những đứa trẻ đáng yêu đó đang ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, những khuôn mặt đáng yêu hồn nhiên là phong cảnh đẹp nhất, tiếp tục nói, “ Cho nên, hồi đó, tôi chỉ nghĩ, bao giờ mình cũng được ngồi như thế thì tốt biết bao nhiêu!”
Cô ấy không nói gì nữa, trong đôi mắt long lanh như đang dồn nén, kiềm chế hít mấy hơi thật sâu, mới không để nước mắt rơi xuống. Thực ra, mặc dù cô ấy bề ngoài mạnh mẽ, nhưng bao nhiêu đêm, nhớ đến bố mẹ đã bỏ rơi mình, cô lại không nén được những giọt nước mắt rơi xuống.
Mình, ở trên thế giới này, thật sự quá cô đơn, quá tủi thân.
Vẻ cô đơn trên khuôn mặt thanh tú của cô ấy, trong khoảnh khắc đó khiến Dạ Thiên Kỳ không khỏi xúc động.
Thực ra, người con gái này, nếu không phải lưu lạc trên giang hồ, có lẽ đã được người khác nâng niu trên tay.
Bàn tay ấm áp của Dạ Thiên Kỳ khẽ vuốt lên má giống như hoa lê ướt sương của Lam Ninh, ngón tay chạm vào đôi môi đỏ xinh của cô.
Ánh mắt của Dạ Thiên Kỳ chứa đầy sự thương cảm và xót xa, tâm trạng lúc đó mặc dù được che giấu rất tốt, nhưng Lam Ninh vẫn cảm nhận được.
“ Chuyện cũng đã qua rồi, tôi bây giờ rất tốt! Tôi rất vui, hơn nữa tôi bây giờ gặp được anh, tiểu Dạ, anh khiến tôi cảm thấy không cô đơn, giống như đang ở trên đảo hoang vậy.......tôi bây giờ thật sự rất vui.”
Lam Ninh nở nụ cười tươi như hoa nhìn Dạ Thiên Kỳ đầy tình cảm, cô cảm thấy trái tim mình đang bay lơ lửng, muốn giữ cũng không giữ nổi.
“ Tiểu Dạ, chúng ta đi chơi đua xe đi, tôi cũng luôn muốn chơi trò đó.” Lam Ninh cười nói.
“ Được, dù cho cô thích trò gì, tôi cũng sẽ chơi với cô đến cùng.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
Hôm nay, thật sự rất vui rất vui.
Anh ấy thậm chí bắt đầy hy vọng thời khắc vui vẻ này có thể kéo dài hơn nữa.
Chơi một ngày chán chê, Dạ Thiên Kỳ mới đưa Lam Ninh về.
Trên xe, Lam Ninh vui vẻ hát lên, Dạ Thiên Kỳ cũng thổi sáo đệm theo.
Bầu không khí vui vẻ rộn rã vang lên trong xe.
“ Anh Tiểu Dạ, mời tôi ăn gì thế?” Lam Ninh quay người lại, hào hứng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Dạ Thiên Kỳ.
“ Hôm nay cho cô chọn, cô thích ăn gì thì ăn cái đó. Tôi nghe lời cô. Tôi đã nói rồi, vì đền tội, hôm nay cô là chủ nhân.” Dạ Thiên Kỳ thong thả nói.
Tim Dạ Thiên Kỳ hơi rung động, cô ấy cũng thích ăn lẩu, sở thích cũng giống Nhụy Tử, còn nhớ lần đầu tiên mình và Nhụy Tử đi ăn, cũng đi ăn lẩu.
Cứ nghĩ đến Nhụy Tử, là Dạ Thiên Kỳ cảm thấy tim mình ấm áp lạ thường.
“ Được, đi ăn lẩu, tôi cũng thích ăn.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
“ Hay quá, vạn tuế, tiểu Dạ, anh không biết chứ, hồi còn trên đảo hoang, tôi mấy lần nằm mơ cũng mơ thấy lẩu, có một lần thèm đến khóc tỉnh cả ngủ.” Lam Ninh cười nói.
“ Cô đúng là đồ ham ăn.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Đi ăn thôi, tránh việc cô phải khóc tỉnh, giống như Dạ Thiên Kỳ tôi cả đời này không mời nổi một bữa lẩu vậy.”
Dạ Thiên Kỳ quay đầu xe, đi đến quán lẩu mà mình thích, anh ấy lúc này, thật sự giống như một “tình nhân” ấm áp chiều chuộng người yêu vậy.
Lam Ninh mãn nguyện nhìn anh ấy, trong lòng có cảm giác ngọt ngào trào dâng.
Tiếp xúc với Dạ Thiên Kỳ càng lâu, cô càng thích Dạ Thiên Kỳ, cảm thấy tim mình như đang dựa gần vào anh ấy vậy.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, trái tim mình lại có thể dễ dàng dựa gần vào một người đàn ông như thế, cô cũng không ngờ, mình lại thích nhìn nụ cười của một người đàn ông, vỗn dĩ cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều khiến người ta ghét.
Còn Dạ Thiên Kỳ giống như một thiên sứ thánh thiện khiến cô thích.
Cô thích vẻ si tình và tình cảm dạt dào của Dạ Thiên Kỳ, chỉ là, khiến cô hơi buồn đó là, tình cảm đó của Dạ Thiên Kỳ chỉ dành cho Nhụy Tử.
Có điều, có thể trở thành bạn của anh ấy, đã khiến cô rất vui rồi.
Lam Ninh từ nhỏ không có quá nhiều tham vọng, cô cũng chưa bao giờ nghĩ một người con gái chuyên làm việc xấu lại có được tình yêu hoàn mỹ, đặc biệt là người đàn ông không chút dính bụi trần như Dạ Thiên Kỳ.
Cô ấy quay đầu lại, im lặng nhìn Dạ Thiên Kỳ, nhìn đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, cô thậm chí có cảm giác muốn đưa ngón tay của mình vuốt ve chạm vào những đường nét đó.
“ Này, sao lại đờ đẫn nhìn tôi như thế, tôi sắp bị cô làm cho sởn da gà rồi.” Dạ Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Lam Ninh cười nói.