Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 623: Anh hát cho em nghe



Dạ Thiên Kỳ ra sức chớp chớp mắt, mới lờ mờ nhận ra, thì ra người đẹp trước mắt mình không phải Nhụy Tử mà mình thích, mà là......

Lam Ninh.

Tại sao Lam Ninh lại đến đây?

Vốn dĩ Lam Ninh ở nhà nấu cơm xong xuôi đợi Dạ Thiên Kỳ mãi, Dạ Thiên Kỳ cũng chưa về, cho nên, cô gọi điện cho bạn thân của Dạ Thiên Kỳ là Lục Hàn, Lục Hàn nói Dạ Thiên Kỳ muốn một mình uống rượu, không muốn anh ấy đi theo.

Anh ấy cũng không biết Dạ Thiên Kỳ đi đâu.

Thế là, Lam Ninh tìm ở mấy quán bar sang chảnh mới tìm thấy Dạ Thiên Kỳ.

Cô vừa bước vào đã nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đúng lúc đang nâng chai rượu lên uống “ ừng ực” như uống nước lọc vậy.

Lam Ninh không đến gần, mà đứng từ xa quan sát Dạ Thiên Kỳ, phát hiện chưa được một lúc mà đã uống hết mấy chai rượu rồi, anh ấy đúng là đang mượn rượu để giải sầu mà.

Là tại vì Nhụy Tử sao?

Lam Ninh biết từ sau lần trước Nhụy Tử đến, tâm trạng Dạ Thiên Kỳ không được tốt lắm, giống như tình cảm bị đè nén trong tim lâu ngày lại bùng phát giống như nham thạch của núi lửa vậy, anh ấy vì tình mà bị lụy, đau khổ, không biết phải làm thế nào.

Vị CEO thành công ở mọi mặt, lập kế hoạch sáng suốt giờ đây trong đầu chỉ chìm đắm sự buồn phiền chán nản, cho nên, anh ấy chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào rượu.

Còn khi nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, trong lòng Lam Ninh mang đầy xót xa.

Anh ấy không nên như thế này.

Dạ Thiên Kỳ lúc nào ở trước mặt người khác đều là dáng vẻ đàng hoàng đĩnh đạc, giống như một công tử hào hoa phong nhã, nhưng lúc này.......

Lam Ninh ngồi ở trong góc, chăm chú nhìn Dạ Thiên Kỳ uống hết ly này đến ly khác, tim cô không nén được thắt lại từng cơn.

Dạ Thiên Kỳ, anh có thể để em ngồi cạnh không?

Khi Dạ Thiên Kỳ uống đến chai rượu thứ năm, Lam Ninh quả thật không kìm nén nổi nữa, lúc này mới vội đi đến ngăn anh ấy. Rượu không phải thứ bổ béo gì, rất hại sức khỏe.

“ Tiểu Dạ, đừng uống nữa.” Lam Ninh cố chấp giữ lấy chai rượu trong tay Dạ Thiên Kỳ.

“ Lam Ninh, sao em lại đến đây? Nào, uống với anh một ly.” Anh ấy đưa chai rượu trong tay cho Lam Ninh.

Lam Ninh cướp lấy chai rượu của anh ấy, trách mắng nói: “ Tiểu dạ, tại sao lại uống nhiều rượu như thế? Anh đã uống rất nhiều rồi, em ngồi ở đó nhìn rất rõ. Em làm cho anh rất nhiều món ngon, chúng ta đi về thôi.”

Dạ Thiên Kỳ cười một cách đau khổ: “ Nhưng anh bây giờ không muốn ăn cơm, anh chỉ muốn uống rượu.”

Anh ấy dồn lực giằng chai rượu từ trong tay Lam Ninh lại.

Lam Ninh nhanh tay cướp lại chai rượu đó, cô ấy nói to ở bên tai Dạ Thiên Kỳ: “ Không được, anh uống quá nhiều rồi, mau đi theo em.”

Cũng không biết sức mạnh từ đâu đến, cô một tay kéo Dạ Thiên Kỳ dậy, đưa bả vai đỡ lấy anh ấy, rời khỏi quán bar.

Nặng quá, Lam Ninh cảm thấy mình giống như bị chèn cho chết đến nơi rồi.

Khi bọn họ ra khỏi quán bar, gió táp vào mặt, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy như có búa nện vào đầu, rượu lúc này đã bốc lên đầu, anh ấy lập tức cảm thấy mình gần như đã mất đi tư duy rồi.

Anh ấy dựa vào Lam Ninh, nghiêng ngả xiêu vẹo mà bước ra ngoài.

Sau đó, Lam Ninh vẫy tay gọi một chiếc taxi, cùng với sự trợ giúp của tài xế lái xe, cô dìu Dạ Thiên Kỳ vào trong xe.

Ngồi trong xe chưa được bao lâu, anh ấy dần chìm vào giấc ngủ.

Đầu anh ấy dựa vào bả vai của Lam Ninh, Lam Ninh giống như đang bảo vệ em trai của mình vậy, vòng cánh tay ôm lấy người anh ấy, muốn để anh ấy ngủ thoái mái một chút.

Lam Ninh khẽ quay đầu lại, nhìn dáng vẻ ngủ ngon của Dạ Thiên Kỳ, lông mi dài cụp xiống, hắt bóng trên khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, khuôn mặt vuông vắn đẹp trai khiến người ta nhìn thôi cũng thấy mê mẩn.

Anh ấy lúc này, giống như ánh trăng làm đang làm mê hoặc người khác vậy.

Đôi mắt đẹp của Lam Ninh chớp lên như mang theo ánh hào quang rực rỡ, bầu không khí ấm áp như thế, mình giống như một người vợ bé nhỏ, đến đón ông chồng say rượu về nhà, cô rất hy vọng khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi mãi.

Về đến biệt thự của Dạ Thiên Kỳ, Lam Ninh cùng với bảo mẫu dìu Dạ Thiên Kỳ vào trong phòng ngủ.

Lam Ninh là một người con gái rất lương thiện, cô không đành lòng muộn thế này mà còn làm phiền bảo mẫu, cho nên nói bảo mẫu đi nghỉ trước, sau đó, một mình cô ấy chăm sóc Dạ Thiên Kỳ. Lúc này, cả người Lam Ninh đã ướt đẫm mồ hôi.

Cơ thể đàn ông thật sự rất nặng rất nặng.

Dạ Thiên Kỳ say rượu nằm trên giường ngủ rất ngon, anh ấy im lặng nằm ở đó, giống như một đứa trẻ ngây thơ đang say giấc nồng.

Lam Ninh dịu dàng ngồi bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, trầm lặng nhìn anh ấy, Dạ Thiên Kỳ, anh biết anh đẹp trai thế nào không? Anh biết em thích nhìn dáng vẻ của anh ngủ như thế nào không?

Anh biết lần đầu tiên khi em nhìn thấy anh em đã giật mình thế nào không?

Hì hì, bây giờ nghĩ lại, hồi đó nếu không phải em nhìn thấy anh đẹp trai như thế, không ngờ Dạ Thiên Kỳ tiếng tăm lừng lẫy lại là chàng trai khôi ngô giống như người bước ra từ trong tranh vẽ vậy, em còn lâu mới bị anh tóm.

Lam Ninh lại nhớ lại, khoảng thời gian hai tháng khi mình cùng Dạ Thiên Kỳ ở trên đảo hoang, mỗi ngày hai người đều đấu mồm, mình lúc đó còn cưỡi trên đầu Dạ Thiên Kỳ mà bắt nạt, chèn ép.......

Mặc dù những tháng ngày trên đảo hoang rất khổ cực, nhưng Lam Ninh cảm thấy, đó là những ngày trong hồi ức đẹp nhất của cuộc đời hai mươi ba năm mình sống trên đời.....

Nếu không phải.........Lam Ninh thực sự hy vọng mãi mãi ở lại trên đảo hoang.

Dạ Thiên Kỳ, tại sao anh phải vì Nhụy Tử mà đau khổ như thế chứ? Lẽ nào ngoài yêu người con gái đã hoàn toàn không thuộc về anh đó ra, anh đã mất đi năng lực yêu người khác rồi sao?

Lam Ninh nhẹ thở dài, cô do dự một lát, đưa ngón tay mảnh mai của mình ra, ngón tay của cô dịu dàng mềm mại vuốt ve trên mà của Dạ Thiên Kỳ.

Trong đôi mắt đẹp chứa đầy tình cảm ngọt ngào.

Dù cho chỉ là im lặng nhìn anh ấy thế này, cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Lúc này, lông mày Dạ Thiên Kỳ khẽ cau lại, dáng vẻ giống như muốn nôn.

Lam Ninh vội đi lấy chậu đến, đỡ lấy bả vai của Dạ Thiên Kỳ, dìu lấy cơ thể anh ấy, Dạ Thiên Kỳ bò nhoài ra trước giường mà nôn ọe, gần như nôn cả dạ dày mật xanh mật vàng ra ngoài rồi.

Lam Ninh khẽ vỗ nhẹ vào sau lưng anh ấy, lấy khăn mặt ẩm lau mồ hôi trên trán cho anh ấy.

Mặc dù nôn ra rượu rất nhiều, nhưng Dạ Thiên Kỳ vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt là một vùng mập mờ, trong mơ màng, hình như Nhụy Tử đang vỗ nhẹ vào sau lưng mình. Bàn tay xoa lưng của cô ấy, khiến anh cảm thấy rất thoải mái!

Cô ấy dường như đang cong chiếc môi nhỏ lên mà oán trách: “ Dạ Thiên Kỳ, nếu như anh còn uống thế này, em sẽ ném anh vào trong vại rượu, dìm chết anh!!! Em ghét nhất là con ma rượu.”

Dạ Thiên Kỳ mỉm cười, anh ấy đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của “ Nhụy Tử”, nhẹ nhàng nói: “ Xin lỗi, anh không phải cố ý uống nhiều thế này, chỉ là khi tâm trạng anh không tốt, tâm trạng không tốt.....rất dễ uống....nhiều, lần sau không dám nữa. Nhụy Nhụy, tha thứ cho anh nhé!”

Anh ấy ngồi dậy, ôm chặt “ Nhụy Nhụy” vào lòng, dịu dàng nói: “ Nhụy Nhụy, anh sẽ nghe lời em, em không cho anh uống rượu anh sẽ không uống nữa, anh hát cho em nghe nhé, em nghe anh hát cho em........anh chưa bao giờ hát cho người khác nghe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.