Ai nấy đều kinh hãi, thậm chí chúng nó rầm rộ kéo đến xem cái phòng thí nghiệm đã tan hoang ấy. Dù rằng tường nhà chẳng sao cả, nhưng mọi thứ thí nghiệm đều đã cháy hỏng hết, đứa nào đứa nấy đều hãi hùng.
Còn Điệp như rơi vào trạng thái khủng hoảng thực sự. Chỉ có Thanh dám đến hỏi nó:
“Điệp, mày thực sự đã đốt PVL của Vỹ sao??????”
“Không, không phải tao!!!” - Điệp hét lên – “Tại sao lại đổ cho tao, tại sao? Không phải tao, không phải tao mà!” – Điệp như giống một người điên, nó bám chặt lấy tay Thanh.
Thanh khi nghe tin rất giận, nhưng nhìn Điệp như vậy nó cảm thấy Điệp đúng là bị oan. Nhưng nó không biết làm thế nào để tin được cả, nó chỉ biết phải bảo vệ Điệp. Điệp luôn là bạn thân của Thanh, Thanh luôn phải tin tưởng Điệp, chuyện giờ chưa có chứng cứ mà. Thế là Thanh kéo Điệp đi:
“Đi! Chúng ta đi học thôi!”
“Không, tao không đi đâu!” - Điệp khóc.
“Mày không thể bỏ học được, tao sẽ bảo vệ mày!”
Điệp ngẩng lên:
“Thanh, mày không coi tao là…”
“Chuyện này vô căn cứ như thế, tao cần phải làm rõ! Đi, tao không ủng hộ Vỹ đâu dù cậu ấy là bạn tao. Tao sẽ bảo vệ mày, mày đừng lo!”
Nghe lời Thanh, Điệp đến trường. Cả trường đã đứng vây quanh trước cổng, ai nấy đều phẫn nộ khi Điệp tới, có đứa còn ném giấy rác vào người Điệp kèm theo lời c.h.ử.i bới:
“Mày là đồ khốn!”
“Mày là đáng chết, đồ giết người!”
“Mày dám đốt phòng của người khác sao?”
“Nếu bị đốt vào người mày có chịu được không vậy?”
“Xông vào đánh chết nó đi!!!”
Hàng trăm đứa quá tức giận xông vào định đánh Điệp. Nhưng Thanh đã đứng chắn cho Điệp:
“Đứa nào dám động vào một sợi tóc của Điệp tao sẽ bẻ gẫy xương đứa đó! Cả lũ chúng mày cứ việc, tao chấp tất!”
Cả trường ai mà chẳng biết Thanh cực kỳ giỏi võ, cả lũ chùn bước (mặc dù Thanh làm sao đánh được trăm đứa chứ). Nhưng có đứa là fan của Trinh và Vỹ, tức quá không chịu được cứ xông vào. Kết quả là bị Thanh giáng cho một cú đá gãy cả mấy cái răng liền.
Thằng bị đá ấy nhìn thấy Trinh và Vỹ đến, vội vàng chạy tới:
“Vỹ, con chó chết Thanh nó đánh tớ đây này!”
Vỹ đưa đôi mắt nảy lửa nhìn Thanh, nhưng Thanh không hề sợ. Cậu bước tới:
“Cậu dám bảo vệ con khốn này sao?”
“Đó là bạn tôi, có gì tôi không được bảo vệ!” – Thanh hùng dũng.
“Bạn ư? Cậu có biết nó đã làm gì không?”
“Tôi biết, nhưng chắc gì là Điệp! Nếu không có chứng cứ, không thể xác minh đó là Điệp được!”
Trinh bước đến:
“Tôi chính là chứng cứ! Chính tôi đã nhìn thấy Điệp ngã xuống đống thí nghiệm gây cháy!”
Điệp vội vàng cãi:
“Là do tôi vấp phải cái lon nên mới ngã, tôi không hề chủ động gây cháy!”
“Câm mồm, mày không được lý sự!” - Mấy đứa con gái tức giận.
“Điệp, cậu không cần nói gì cả”! – Thanh nói, rồi quay sang Trinh – “Cậu nhìn thấy ư? Nhưng làm sao để tôi có thể tin cậu đây? Cậu cũng ở đó kia mà!”
“Ý cậu là cậu đổ cho tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, chắc chắn cậu đồng lõa với con Điệp nên bảo vệ nó đúng không?????”
“Đúng đó!!!” – Cả trường hưởng ứng theo Trinh.
Trinh không hề run sợ, nó ngẩng cao đầu nhìn Trinh và Vỹ:
“Nếu như tôi bắt được kẻ nào đốt cái phòng vật lý đó mà không phải là Điệp, các cậu sẽ phải hối hận!”
“Được, vậy cậu thử đi! Còn nếu không được thì sao?” – Trinh chua ngoa.
“Nếu không được tôi sẽ chuyển trường luôn!”
“Được, thế cậu cứ làm đi! Tôi cho cậu đúng ba ngày đấy.” – Trinh lên giọng.
Giờ tan học.
“Thanh à, sao mày dám cá cược như vậy chứ?”
“Dám chứ sao không, tao sẽ đòi lại công bằng cho mày!”
“Nhưng mày sẽ bị cả trường tẩy chay, và còn sẽ chuyển trường nữa…”
“Tao đã thua đâu mà chuyển, giờ chúng ta cần phải hợp sức. Tao cực kỳ nghi con ghẻ lở Quyên Trinh đó. Để rồi xem tao sẽ làm được!”
“Thanh, cám ơn mày. Tao nhất định hợp sức cùng mày!” - Điệp mỉm cười.
“Điệp, chúng ta là bạn tốt mà!” – Thanh nắm lấy tay Điệp.
Điệp mỉm cười tươi hơn nhìn Thanh.
Thanh đúng là người bạn tốt của nó.
Cho dù cả Thế giới này quay lưng với Điệp đi chăng nữa.
Người đầu tiên vẫn ở cạnh nó chính là người bạn tốt này! “Em nói gì? Tại sao có thể thế được???” - Bằng hét lên.
“Anh, thực sự tụi em đang rất khổ!” - Điệp và Thanh cùng nói. – “Anh có thể tin tụi em, giúp chúng em không?”
“Anh nhất định sẽ giúp, anh không tin là Điệp làm đâu!”
Điệp lại cười một lần nữa.
Vẫn còn có anh.
Tức là vẫn còn có hy vọng.
Đúng lúc đó Vỹ về.
Cậu lạnh lùng nhìn Điệp một cách tức giận và thách thức.