Ngôi biệt thự cuối con đường dường như chẳng hề ăn nhập với khu phố ồn ào xung quanh nó. Ngói đỏ, tường trắng, cột đá cẩm thạch và vườn hồng đủ màu sắc, đứng từ bên ngoài nhìn vào thì đó rõ ràng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cô được thuê trông nom biệt thự đã hai năm, công việc cho thu nhập không cao nhưng cô lại rất thích. Ngoài việc chăm sóc vườn hồng và thi thoảng dọn dẹp bên trong, phần lớn thời gian trong ngày cô đều có thể dùng cho việc viết lách.
Sáng tác tiểu thuyết trong khu vườn đầy hoa, khung cảnh đó thật thơ mộng biết bao?
Cô yêu quý khu vườn, cũng yêu quý ngôi biệt thự.
Chỉ có một điều cô vẫn luôn thắc mắc: không biết bao giờ chủ nhân ngôi biệt thự mới có ý định chuyển đến đây?
Nhận việc đã hai năm, cô chưa từng được gặp mặt ông chủ thần bí kia lấy một lần.
Một ngày kia, có lẽ để thỏa mãn trí tò mò của cô gái trẻ, một người đàn ông xuất hiện trong sân biệt thự, hết sức lịch thiệp nói với cô:
“Chào cô, tôi là người môi giới nhà đất, căn biệt thự này đã được đổi chủ rồi.”
Vậy là cô mất việc.
2,
Năm hai đại học, tôi gặp em.
Em thật xinh đẹp, mái tóc màu hạt dẻ thật dài cùng những lọn xoăn bồng bềnh, khuôn mặt tinh mỹ tựa như tượng sứ, bóng dáng thướt tha ám ảnh tôi trong mỗi cơn mơ.
Tôi từng tự hỏi: phải là vị họa sĩ thiên tài cỡ nào mới có thể điêu khắc nên tác phẩm hoàn mĩ như vậy?
Năm ba đại học, tôi lấy hết can đảm đứng trước mặt em thổ lộ.
"Tôi thích em. Liệu em có muốn trở thành người một nhà với tôi?"
Em bất ngờ, sau đó cười thật tươi.
Sau đó chúng tôi đã thực sự trở thành người một nhà, em cũng chuyển đến sống cùng tôi.
Lần đầu tiên làm mẹ, em xúc động đứng trước mặt tôi, đôi mắt lấp lánh như pha lê tràn ngập ý cười hạnh phúc.
Tôi cũng kích động, nở một nụ cười chẳng hề kém em, gọi em:
"Chào mẹ hai."
3,
Tôi và cô ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, câu nói mà cô ấy hay dùng với tôi nhất có lẽ là "Lớn lên mình sẽ gả cho cậu!"
Học mẫu giáo, cô ấy thấy con sâu trên áo mình liền khóc thét, tôi ném con sâu đó đi cho cô ấy, cô ấy liền nhìn tôi đầy sùng bái: "Lớn lên mình nhất định sẽ gả cho bạn!".
Tôi cười toe toét: "Được!"
Hồi tiểu học, cô ấy bị đám con trai bắt nạt vì thân hình thấp bé, tôi khi đó là đứa trẻ cao nhất lớp liền dạy cho chúng một bài học. Sau đó, cô ấy nắm lấy vạt áo tôi, lí nhí: "Lớn lên, mình gả cho bạn có được không?".
Tôi hào sảng đáp ứng: "Được! Nếu còn kẻ nào dám bắt nạt bạn, cứ gọi mình!"
Cấp 2, tôi ngày ngày chở cô ấy đi học bằng chiếc xe đạp cũ kỹ của ba.
Rõ ràng có rất nhiều tên con trai khác đi những chiếc xe đẹp hơn tỏ ý muốn đưa đón, nhưng cô ấy đều nhất quyết từ chối, chỉ kiên quyết ôm lấy thắt lưng tôi từ đằng sau: "Sau này mình sẽ gả cho cậu, không thể đi cùng tên con trai khác được!"
Tôi lắc đầu bất đắc dĩ, vẫn ngày ngày đưa cô ấy đến trường.
Cấp 3, cô ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất khối, dường như mỗi ngày đều có kẻ rình rập để tỏ tình với cô ấy mỗi nơi chúng tôi đi ngang qua. Mỗi lần như vậy, cô ấy lại hết sức tinh nghịch dựa vào vai tôi rồi nói với đối phương: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ gả cho cậu ấy, không thể nhận lời làm bạn gái anh."
Tôi cười khổ, nhưng cũng không cự tuyệt.
Đại học, chúng tôi học khác trường, vẫn ngày ngày giữ liên lạc qua điện thoại. Khi tôi hỏi cô ấy có quen được bạn trai không, cô ấy cười lớn: "Làm gì có ai tốt hơn cậu chứ? Mình nhất định chỉ gả cho cậu thôi!"
Tôi thở dài: "Không được đâu."
Sau đó, chúng tôi đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, dần dần, những cuộc điện thoại cũng thưa đi.
Có lẽ sau ba tháng hoặc hơn thế kể từ lần cuối cùng nói chuyện điện thoại, cô ấy gọi cho tôi, khóc nức nở, hóa ra cô ấy vừa chia tay bạn trai.
"Thực sự vẫn không được, có lẽ đời này của mình chỉ gả được cho cậu thôi!", cô ấy nghẹn ngào.
Tôi trầm ngâm, sau đó an ủi cô ấy: "Chờ tới năm chúng ta hai mươi lăm tuổi, nếu cậu vẫn không tìm thấy người muốn gả, vậy thì gả cho mình."
Cô ấy nói "Được!"
Năm chúng tôi hai mươi lăm tuổi, cô ấy bước vào lễ đường trong bộ lễ phục trắng tinh tựa như thiên sứ hạ phàm, cầm lấy tay người đàn ông của đời mình.
Còn tôi, tôi rất hài lòng vì cô ấy đã chọn cho tôi chiếc váy phù dâu màu hoa hồng cam mà tôi ưa thích.
4,
Cha mất, tài sản trong nhà đều bị lừa hết, tôi không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu đi làm thuê.
Cũng may, vận mệnh của tôi cũng không đến nỗi quá tệ bạc. Nhờ có tấm bằng đại học hạng ưu, tôi vẫn có thể xin được vào làm nhận viên quèn ở một công ty lớn.
Kinh tế khó khăn, tôi cố gắng mọi cách để có thể kiếm tiền, bao gồm cả việc tăng ca thật khuya để có thêm tiền làm ngoài giờ.
Chỉ là tôi cũng không ngờ, còn có một người chẳng hề cần đến tiền làm ngoài giờ đó, nhưng lại luôn về muộn hơn tôi.
Một ngày nọ, trong lúc tôi còn đang đờ đẫn vì mệt mỏi bên máy pha caffe, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại pha dư ra thêm một cốc. Do dự, cuối cùng tôi cũng cầm cốc caffe dư ra kia đến văn phòng tổng giám đốc gõ cửa.
"Tổng giám đốc, ngày nào anh cũng về khuya như vậy, thực sự không tốt cho sức khỏe.", Tôi vừa nói vừa đặt caffe đến trước mặt anh ta.
Sau khi nói xong những lời đó, trong đầu tôi bỗng nổ oang lên, lo lắng nghĩ hành động vừa rồi chẳng khác nào kẻ xu nịnh lấy lòng! Đã thế một nhân viên quèn như tôi lại còn dám tự tiện vào làm phiền đại boss, lá gan thật lớn!
Thật may, có vẻ tổng giám đốc không vì hành động của tôi làm khó chịu, anh ta nhận lấy cốc caffe uống mộtngụm, sau đó đưa ra một đề nghị gần như đã thay đổi cuộc đời tôi.
"Đi ăn đêm không?"
Từ sau hôm đó, tôi vẫn tiếp tục tăng ca, tổng giám đốc vẫn luôn ở lại đến tối muộn, chỉ là, thi thoảng anh sẽ mời tôi ăn đêm.
Anh ta nói: "Công ty luôn có đãi ngộ tốt với những nhân viên chăm chỉ.".
Những bữa ăn đêm, dần dần trở thành một thói quen giữa hai chúng tôi. Dần dần, khoảng cách giữa ông chủ và nhân viên đã không còn là trở ngại, chúng tôi thực sự đối đãi với nhau như những người bạn. Tôi hiểu được con người anh ta, anh ta cũng hiểu rõ năng lực của tôi.
Một năm sau, tôi được thăng chức làm thư ký riêng của Tổng giám đốc, khiến cho bao nhiêu người đỏ mắt ước ao.
Anh ta đối với tôi có một vị trí đặc biệt, mà đối với anh ta, tôi cũng là một người đặc biệt. Đằng sau người đàn ông gai góc trên thương trường, luôn có một thư ký cần mẫn hết mình vì anh ta.
Ngày kết hôn, Tổng giám đốc đặc biệt chỉ định tôi làm phù rể số một.
5,
Cô không biết bằng cách nào mà mình lại kết hôn.
Thật chóng vánh, chỉ sau ba tháng kể từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã kết hôn với anh.
Lần đầu tiên cô gặp anh, đó là trong hôn lễ của bạn cô, khi đó cô đang làm phù dâu cho người bạn gái thân thiết từ nhỏ đến lớn, còn anh thì làm phù rể cho người anh em cũng là sếp lớn của mình.
Họ gặp nhau, đó gần như là số mệnh. Cho tới lúc bước chân vào lễ đường, cô vẫn không thể tin liệu mình có đang nằm mơ?
Sau đó, cô lại tự hỏi mình thực sự đang nằm mơ? Nếu không nằm mơ, tại sao anh lại dẫn cô về căn biệt thự đó? Căn biệt thự ngói đỏ, tường trắng, cột trụ bằng đá cẩm thạch và vườn hồng quanh năm ngát hương.
"Trước đây đây là biệt thự của ba anh, sau khi ông mất, dì hai... không, người vợ thứ hai của ông đã lén lút tẩu tán phần lớn tài sản rồi trốn đi, trong đó có căn biệt thự này. Xui rủi thế nào tổng giám đốc lại mua lại nó, sau này khi anh nói anh cần mua nhà để lấy vợ, anh ta liền bán rẻ lại cho anh, chỉ là anh cũng không ngờ..."
Anh vừa xắn tay áo dọn dẹp nhà vừa cảm thán, căn nhà mà trước đây gia đình mình bỏ quên hiện tại lại trở thành tổ ấm hạnh phúc của mình. Cuộc đời thật đúng là vô thường!
Cô tròn mắt, cũng cảm thán thật lâu. Ngôi biệt thự mà cô đã từng làm thuê suốt hai năm, sau đó vì đổi chủ mà cô bị đuổi việc, hiện giờ đổi lại cô thành bà chủ!?