Tôi trở lại đại dương sâu thẳm nơi quê nhà của nàng tiên cá Ariel. Chào đón tôi là những “người chị” xinh đẹp dịu dàng, Thái Hậu và người cha Vua Thủy Tề cũng đứng từ xa xúc động. Tất cả mái tóc tuyệt đẹp của mọi người đều đã bị cắt đi, nhưng khi nhìn thấy tôi, niềm vui trong mắt và những cái ôm lại ấm áp vui mừng biết chừng nào. Tôi chìm đắm trong vòng tay mềm mại của các chị, mặc dù tất cả đều mừng muốn khóc, nhưng vì người cá không thể khóc nên vành mắt ai cũng hồng hồng.
Tình thương to lớn như thế này, vậy mà người cá “Ariel” lại dễ dàng vứt bỏ để chạy theo cái xa vời gọi là “tình yêu”, tôi hung ác nghĩ, nàng ta chết cũng không oan uổng lắm! Chỉ có điều vận hạn của nàng ta suýt chút nữa giết chết tôi, cho nên tôi lại càng không có chút thiện cảm nào với “Ariel”.
Những ngày tiếp theo trôi qua thật yên bình, mang theo danh hiệu “công chúa”, tôi tiếp tục sống dưới hình hài của Ariel trong cung điện san hô dưới lòng biển. Bởi vì giọng nói đã không còn, tôi không thể nói chuyệncùng ai, lại không muốn tiếp xúc nhiều với mọi người, cả ngày chỉ thơ thẩn trong khoảng vườn trồng đầy hoa đỏ như mặt trời từ sáng đến tối, tính tình Ariel trước kia cũng hay trầm lặng, cho nên chẳng có ai phát hiện tôi có điểm gì khác với “Ariel”, các chị cũng cho rằng tôi còn đau buồn vì chuyện hoàng tử, cho nên cũng chỉ hỏi han chứ chẳng đào sâu tâm sự gì nhiều.
Một ngày nắng đẹp trời, từng dải vàng óng xuyên qua mặt biển chiếu xuống luống hoa màu đỏ của tôi. Bức tượng tạc hoàng tử bằng đá trắng đã bị tôi nhờ người bỏ đi, cả khoảng vườn rực rỡ bây giờ chỉ còn đầy hoa cỏ và tảo biển.
Tôi nằm dài trên thảm hoa ngắm nhìn bầu trời xuyên qua đáy nước, từng bọt khí lăn tăn lơ lửng bay lên cao thành từng chuỗi hạt châu xinh đẹp kéo dài từ lòng biển đến mặt nước bao la, bất giác tôi lại nhớ tới gia đình của mình, nỗi buồn man mác khiến mắt tôi hơi căng, nhưng vì chẳng nhỏ được giọt nước mắt nào, nên tâm trạng cứ như vậy nghẹn ứ lại.
Tôi chớp chớp mắt, lấy tay dụi dụi hòng xoa dịu cảm giác căng chặt khó chịu, trong lúc mắt còn chưa nhìn rõ, lại thấy được lờ mờ một bóng màu đen phản chiếu qua đám bọt nước đang bay lên. Tôi giật mình bật dậy nhìn về bên đó, bóng màu đen kia thấy tôi đã phát hiện ra mình lập tức bỏ đi.
Bình thường tôi vốn rất nhát gan, nếu như phát hiện có người lạ theo dõi, tôi sẽ lập tức hét toáng lên bỏ chạy. Nhưng lần này, tôi không thể hét cũng chẳng cần chạy, người kia bỏ đi trước khi tôi kịp nhận ra, để lại mộtđám bọt nước lớn va vào nhau lách tách. Tôi nhìn đám bọt nước chưa kịp tan, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bực dọc, quẫy đuôi cá xinh đẹp đuổi theo bóng đen kia.
Thật lâu sau đó, tôi mất dấu bóng đen trước một vực nước sâu thăm thẳm, từng cột xoáy nước va vào nhau tạo nên tiếng ầm ầm, cát trắng trải dài đến tận miệng vực, rơi xuống lại bị cuốn tung lên. Tôi nuốt nước miếng, khung cảnh đáng sợ khiến tôi chùn bước muốn trở về, nhưng phân vân lại phân vân, thật lâu sau vẫn đứng ở miệng vực nhìn vào xoáy nước. Sau đó, có lẽ tôi ở dưới biển quá lâu nên não cũng bị ngâm đến úng nước rồi, tôi gieo mình, thả bước bơi xuống, lách qua những luồng nước dữ, xuôi theo dòng nước đi xuống tận cùng đáy vực.
Bên dưới vực nước xoáy là thế giới trái ngược hoàn toàn với khung cảnh xinh đẹp của lâu đài san hô. Trải dài theo bề mặt đáy vực, từ mặt đất đến vách đá, cây cối cao thấp to nhỏ cũng đều là những loại động thực vật kiểu nửa san hô nửa thủy tức, chúng bám lên đủ mọi bề mặt, vươn dài những xúc tu nửa cứng nửa mềm như những cánh tay vẫy gọi, ẩn lút bên trong còn thấy được rất nhiều mảnh trắng, tựa như… xương.
Một trận da gà nổi lên khắp người tôi, tôi toan muốn bỏ về, nhưng cùng lúc đó, một bóng đen lập tức hút lấy ánh mắt tôi.
Dưới đáy vực âm u tối tăm, bóng đen đó lềnh bềnh hư hư thực thực, trên tay cầm một thứ giống như ngọn đèn phát ra ánh sáng xanh vàng, hướng đến chỗ tôi ngoắc ngoắc, sau đó quay đầu bơi đi.
Tôi cắn môi, khung cảnh xung quanh thực sự rất đáng sợ, nhưng trên cả nỗi sợ tôi lại thấy tò mò hơn về bóng đen kia. Bóng đen bơi một đoạn, thấy tôi không đuổi theo liền dừng lại chờ đợi, ngoắc ngoắc hai cái, tôi đành gạt nỗi sợ qua một bên, quẫy đuôi bơi theo, bóng đen thấy vậy lập tức quay đầu bơi tiếp.
Không rõ đã bơi bao lâu, vượt qua hằng hà sa số đám thủy tức ghê rợn cùng những động sâu âm u bám đầy san hô sắc nhọn, cuối cùng bóng đen kia mới dừng lại trước một đầm nước đen, bề mặt đầm phủ một lớp hắc ín sủi bọt nóng bỏng, ánh sáng xanh lá quỷ dị từ mặt nước chiếu xuống xung quanh, yếu ớt nhưng đủ để nhìn rõ cảnh vật. Bên kia đầm nước thấp thoáng một căn nhà màu trắng, bóng đen, bây giờ tôi mới thấy rõ là mộtngười choàng áo đen kín thân, là là bơi qua đầm nước, bên dưới vạt áo choàng lềnh bềnh ẩn hiện những đoạn xúc tu…
Tôi bơi theo người đó tiến gần vào ngôi nhà, mới nhìn rõ hóa ra thứ màu trắng xây nên nó chính là sọ người! Từng hốc mắt âm u hướng ra ngoài khiến tôi nổi từng hồi từng hồi rùng mình, cánh cửa được đóng bằng những đoạn xương ống tay chân nặng nề mở ra, người kia bình thản đi vào trong nhà.
Đến bây giờ nếu như còn chưa phát hiện ra người kia là ai thì tôi xứng đáng nhảy xuống đầm đen chết luôn cũng được rồi! Mô tả quen thuộc như thế này thì còn ai vào đây ngoài bác Phù thủy biển!?
Tôi nén nghi hoặc trong lòng xuống mà theo sau Phù thủy biển đi vào nhà xương, bên trong rộng rãi hơn tôi tưởng, có thể Phù thủy biển đã dùng phép thuật nào đó mở rộng không gian ra. Ánh sáng lập lòe từ nhữngngọn lửa tựa như ma trơi chiếu sáng căn phòng, thật nhiều những giá kệ đặt ở trên vách tường bày biện những chai lọ đủ mọi hình thù từ bình thường đến kì dị, vài cọng rong rêu cuốn quanh lượn vòng đầy u ám, y chang miêu tả khung cảnh trong những căn nhà của các mụ phù thủy.
Tôi vẫn chẳng thể hiểu được mục đích Phù thủy biển dẫn tôi tới nhà mụ để làm gì, từ lúc mụ vào nhà vẫn luôn bận rộn không hề chú ý đến tôi. Rồi mụ đặt ngọn đèn vàng xanh xuống mặt bàn bày la liệt những thứ ghê rợn, ngón trỏ dài mảnh xương xẩu thò ra khỏi áo choàng chỉ vào ngọn đèn rồi làm một động tác phất lên, một giai điệu du dương bỗng truyền tới khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp.
Từ khi xuống dưới đại dương và sống như một người cá, tôi biết rằng trời sinh người cá đã có một giọng hát tuyệt vời. Rất nhiều lần tôi đã được thưởng thức những giọng ca mê hồn của các chị gái người cá, trong trẻo dịu dàng đến mức tôi có thể nghe hàng giờ cũng không thấy chán. Nhưng mà giọng hát này đây, vượt xa tất cả những âm thanh tuyệt mĩ nhất trên đời, đánh sâu vào trái tim người nghe từng hồi rung động sâu sắc, khiến cho tâm hồn như thể được thanh tẩy về chốn bình yên.
Tôi nghe đến mức đờ người đi, không tự chủ được tiến đến gần ngọn đèn hơn để được gần tiếng hát đó, nhưng vừa nhìn rõ thứ ở bên trong ngọn đèn, đầu lưỡi bị cắt cụt trong miệng tôi bỗng tê rần. Tôi kinh hãi ôm chặt lấy miệng mình, gập người xuống không dám nhìn thứ kia, bởi vì bên trong ngọn đèn, chính là mộtchiếc lưỡi! Hay nói chính xác hơn, đó chắc chắn là lưỡi của Ariel, nàng tiên cá có giọng hát tuyệt vời nhất đại dương.
“Sao nào người cá bé nhỏ? Ngươi có lại giọng nói tuyệt vời này của mình hay không?” Một giọng khàn khàn trầm đục vang lên khiến tôi mạnh mẽ quay sang, suýt chút nữa tôi đã bị giọng hát của Ariel mê hoặc đến quên mất mình đang ở cùng với Phù thủy biển!
Tôi lắc đầu thật mạnh, lại gật đầu, lại lắc… Tôi biết Phù thủy biển khi muốn trao đổi với ai đó thứ gì đều sẽ đưa ra những điều kiện hết sức ác độc, Ariel đã bị một lần bỏ mạng, các chị và bà nội của Ariel cũng phải cắt đi những mái tóc quí giá mà sau này sẽ không thể mọc lại nữa để đổi lại một cơ hội sống cho Ariel, thật sự không tưởng tượng nổi nếu tôi muốn lấy lại giọng nói thì phải trả giá gì.
“Không muốn à? Ngươi xem, giọng hát của ngươi ở chỗ ta giúp ta vui vẻ biết bao nhiêu. Mỗi ngày ta đều lây ra nghe làm thú tiêu khiển, đúng là giọng ca hay nhất trần đời.”
Lần này tôi dứt khoát lắc đầu, còn kiên quyết muốn xoay người rời đi. Nếu Phù thủy biển dụ tôi đến nhà mụ để lừa tôi đổi giọng nói lấy cái gì đó, thì âm mưu này phải phí công rồi. Còn chưa kể đó cũng chẳng phải giọng nói của tôi, có hay hơn nữa tôi cũng không thèm!
“Chậc, không ngờ sau khi trải qua gian khổ lại thông minh lên không ít.”
Tôi đi đến nửa đường muốn quay đầu lại phải bác, không ngờ đuôi cá quấn vào đám rong biển dưới chân làm tôi mất đà ngã xuống, kéo theo đó là giá kệ trên tường quấn chung với rong biển cũng sập theo, các thứ chai lọ đổ ra rơi hết xuống chỗ tôi.
Tôi sợ hãi ôm đầu, hai mắt nhắm chặt đón nhận cơn đau, nhưng chờ mãi không thấy. Bỗng một giọt lành lạnh rơi bộp trên má làm tôi mở trừng mắt.
Cánh tay khô gầy của Phù thủy biển từ bao giờ đã chắn trước mặt tôi, những thứ chai lọ kì dị đều rơi vãi xung quanh không có thứ nào rơi trúng tôi cả, chỉ có một cái bình bên trong chứa vài thứ giống như mảnh xương sắc nhọn bị bung ra, mà một miếng xương nhọn hoắt trong số đó đang găm sâu trên cánh tay Phù thủy biển, máu đỏ thẫm từ trên đó rơi xuống, nhỏ vào mặt tôi tí tách.
Phù thủy biển cứu tôi…?
Điều này khiến cho tôi vừa sợ hãi vừa bất ngờ, còn hơn cả lúc vừa đến thế giới này và phát hiện mình sắp chết! Trong lúc tôi bối rối không biết làm sao thì cánh tay gầy guộc của Phù thủy biển đã rút lại vào trong áo choàng, những cái xúc tu cong lên lại chùng xuống, phút chốc đã bơi sang góc bên kia của căn phòng, giọng nói khàn khàn khó nghe như vật gì tắc ở họng vang lên: “Cút đi người cá ngu ngốc, nếu như không muốn đổi lại giọng nói thì ta không chào đón ngươi ở đây.”
Tôi nhíu mày, tự mình gỡ đám rong biển cuốn trên đuôi ra, không đợi Phù thủy biển mở miệng lần hai liền nhanh chóng vọt ra ngoài.
Hừ! Làm như là tôi muốn ở đó với mụ lắm vậy! Tôi bơi một mạch trở ra khỏi đầm lầy đen, ngược với con đường vừa nãy Phù thủy biển đã dẫn tôi qua, lúc về đã quen đường nên so với lúc đi nhanh hơn nhiều lắm, chẳng mấy chốc tôi đã ra đến mép đáy vực nước xoáy, nơi có ánh sáng chiếu vào được.
Khéo léo tránh thoát khỏi xúc tu của đám thủy tức, tôi men theo vùng nước lặng bơi lên bên trên, an toàn thoát khỏi vùng nước xoáy, trở về mảnh vườn nhỏ thuộc về tôi trong cung điện san hô hoa lệ.
Có lẽ bây giờ trên mặt biển đã là giữa trưa, vệt nắng xuyên qua làn nước khúc xạ chiếu đến mảnh vườn hoa đỏ rực rỡ càng thêm tráng lệ, không hiểu sao, nhìn thấy màu đỏ của hoa, tôi lại nhớ đến vệt máu đỏ thẫm chảy dài trên tay phù thủy biển…
…
Căn nhà xương người toát ra dáng vẻ âm u rợn tóc gáy, tôi cắn răng, dùng tiết diện nhỏ nhất trên móng tay ngón trỏ đẩy nhẹ cánh cửa xương. Cửa mở, từ trong phòng liền truyền ra tiếng hát du dương khiến tôi rùng mình, đó là tiếng hát của Ariel, Phù thủy biển lại đang dùng tiếng hát của Ariel mua vui! Tôi mạnh mẽ đẩy cửa ra to hơn, nhìn vào, lại bất ngờ vì khung cảnh trước mắt.
Phù thủy biển ngồi trên ghế cọt kẹt, mấy cái xúc tu bạch tuộc trôi nổi bồng bềnh xung quanh, trên mặt bàn ngọn đèn vàng xanh vẫn phát ra tiếng hát, mà Phù thủy biển lại ngồi thẫn thờ nhìn vào ngọn đèn, cánh tay bên phải gầy gò lộ ra, bên trên bó một núi nùi lá rong biển đen sì, mà một tay kia của Phù thủy biển vẫn còn cầm một đầu lá rong, như thể đang băng bó dở vết thương…
“Ngươi lại tới đây làm gì hỡi người cá bé nhỏ?” Phù thủy biển như tỉnh từ trong cơn mê, giật mình gắt lên, ngón tay hạ xuống khiến cho tiếng hát im bặt.
Tôi nhìn cái đống bùi nhùi lên lên xuống xuống không ra hình dạng trên cánh tay Phù thủy biển, mím môi tiến lại gần cướp lấy đầu rong biển trên tay mụ, tháo hết tất cả đám bùi nhùi đó ra, sau đó bắt đầu cuốn lại từng vòng cẩn thận.
“Này này người cá! Ai cho phép ngươi tự tiện… Này! Này!” Phù thủy biển mặc dù hô lên, nhưng cuối cùng cũng không đẩy tôi ra, để mặc tôi cuốn vài vòng rong biển trên cánh tay mụ. Xong xuôi, tôi mới đứng lên gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
Ngày tiếp theo, trong vườn hoa của tôi xuất hiện một tờ giấy cùng một lọ thuốc kì lạ, tôi không hiểu chữ viết của thế giới này, cho nên khi tôi đưa mảnh giấy cho Thái hậu đọc, người lại tỏ ra hết sức xúc động.
“Uống thứ thuốc này vào thì tóc của các ngươi sẽ mọc lại bình thường.”
Thì ra cái này là do Phù thủy biển đem tới! Ban đầu mọi người còn bán tín bán nghi, nhưng chị thứ ba là người bạo dạn nhất, chị tiến lên cầm lọ thuốc uống thử một ngụm, quả nhiên mái tóc xanh lam ngắn cũn liền phát sáng, nháy mắt đã dài đến ngang vây đuôi, bồng bềnh trong nước xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Các chị còn lại mặc dù hâm mộ và thèm thuồng nhưng vẫn còn e ngại, họ phải chờ đến tận mười ngày sau chị ba không có phản ứng gì khác lạ mới bạo gan dùng thuốc. Từ sau đó trở đi, trong cung điện không còn ai buồn phiền vì mái tóc không bao giờ mọc dài ra được nữa. Cũng không ai hiểu nổi vì sao Phù thủy biển bỗng dưng trở nên tốt bụng.
Duy chỉ có, tôi nghĩ, có lẽ Phù thủy biển là muốn đổi lại tôi đã giúp mụ băng bó? Mặc dù Phù thủy biển bị thương cũng là do tôi, nhưng mà… có lẽ Phù thủy biển cũng không có xấu như tôi tưởng.
Ngày thứ mười ba sau khi Phù thủy biển mang thuốc đến, tôi chuẩn bị một giỏ hoa đỏ mang tới đầm nước đen để cảm ơn Phù thủy biển, tiện thể, tôi muốn xem thử vết thương trên tay Phù thủy biển đã tốt lên chưa.
Thật lịch sự đứng trước cửa nhà xương, tôi vẫn hơi rợn rợn gõ cửa. Không có ai trả lời, tôi lại gõ, im lặng. Không rõ liệu Phù thủy biển có nhà hay không, tôi định quay bước rời đi thì nghe bên trong phát ra một tiếng “xoảng”. Tôi vội mở cửa đi vào, lại nhìn thấy Phù thủy biển đang quấn chặt áo choàng đen lăn lộn trên đất, cả người run rẩy, mấy cái xúc tu co vào lại duỗi ra căng cứng, hai tay ôm chặt lấy ngực, xem ra cực kì đau đớn.
Tôi gấp đến độ bỏ rơi cả giỏ hoa, bơi vào bên trong muốn gọi Phù thủy biển, nhưng làm thế nào cũng chỉ phát ra tiếng “A Ô”. Hơi thở của Phù thủy biển nặng nề, ngay cả tôi chạm vào vai lay lay cũng không có phản ứng, dường như là đã bất tỉnh.
Có khi nào là lên cơn đau tim không? Trước đây tôi cũng từng thấy người ta trong trường hợp như vậy, ngay cả… chính tôi cũng từng.
Tôi cuống lên, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, trong đầu liên tưởng đến cách xử lý sơ cứu cho người đau tim. Bước đầu tiên chính là nới lỏng quần áo ở quanh vùng cổ và ngực cho nạn nhân dễ thở, vì vậy tôi lật ngửa Phù thủy biển lại, cởi áo choàng của mụ ra, dù sao cùng đều là phụ n…
Tôi lắp bắp kinh hãi, bên dưới lớp áo choàng là khuôn ngực trần trụi, ở vị trí trái tim có hai vết cắt chữ thập chồng lên nhau đang sưng phồng lên đỏ au đến rỉ máu.
Mà quan trọng hơn là…
Bộ ngực này, bằng phẳng này, chắc chắn là ngực đàn ông!!!