Những Chàng Trai Của Màn Đêm

Chương 22: 22: Thứ Quý Giá





"Con trai mà để thua con gái, không thấy mất mặt cho cánh đần ông à?" Tên tóc vàng nhếch mép cười khinh bỉ.
"Ba em gái xinh đẹp, có muốn thử tài với tụi anh không, nếu thắng thì cái gì anh cũng chiều." Tên có mái tóc vuốt ngược lên tiếng, ánh mắt trêu ghẹo.
"Còn lâu.

Xí" Bảo An quay mặt không thèm để ý.
"Tụi em thích chơi với mấy tên công tử bột yếu ớt này à?" Tên tóc dựng mỉa mai.
"Còn chưa biết ai yếu hơn ai." Bảo Anh chau mày giận giữ.
"Vậy sao? Này ba cậu, có muốn làm một ván không? Ba em gái này có vẻ chưa nhìn thấy sự khác biệt giữa chúng ta." Tên tóc dựng cao giọng lộ rõ vẻ tự tin ngông cuồng.
Thiêm Kim cũng như hai cô bạn đều chăm chú nhìn về người họ yêu mến xem phản ứng thế nào.
"Để tăng phần hấp dẫn.

Chúng ta cá cược đi.

Nếu bọn tôi thắng, ba cô gái này sẽ đi chơi với bọn tôi hôm nay.

Thế nào?" Tên tóc vàng đưa ánh mắt khiêu khích.
"Đừng nhận lời bọn họ." Thiên Kim để lộ nét mặt đầy lo lắng.
"Tôi đồng ý." Hiểu Minh nói giọng chắc nịch khiến Thiên Kim cảm thấy bất ngờ.
“Không phải chứ?” Thiên Kim đau khổ nói.
Thiên Hạo ghé vào tai Thiên Kim thì thầm: "Cậu ấy sẽ không bao giờ đem thứ quý giá ra đánh cược nếu cậu ấy không nắm chắc phần thắng.

Em yên tâm đi."
Câu nói ấy khiến Thiên Kim ngỡ ngàng.

Thứ quý giá nhất của anh ấy là gì?
"Nếu bọn mày thua, phải vừa bò vừa sủa một vòng quanh sân bóng." Thiên Hạo nhếch mép ẩn ý cười khoái chí.
"Như vậy có ác quá không?" Bảo Anh nói.
"Nãy giờ chúng nó toàn sủa, lát nữa chỉ thêm việc quỳ cho giống thôi mà.

Hì." Bảo An cười khinh miệt.
"Giống gì..." Tên tóc dựng tức đến đỏ mặt.
"Đừng đôi co với phụ nữ.

Chiến thôi." Tên tóc vuốt ngược nói.
Ba cô gái bước ra nhường chỗ cho bọn phá đám.
Cuộc xích mích vừa rồi cùng với vẻ khôi ngô tuấn tú của các chàng trai trên sân thu hút khá nhiều sự chú ý.

Đám người nhanh chóng vây quanh sân bóng.


Đám đông lại càng thu hút đám đông.
"Đẹp trai quá!" Một cô gái xinh đẹp lên tiếng.
"Mày nói ai?" Cô bạn đi cùng thắc mắc.
"Cả sáu anh luôn.

Đẹp quá đi à!" Cô gái xinh đẹp nắm tay trước ngực.
"Ba anh chàng da rám nắng có thể nói là đẹp.

Nhưng khi đứng chung với mấy anh bên kia thì như bóng đèn ngoài trời nắng vậy, trông mờ nhạt hẳn." Cô bạn lên tiếng.
"Mày nói tao mới để ý.

Đúng là ba anh rám nắng không bằng.

Thôi tao ngắm ba anh bên kia vậy.

Hihi." Cô gái xinh đẹp cười tươi.
Thiên Hạo cầm bóng ném cho đối thủ giao bóng trước.

Ánh mắt anh lại nổi lên sự thích thú.
Còn Hiểu Minh lại lạnh lùng vô cảm.

Ánh mắt chỉ tập trung vào mỗi trái bóng.
Bóng nhanh chóng được tên tóc vàng đánh qua sân, nó còn mạnh và nhanh hơn mấy lần cú giao bóng của Thiên Kim.
Thiên Quân đỡ bóng, bàn chân như bị sức nặng vùi xuống lớp cát mịn.

Bóng bật vào tay Thiên Hạo.

Anh nhanh chóng tung bóng lên.

Hiểu Minh lao tới nhanh như mãnh thú, bàn tay đập xuống uy lực như cú táp của loài gấu ăn thịt.

Trái bóng chuyền bay cắm xuống như nảy lửa, lún vào lớp cát dầy.

Bọn phá đám toát mồ hôi hột.
Giành được điểm đầu tiên.

Đến lượt Hiểu Minh giao bóng.


Anh đứng cách vạch cuối sân khoảng ba mét.

Tung trái bóng lên thật cao, che cả ánh nắng chói lóa từ mặt trời.

Anh lấy đà chạy rồi nhảy vút lên cao.

Bàn tay đập xuống như quả tạ ngàn cân.

Trái bóng di chuyển theo đường cong uốn lượn khiến đối thủ không tài nào đỡ được.
Mọi người xung quanh đều bị mê hoặc bởi đường bóng ảo diệu của anh.

Trầm trồ ca ngợi.
"Hình như đó là người mẫu Hiểu Minh.

Không ngờ anh ấy vừa đẹp trai lại chơi thể thao giỏi đến thế." Một cô gái hấp dẫn với vòng một căng tròn đưa ánh nhìn ngưỡng mộ về phía anh.
Trận đấu dường như nghiêng hẳn về một phía khi Hiểu Minh liên tục giao bóng ăn điểm trực tiếp.

Lúc này tỉ số đã là 10-0, chỉ còn một điểm nữa trận đấu kết thúc.
"Để tôi trái này." Thiên Hạo lên tiếng.

Nãy giờ cả năm người trong sân chỉ đứng nhìn Hiểu Minh trút giận.

Ngay cả quả bóng cũng không được đụng vào.
Thiên Hạo cầm quả bóng trong tay.

Ánh mắt ẩn hiện sự mờ ám.

Anh thực hiện tư thế giao bóng y chang Hiểu Minh.

Dưới ánh mặt trời, bóng dáng một chàng trai nhảy cao vươn vai đập bóng trông thật dũng mãnh.

Quả bóng bay theo một quỹ đạo vô định.

Lần lượt trúng mặt ba tên phá hoại khiến chúng choáng váng đầu óc.
Thắng bại đã quá rõ ràng.

Bọn chúng thua đến nỗi nhục nhã bèn lủi đi âm thầm.

Thiên Hạo chặn đầu, đấm vỡ quả bóng trong tay.

"Vừa quỳ vừa sủa."
Ba tên phá đám tím tái mặt mũi, thân người run lẩy bẩy.
"Tha cho họ đi anh." Thiên Kim lên tiếng.
Hiểu Minh đưa ánh nhìn trìu mến về phía cô.

Mỉm cười nhẹ nhàng.
"Biến khỏi đây!" Thiên Hạo quát vào mặt bọn phá đám.
Bọn chúng nhanh chóng tháo chạy.
Ngay lúc đó, một đám hot girl bận bikini nóng bỏng vây quanh Hiểu Minh.
"Anh Hiểu Minh cho tụi em xin chữ ký đi." Một cô gái dễ thương dúi vào tay anh cây bút lông, ánh mắt nũng nịu.
"Giấy đâu?" Hiểu Minh ngơ ngác.
"Hổng có.

Anh nhắm chỗ nào viết được thì viết." Cô gái ưỡn người khoe cặp trái cây nảy nở.
Những cô gái phía sau che miệng cười khúc khích.
" Giấy nè anh." Thiên Kim xòe mấy tờ khăn giấy ra trước mặt anh
"Cảm ơn em!" Anh nheo mắt nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.
********
Cả bọn đang ngồi nghỉ mát trong quán nước ngay hồ bơi.

Bàn ghế gỗ sơn màu trắng trông khá đơn giản nhã nhặn.

Nhưng thức uống lại vô cùng cầu kỳ bắt mắt.

Thứ chất lỏng xanh đỏ tím vàng mát lạnh bên trong những ly thủy tinh đế cao lấp lánh.

Tưởng như nhấp một ngụm cũng khiến tâm hồn bay bổng vào cõi cực lạc.
"Thì ra nãy giờ anh nhường tụi em." Thiên Kim chau mày.
"Tại cậu ra tay mạnh quá đó." Thiên Hạo liếc mắt về phía Hiểu Minh.
Anh chỉ im lặng như mình biết tội rồi.
"Vậy chầu lẩu hải sản tính sao?" Bảo An ủ rũ.
" Để tôi mời mọi người bữa tối." Một cô gái vô cùng xinh đẹp lên tiếng.

Ánh mắt trong trẻo thơ ngây.

Giọng nói ngọt ngào như đường nho thanh mát.
Mọi người hướng ánh mắt tò mò về cô gái mới xuất hiện.

Thân hình bốc lửa, số đo ba vòng dường như không có một chút sai số nào khiến ba cô gái có chút ghen tị.
"Nguyên Nguyên! Sao em lại ở đây?" Hiểu Minh tròn mắt ngạc nhiên.
"Em mới là người hỏi anh câu đó.

Có bao giờ em thấy anh đến những nơi thế này đâu."

"Anh đến với bạn.

Còn em?"
"Em quay quảng cáo ở đây, vừa xong việc." Cô mỉm cười, ánh mắt cô ngoài anh không để ý bất kỳ ai khác
Thiên Kim chăm chú lắng nghe từng câu thoại của hai người mà lòng cảm thấy bất an.

Cô ấy quá đẹp.

Cô ấy quá gần gũi với anh.

Cô ấy là gì của anh?
"Em là người mẫu Lý Nguyên Nguyên phải không?" Thiên Quân chen vào.
"Anh biết em hả?" Cô gái mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng đều đặn.
"Anh thấy em hay xuất hiện trên tạo chí." Thiên Quân cười nói.
"Anh hay xem tạp chí mà em không biết đó!" Bảo Anh nói vu vơ.
"Khì khì." Thiên Quân xoa đầu.
"Bữa tối nay để em thay mặt anh Minh mời mọi người.

Hình như anh ấy thua một chầu lẩu.

Em biết một nhà hàng rất ngon gần đây." Nguyên Nguyên nói dịu nhẹ.
"Làm sao nỡ từ chối người đẹp.

Nhờ Minh Minh mà chúng ta được hưởng phúc rồi." Thiên Hạo cười đùa.
Hiểu Minh lườm anh.
"Thấy gái đẹp là dẻo miệng." Bảo An hăm he.
"Đó là phụ nữ của cậu ấy.

Người đẹp trong lòng anh chỉ có một người.

Cô ấy đang đứng trước mặt anh đây." Thiên Hạo véo đôi má xinh xắn của Bảo An.
"Đúng là đồ dẻo miệng.

Xí." Bảo An đỏ mặt.
Bảo An cảm thấy vô cùng hạnh phúc và hãnh diện.

Đúng là Thiên Hạo khéo nói.

Nhưng có mấy ai khi đứng trước mặt nhiều người phụ nữ xinh đẹp mà dám khẳng định tình cảm với người yêu của anh ta.

Lời nói của con người này ngọt ngào dẻo dai như kẹo mạch nha.

Nhưng lại chân thật như đá quý.
Tình cảm của hai người dễ thương đến nỗi không ai nhịn nổi phì cười nhưng cũng có phần ghen tị.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.