Chân Lửa đoán chắc là có vài con mèo trong đội tuần tra, đang tiến rất nhanh. Chú không thể nhận ra mùi của từng mèo trong mùi bùn đất như thế này, nhưng chú biết đó là bộ tộc Sấm. Chú nín thở khi những bước chân họ đi ngang qua rồi xa dần.
"Chúng ta định một mình đi cứu bọn trẻ khỏi bộ tộc Bóng Tối thật sao?" Chân Xám thì thầm.
Nanh Vàng trả lời nó trước. "Ta có thể tìm được sự trợ giúp từ bên trong bộ tộc Bóng Tối. Không phải tất cả mèo đều ủng hộ Sao Gãy."
Chân Lửa vểnh tai lên và chân Xám giật đuôi kinh ngạc.
"Khi hắn trở thành tộc trưởng," Nanh Vàng giải thích, "Sao Gãy đã buộc những mèo già phải từ bỏ sự an toàn bên trong trại. Họ phải sống ở vùng biên giới và phải tự đi ăn mồi. Đó là những mèo đã lớn lên cùng với luật chiến binh. Một vài mèo trong số họ có thể sẽ giúp đỡ chúng ta."
Chân Lửa nhìn xoáy vào đôi mắt già nua của bà, suy nghĩ thật nhanh. "Và tôi cũng sẽ có thể thuyết phục đoàn săn lùng của bộ tộc Sấm giúp chúng ta," chú meo. "Nếu tôi có thể nói chuyện với họ trước khi họ bắt được bà, Nanh Vàng, tôi sẽ có thể thuyết phục họ tin câu chuyện của bà. Chân Xám, cậu ở cây tần bì chết kia, chỗ tụi mình ngửi thấy mùi máu của bọn trẻ, cho đến khi một trong chúng tôi trở lại."
Chân Xám có vẻ lo lắng. "Nhưng cậu có thật sự tin Nanh Vàng sẽ tìm được sự trợ giúp về đây không?" Nó thì thào với chân Lửa.
"Cậu phải tin ta," Nanh Vàng ngao. "Ta sẽ quay lại."
Chân Xám nhìn chân Lửa, và chân Lửa gật đầu.
Không nói thêm lời nào, Nanh Vàng lao vụt qua mặt hai anh lính nhỏ và biến mất vào bụi cây.
"Tụi mình đang làm đúng đấy chứ?" Chân Xám hỏi.
"Mình không biết," chân Lửa thừa nhận. "Nếu tụi mình đúng, tụi mình là những anh hùng và bọn trẻ sẽ được an toàn. Nếu tụi mình sai thì sẽ chết chắc."
Chân Lửa phóng đuổi theo đội tuần tra, vòng qua những bụi mâm xôi, băng qua đám kim tước, và xuyên qua bụi tầm ma. Rất dễ lần theo dấu vết của họ. Những con mèo bộ tộc Sấm đang giận dữ không hề muốn xóa dấu vết về sự có mặt của mình trong lãnh địa bộ tộc Bóng Tối.
Trên đầu, tầng mây dày đặc đã cuộn lăn đi. Xa khỏi những ngọn cây, Dải Ngân Hà lung linh vắt ngang bầu trời đêm. Trăng vừa mới mọc, nhưng ánh sáng lạnh lẽo của nó không xuyên qua nổi lớp sương mù bám chặt vào những lùm cây thấp tối thui.
Chân Lửa tập trung vào mùi ở phía trước. Chú có thể hít thấy mùi của Bão Trắng. Chú hít lại lần nữa. Vuốt Cọp không đi cùng với họ. Chú chạy nhanh len để bắt kịp với họ và dừng lại phía sau đoàn mèo bộ tộc Sấm.
Những chiến binh quay lại nhìn chú trừng trừng, lông dựng lên, tai nép chặp xuống hung hãn. Vằn Đen và cô mèo trẻ Lông Chuột cùng đi với họ, rồi cả anh chiến binh mèo mướp Gió Lốc. Lông Chuột không phải là mèo cái duy nhất trong đội tuần tra – Da Cây Liễu cũng có mặt.
"Chân Lửa!" Bão Trắng ngao. "Cậu làm gì ở đây?"
Chân Lửa thở lấy hơi. "Sao Xanh sai tôi đi!" Chú thở hồng hộc. "Bà muốn tìm thấy Nanh Vàng trước khi..."
Bão Trắng ngắt lời chú. "À!" Ông meo. "Sao Xanh bảo là tôi có thể tìm thấy một người bạn ở đây. Bây giờ tôi hiểu ý bà nói gì rồi." Ông trầm tư nhìn chân Lửa.
"Vuốt Cọp có ở gần đây không?" Chân Lửa hỏi, cảm thấy kiêu hãnh trong ánh mắt họ nhìn nhau.
Bão Trắng nhìn chú vẻ tò mò. "Sao Xanh cứ khăng khăng nói bà cần ông ta ở lại trại để bảo vệ bọn trẻ còn lại."
Chân Lửa gật đầu nhanh, cảm thấy nhẹ nhõm. Chú nói gấp, "Bão Trắng, tôi cần sự giúp đỡ của ông. Tôi có thể dẫn ông đến chỗ bọn trẻ. Chân Xám đang đợi tôi. Chúng tôi đã lập kế hoạch giải cứu chúng trong đêm nay. Ông có đi cùng không?"
"Đương nhiên!" Những chiến binh vẫy đuôi đầy phấn khích.
"Điều đó có nghĩa là đột kịch trại bộ tộc Bóng Tối," chân Lửa cảnh báo.
"Cậu dẫn chúng tôi đến đó hả?" Gió Lốc nôn nóng hỏi.
"Không, nhưng Nanh Vàng có thể. Và bà ấy hứa sẽ mang những đồng minh cũ của bà đến cứu viện."
Lông Chuột nhìn xoáy vào chú và đập đuôi giận dữ. "Cậu tìm thấy Nanh Vàng rồi sao?" Cô rít lên.
"Tôi không hiểu," Bão Trắng meo, bối rối. "Kẻ phản bội sẽ giúp cứu bọn trẻ mà bà ta đã đánh cắp?"
Chân Lửa hít sâu để tự trấn tĩnh, rồi nhìn thẳng vào mắt Bão Trắng. "Nanh Vàng không bắt chúng," chú meo. "Và bà cũng không giết Lá Đốm. Bà muốn giúp chúng ta cứu bọn trẻ."
Bão Trắng trợn mắt nhìn lại chú, rồi từ từ chớp mắt. "Dẫn đường đi, chân Lửa," ông ra lệnh.
Chân Xám đang đợi bên cây tần bì, bồn chồn bước tới bước lui quanh thân cây mục nát. Nó dừng lại ngay khi nhìn thấy đội tuần tra xuất hiện trong màn sương và giật giật ria chào mừng họ.
"Có dấu hiệu gì của Nanh Vàng không?" Chân Lửa hỏi.
"Chưa thấy," chân Xám trả lời.
"Chúng ta không biết trại bộ tộc Bóng Tối cách đây bao xa," chân Lửa chỉ ra, cảm thấy Bão Trắng đang cứng đờ bên cạnh mình. "Có lẽ bà ấy đang trên đường trở về đây."
"Hoặc đang hân hoan bù khú với đám chiến hữu bộ tộc Bóng Tối của bà ta trong khi chúng ta ngồi đây như những tên ngốc chờ bị phục kích!" Chân Xám meo.
Bão Trắng nhìn hai anh lính nhỏ. Đôi tai ông vểnh lên bức bối. "Thế này là sao hả, chân Lửa?" Ông chất vấn.
"Bà ta sẽ quay lại," chân Lửa hứa.
"Nói hay lắm, chân Lửa trẻ tuổi ạ." Nanh Vàng chạy ra từ phía sau gốc cây tàn và ngồi xuống. "Cậu không phải là mèo duy nhất có thể ú òa ai đó," bà meo với chân Lửa. "Cậu còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau không? Lúc đó cậu cũng nhìn lầm."
Ba con mèo bộ tộc Bóng Tối nữa xuất hiện từ phía sau cái cây và bình tĩnh tiến tới hai bên Nanh Vàng. Những con mèo bộ tộc Sấm dựng lông lên, cảnh giác và nghi ngờ.
Cả hai bộ tộc lặng lẽ nhìn nhau trừng trừng. Chân Lửa cảm thấy bồn chồn, không biết phải làm gì bây giờ. Cuối cùng, một trong số những mèo của bộ tộc Bóng Tối, một lão mèo đực màu xám nói. Thân hình dài ngoằng của lão chỉ có da bọc xương, bộ lông trông rít chịt. "Chúng tôi đến để giúp đỡ, không phải để hại các ông. Các ông đến cứu bọn trẻ, chúng tôi sẽ giúp các ông giải thoát chúng."
"Các ông sẽ được gì?" Bão Trắng cảnh giác hỏi.
"Chúng tôi cần sự giúp đỡ của các ông để phế truất Sao Gãy. Hắn ta phá vỡ luật chiến binh, và bộ tộc Bóng Tối đang phải cam chịu."
"Vậy có đơn giản quá không?" Gió Lốc ngao. "Chúng tôi chỉ cần lẻn vào trại của các người, giật lấy bọn trẻ, hạ sát tộc trưởng của các ngươi rồi trở về nhà."
"Các ông sẽ không gặp nhiều sự kháng cự như các ông nghĩ đâu," lão mèo xám lầm bầm.
Nanh Vàng đứng dậy. "Để tôi giới thiệu các bạn cũ của tôi," bà meo, và đi quanh những con mèo bộ tộc Bóng Tối. Bà quyết ngang qua ông mèo xám. "Đây là Lông Tro, ông ấy là một trong những mèo già của bộ tộc."
"Và đây là Da Đêm, một chiến binh cựu trào trước khi Sao Nứt bị giết." Bà đi quanh một ông mèo đen sần sùi, ông này gật đầu chào họ.
"Và đây là một trong những bà mèo lớn tuổi của chúng tôi, Mây Rạng Đông. Hai trong số những đứa con của bà đã chết trong trận đánh đuổi bộ tộc Gió."
Mây Rạng Đông, một bà mèo mướp nhỏ choắt, meo lên chào. "Tôi không muốn mất thêm đứa con nào nữa," bà nói với họ.
Bão Trắng liếm ngực một cái thật nhanh để vuốt cho lông ức của mình mượt xuống. "Rõ ràng quý vị là những chiến binh vô cùng lão luyện khi có thể tiếp cận chúng tôi êm ru như vậy. Quý vị có đủ lực lượng hay không? Chúng tôi cần biết mình phải đối mặt với những gì khi đột kịch trại bộ tộc Bóng Tối."
"Những mèo già và bệnh tật của bộ tộc Bóng Tối đang sắp chết đói." Lông Tro meo. "Thương binh trong số bọn mèo con của chúng tôi nhiều hơn chúng tôi có thể giải quyết được."
"Nhưng nếu bộ tộc Bóng Tối lộn xộn như vậy," Vằn Đen thốt lên, "thì tại sao dạo gần đây các ông lại tác oai tác quái dữ vậy? Và tại sao Sao Gãy vẫn là tộc trưởng của các ông?"
"Sao Gãy được bao quanh bởi một nhóm nhỏ những chiến binh kiệt xuất," Lông Tro trả lời. "Bọn chúng là những kẻ đáng sợ, bởi vì chúng có thể chết vì Sao Gãy mà không cần thắc mắc điều gì. Những chiến binh khác tuân lệnh hắn ta chỉ vì sợ hãi. Họ sẽ chiến đấu bên cạnh hắn ta chừng nào họ còn nghĩ là Sao Gãy sẽ chiến thắng. Nếu bọn họ nghĩ Sao Gãy sẽ thua thì..."
"Họ sẽ chiến đấu chống lại ông ta, không phải vì ông ta!" Vằn Đen hoàn tất những lời nói của ông mèo già đang đầy nộ khí. "Đó là kiểu trung thành gì thế?"
Lông cổ của những con mèo bộ tộc Bóng Tối bắt đầu dựng lên.
"Bộ tộc chúng tôi không phải lúc nào cũng như vậy," Nanh Vàng xen vào. "Khi Sao Nứt còn dẫn dắt bộ tộc, chúng tôi được nể sợ vì sức mạnh của chúng tôi. Nhưng trong những ngày ấy, sức mạnh của chúng tôi đến từ luật chiến binh và lòng trung thành với bộ tộc, chứ không phải từ sự sợ hãi và tính khát máu." Bà mèo lang y thở dài. "Ước gì Sao Nứt sống lâu hơn."
"Sao Nứt đã chết như thế nào?" Bão Trắng tò mò hỏi. "Có rất nhiều lời đồn đại ở các cuộc Tụ Họp, nhưng hình như không ai biết chắc về điều đó."
Đôi mắt Nanh Vàng phủ đầy nỗi u sầu. "Ông ta bị phục kích bởi một nhóm tuần tra của bộ tộc khác."
Bão Trắng trầm tư gật đầu. "Phải, đó là điều mà hầy hết mèo đều nghĩ như vậy. Thật sự là thời kỳ tồi tệ, khi tộc trưởng bị mất đi trong bóng tôi thay vì ở giữa sa trường vinh quang."
Chân Lửa nhíu mày, đầu chú đang quay cuồng với những kế hoạch tác chiến khác nhau. "Có cách nào giành lại bọn trẻ mà không đánh động cả bộ tộc không?" Chú hỏi.
Mây Rạng Đông trả lời chú. "Bọn chúng được canh gác rất nghiêm ngặt. Sao Gãy chắc chắn là đang đợi bộ tộc Sấm đến giành chúng lại. Các anh sẽ không thể bí mật đánh cặp chúng đâu. Mở cuộc tấn công là hy vọng duy nhất."
"Vậy chúng ta phải tập trung tấn công vào Sao Gãy và bọn vệ sĩ cận kề của ông ta," Bão Trắng nói.
Nanh Vàng có một đề nghị. "Các chiến binh bộ tộc Bóng Tối sẽ giải tôi vào trại bộ tộc Bóng Tối. Bảo rằng họ đã bắt được tôi. Chúng ta phải bảo đảm dụ cho Sao Gãy và các chiến binh của hắn ra khỏi hang của chúng. Tin tôi bị bắt sẽ khiến chúng chạy cả ra trảng trống. Và khi tất cả chúng đã ở đó, tôi sẽ ra tín hiệu cho các anh tấn công."
Bão Trắng im lặng trong giây lát. Sau đó ông gật đầu, vẻ mặt ông nghiêm trang khi chấp nhận cho các chiến binh của mình tham chiến. "Tốt lắm, Nanh Vàng," ông đồng ý. "Vui lòng dẫn đường đến trại bộ tộc Bóng Tối."