Những Chiều Mưa

Chương 21: Chương 21





Sáng thứ 4, tôi ngồi dưới ghế đá dáo dác đưa mắt xung quanh ngắm gái, sau đó là nhìn đám lớp khác chơi bóng rổ, rồi đá cầu. Còn lý do tại sao chân tôi đau mà vẫn lết xuống đây là vì mới học xong 2 tiết Lý, tôi bị ông thầy quay như quay dế lý do học vẹt lý thuyết nên không hiểu bản chất vấn đề. Lạy hồn, ông thầy chữa bài tụi nó trên bảng mà cứ chốc chốc hỏi tôi tại sao chỗ này lại làm vậy, tại sao lại có số này. . . Tôi thì đầu chóng hết cả mặt, toát mồ hôi để trả lời. Rút cục thằng Vũ ngồi kế bên cứ canh tụi nó đang giải bài nào trên bảng thì lại giải thích sơ qua để tôi biết mà nói lại với thầy. . .
“Sao số tôi nó khổ thế này !” – Tôi thở dài cảm khái.
“Hì, mệt lắm hả Hiếu?” – Đang than ngắn thở dài, thì có tiếng con gái nhẹ nhàng vang lên bên cạnh. Tôi quay sang thấy em Thùy đang nhìn tôi nở nụ cười chết người.
“Ừa, ông Phúc chơi ác quá, quay mình nãy giờ.” – Tôi thở dài chán nản
“Tại Hiếu học vẹt nên bị vậy đúng rồi. À mà Hiếu có học Anh văn không thế?” – Em ấy lắc đầu mỉm cười rồi quay sang hỏi tiếp
“Để tuần sau gần kiểm tra rồi học, cái đó học còn khó vào hơn Lý”
“À Hiếu này. . .” – Em ấy cắn môi nói
“Hả, sao thế?” – Tôi nhíu mày nghi hoặc
“Cuối tuần này Hiếu có bận gì không, chủ nhật đó?”
“Không, chủ nhật Hiếu rảnh không à !”
“Chiều chủ nhật sinh nhật Thùy, nên Thùy có làm một bữa tiệc nhỏ mời bạn bè, có gì Hiếu qua chơi nhé.”
“Ừa, Thùy có mời ai trong lớp không?”
“Chắc không, trong lớp Thùy đâu có thân với ai.” – Em ấy rầu rầu nói.

“Ừm bữa đó chân đỡ xíu, chắc cũng đạp xe được. OK có gì bữa đó Hiếu ghé” – Vừa nói xong tôi mới giật mình. Ủa chủ nhật, Linh nói qua nhà mình dạy kèm mà. Giờ sao đây trời, không lẽ vừa nhận lời xong giờ nói lại là hôm đó bận. . .
“Ừa thế nhé, Thùy lên lớp đây.” – Dường như không để ý khuôn mặt đang cau có của tôi, em ấy đã chạy biến lên lớp
Trong đầu tôi, các ý nghĩ xoay như chong chóng
“Hay là xin lỗi em Thùy vì bữa đó đi. . . học thêm. Không được, mới nói là rảnh rỗi xong giờ lại nói đi học thêm, có vẻ hơi bị lố rồi. . .”
“Hay là nói Linh sang buổi sáng thôi, buổi chiều cáo lỗi rồi đi sinh nhật em Thùy. Cũng không ổn lắm, với nữa bé Thảo thế nào cũng sẽ tìm được lý do tại sao tôi lại nghỉ buổi chiều rồi kể lại với Linh thì mệt rồi.”
“Làm sao đây hả trời?” – Tôi thở dài chán nản. Rồi ôm một bụng đầy khó chịu tập tễnh đi lên lớp. . .
Chiều học xong, tôi và thằng Đức lại tót ra quán Play station gần trường mà chiến PES tiếp. Gần 6h hai thằng mới chịu mò về. Đi đến khúc gần ngã tư Trần Hưng Đạo và Nguyễn Biểu. Tôi bỗng thấy đằng trước là bóng dáng quen thuộc, chính là người con gái có đôi mắt u buồn đó. Lúc này nàng đang ngồi sau xe một. . . thằng khác. Không biết hay người nói gì mà nàng có vẻ vui lắm, khẽ cúi đầu xuống mím môi sau đó đưa tay lên nhẹ nhéo hông tên kia. Tôi vừa nhìn thấy thì thằng Đức ngay lập tức quay ngoắt đầu xe lại.
“Mày làm gì thế?” – Tôi ngạc nhiên hỏi
“Tao. . . đi mua cái bật lửa.”
“Mày vừa châm thuốc xong thì khói lửa gì, thôi đi đi tao thấy cả rồi !”
“Mày thấy rồi à?”
“Ừm. . . !” – Tôi thở dài chán nản. Bỗng nhiên trong lòng có chút hụt hẫng, có chút buồn chán, xen lẫn đó là sự bực tức vô cớ.
“Hay mày về hỏi lại xem?”

“Có gì đâu mà hỏi, cứ kệ đi.” – Tôi nhún vai đáp
“Nhưng. . .”
“Mày im miệng rồi chở tao về, không thì tao xuống đi bộ cũng được. Hơi mất thời gian tí thôi chứ chẳng có gì cả?” – Tôi gân cổ lên vặc lại.
Rồi cứ thế, 2 thằng suốt dọc đường đi cũng không ai nói gì nữa. Nó cũng chỉ cắm đầu đạp, tôi thì ngồi phía sau châm thuốc liên tục.
Về nhà, tôi quăng cái cặp sang một góc cái rầm, sau đó nằm vật lên giường, quần áo cũng chả thèm thay. Dù tôi và nàng chưa có gì, nhưng theo thắc Đức nói sớm muộn gì thì 2 đứa tôi cũng sẽ thành cặp, mà tôi thì cũng đồng ý vậy. Vậy mà bây giờ đây . . . đầu thì xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ
“Chắc chắn không phải cùng lớp, tuy tôi ở phía sau cách cũng một đoạn nhưng tôi có thể thấy vài đường nét trên chiếc phù hiệu của áo tên con trai đó, không phải là phù hiệu trường Bùi Thị Xuân. . .”
“Hay là bạn bình thường thôi. Cũng không phải, bạn bình thường thì nàng sẽ không có thái độ thẹn thùng rồi. . . thân mật như vậy được”
“Hay là. . . bạn trai nàng mới quen. Nếu vậy thì giải thích như nào về việc nàng lên xem tôi đá bóng mỗi tuần, rồi cất công sang đây nấu ăn, rồi cực khổ sang kèm tôi học. . . Hay là người đó học khác trường nàng, ít gặp nên nàng muốn có một người thay thế, và tôi là người đóng vai đó. Càng nghĩ càng cảm thấy điều này rất có thể . . .”
“Mẹ kiếp . . .!” – Tôi gằn giọng, đưa tay nện thằng vào cái bàn học. Thật sự là khinh người quá đáng, chưa bao giờ tôi chịu uất ức như vậy. May phước là gỗ tốt, cứng nên không sao, tay tôi chỉ hơi đỏ lên, vẫn còn trong khả năng chịu đựng. . .
“Mà thôi, đã là gì của nhau đâu mà quan tâm đến cái này. . .” – Tuy đầu nghĩ vậy nhưng sự bực dọc cùng mớ hỗn độn cảm xúc thì tôi không ngăn được
Chui vào nhà tắm rồi ngồi phịch xuống, tôi xả nước ào ào chỉ mong những dòng nước kia có thể làm nguội đi cái đầu đang sắp phát hỏa của tôi. Quả nhiên là có hiệu quả, khi mà xối liên tục cả nửa tiếng đồng hồ, lúc này không phải là tôi sắp phát hỏa nữa mà là. . . run lên vì lạnh. Mặc quần áo rồi chui ra, khẽ nhìn cái chân của mình rồi đi đến bàn học, băng qua loa nó lại chứ không thèm đổ oxi già vào nữa.
Vừa băng bó xong, gom tất cả mấy thứ rác linh tinh vào bịch ni-long. Đang định đứng dậy đem đi vứt thì bé Thảo bước vào.
“Anh !” - Nó ôm lấy cánh tay tôi sau đó chớp chớp mắt trêu

“Gì thế?” - Tôi nghi hoặc
“Anh ghê nha, vậy mà giấu không nói gì cho em biết.” – Thảo cười toe toét nhìn tôi nói
“Hả? Nói gì?” – Tôi ngạc nhiên
“Thì anh giấu vụ chủ nhật tuần này Thảo. . .”
“Dẹp . . . rầm. . .” – Mới nghe đến đó tôi lại bực dọc, thẳng thừng quát lên cắt ngang lời bé Thảo, đưa tay đấm thật mạnh xuống bàn
“Ơ. . . anh. . .” – Bé Thảo ngạc nhiên.
“Đừng có bao giờ nói tới cái này nữa !” – Tôi gằn giọng
Bé Thảo tròn mắt nhìn tôi, sau đó vai run lên từng hồi, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, từng giọt lệ nhẹ nhàng lăn trên gò má. . .
“Em không biết, em. . . xin lỗi. . .” – Bé Thảo bặm môi nói.
“Ơ. . .” – Lúc này tôi mới giật mình. Mình đang làm gì thế này, sao tự nhiên lại quát con bé, con bé có biết gì đâu cơ chứ, nó chỉ ngây thơ trêu chọc mình thôi mà. . .
“Thôi anh xin lỗi, là anh sai khi tự nhiên mắng em. . .” – Tôi nhẹ giọng nói, tôi đưa tay lên lau nhẹ đi những giọt nước mắt.
“Anh. . . anh đừng như vậy. . . Em sợ lắm” – Thảo vẫn run run đôi vai nói
“Rồi, anh xin lỗi, đừng giận anh. . . chẳng qua anh. . . !” – Nói đến đây thì tôi im bặt, không lẽ giờ nói ra là mình giận cá chém thớt.
“Anh bình tĩnh đã, nếu có gì khó chịu thì kể với em được rồi.” – Thảo lí nhí nói rồi sau đó lủi thủi đi ra ngoài.
Biết chắc rằng Thảo vẫn sẽ buồn lắm, nhưng tôi cũng không biết dỗ như nào. Đành thở dài rồi. . . vác truyện ra đọc. Nhưng bụng thì đầy tâm trạng thế này thì đọc thế quái nào được, tôi vứt phăng cuốn truyện sang chỗ khác mà nằm ngước nhìn lên trần nhà. Nhìn chán chê cũng chả có gì, thầm nhủ làm học sinh ngoan một hôm, dậy học bài vậy. Mà học thuộc thì chắc chắn không được khi đang khó chịu như vậy, làm bài thì khả năng tập trung cũng không được cao nhưng ít ra có còn hơn không. Ai dè bài ngày mai đã ít lại còn dễ, có mỗi bài tập Toán với vài bài Hóa. Múa bút một lúc đã xong, lúc này nhìn lên cũng gần 7h. Thôi xuống xem tivi rồi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, bé Thảo cũng chỉ cúi đầu ăn, lâu lâu khẽ nhìn tôi rồi sau đó. . . cúi mặt ăn tiếp. Mẹ Hòa lại hỏi tôi về cái chân xem đã đỡ chưa, tôi cũng chỉ dám nói xạo là bớt đau rồi, vài hôm nữa là. . . chạy vô tư. Lúc ăn cơm xong, tôi cũng phụ bé Thảo dọn dẹp gọi là tạ lỗi, rồi 2 anh em cũng lại im lặng, không ai nói gì với nhau nữa.

Bài tập thì xong cả rồi, bài học thì học. . . không vào, đọc truyện cũng không ổn. Tặc lưỡi thôi lên sân thượng hút thuốc, hóng gió cho nhẹ bớt cái đầu. Tay búng nhẹ điếu thuốc làm nó khẽ bay 1 vòng trên không trung sau đó rơi nhẹ nhàng xuống. . . mái nhà hàng xóm, liếc nhìn cái bao cát treo lủng lẳng, tôi cười khổ. Chân cẳng mà không sao thì cũng có cái để xả bực dọc rồi. Tôi nốc 1 ngụm nước rồi khẽ đưa sáo lên thổi bài “Nữ nhi quốc”. Bài này thổi khá dễ, và tôi cũng khá thích giai điệu nó. Giai điệu nhẹ nhàng len qua từng nơi sâu thẳm nơi tâm hồn, chạm đến tận cùng sự mất mát, thê lương.
Khẽ rời môi khỏi cây sáo, tôi cũng đã cảm giác được là bé Thảo đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ. Tôi quay đầu lại nhìn, tôi khẽ vỗ đầu nó. . .
“Anh xin lỗi chuyện lúc nãy nha cô bé.”
“Ừm. Sau này anh đừng có bực tức gì đó rồi quát em là được rồi.” – Thảo cũng chun mũi nói
Y như rằng nó hễ giận tôi bất cứ cái gì, mà chỉ cần nghe tôi thổi sáo xong là hết giận ngay lập tức
“Thế kể cho em nghe anh đang bị gì đi?” – Nó lại ôm lấy cánh tay tôi lắc lắc rồi hỏi
“Ừa, thì là thế này. . .” – Tôi kể Thảo nghe về những gì tôi thấy trên đường, những gì mà tôi suy nghĩ khi về đến nhà, rồi cũng kể luôn vụ em Thùy rủ tôi đi ăn sinh nhật cuối tuần. . .
Bé Thảo nghe xong thì nhìn tôi một hồi, sau đó nhíu nhíu mày, mỏ chu lại. . . Một hồi sau nó mới nói
“Em nghe cũng thấy lạ. Em đoán Linh không phải người bắt cá như vậy, nhưng mà. . . Hay là để em hỏi Linh?” – Thảo ngước lên nheo mắt hỏi tôi
“Khỏi hỏi đi !” – Tôi khoát tay – “Người ta đã không muốn nói thì kệ đi, giờ em đi hỏi lại mang tiếng soi mói người khác.”
“Nhưng. . .” – Thảo vẫn cắn môi nói
“Thôi kệ đi, sau này có thể sẽ biết rõ. Giờ thì bỏ qua đi. Em cũng đừng nói gì về chuyện hôm nay với Linh !” – Tôi khẽ búng trán nó, sau đó trêu – “Chuyện em với Hưng thế nào rồi?”
“Chả thế nào cả, em từ chối rồi !” – Thảo liếc mắt nhìn tôi sau đó bỏ người quay đi thẳng thừng
“Ớ. . . Là sao?” – Tôi ngẩn người. Con bé này thay đổi thái độ cũng quá nhanh rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.