Những Chiều Mưa

Chương 45: Chương 45





10 rưỡi tối, lại là tháng 12 se lạnh nên đường phố vắng tanh. Nàng đứng đó, ánh đèn cao áp phía xa đằng sau nàng hắt lại làm khung cảnh như mờ như ảo. Từng cơn gió thổi lùa qua từng kẽ tóc khẽ cuốn nó tung bay, váy áo cũng phất phơ theo từng đợt gió. 2 tay nàng đang cầm một gói quà nhỏ đưa lên trước mặt tôi, đôi môi hơi mỉm cười nhìn thật quyến rũ và mị hoặc. . .
“Sao Linh biết ngày hôm nay là. . .?” – Mãi một lúc lâu sau tôi mới trở về với thực tại.
“Điều đó có quan trọng sao?” – Nàng hơi nghiêng nghiêng đầu hỏi lại.
“Ừm . . . không. . .” – Tôi cũng cười cười.
“Vậy sao Hiếu chưa nhận đi. Hay là chê quà của mình.”
“Nào dám chê chứ, cầu còn không được đấy.” – Tôi cười toét cả miệng, đưa tay lên lấy món quà rồi vô tình chạm nhẹ qua mu bàn tay mềm mại kia.
Nàng mím môi lườm tôi trách cứ - “Lợi dụng hả?”
Tôi gãi đầu cười cười, rồi khẽ lắc lắc cái gói quà rồi hỏi – “Có gì trong này thế?”
“Tí Hiếu mở ra thì biết ngay thôi.”
“Ừa. . .”
“Đi học lại thấy sao rồi?”
“Vẫn bình thường, chỉ mệt tuần sau thi thôi.” – Tôi nhún vai – “Ủa Linh chừng nào thi?”
“Mình cũng tuần sau nè.”
“Ừm. . .” – Tôi ậm ừ rồi lại không biết nói gì, đưa chân khẽ gạt đi mấy viên đá nhỏ ở dưới chân.
Nàng nhìn tôi rồi khẽ thở dài – “Thôi mình về nhé.”

“Ơ. . . Ừm. . . Cảm ơn vì món quà nhé.” – Tôi bối rồi nói.
Nàng khẽ gật đầu rồi quay người lại nhẹ nhàng cầm lấy chiếc xe đạp. . .
“Linh. . .chờ đã.” – Ngay lập tức tôi gọi giật lại.
“Sao thế?”
“Ừm. . .Mai Linh sang đây được không, mình. . . vẫn hơi kém môn Lý.” – Tôi gãi đầu bịa chuyện thẳng thừng.
“Sao mình nghe nói điểm Lý của Hiếu dạo này khá lắm mà.” – Nàng nheo mắt hỏi.
“Ế. . .” – Tôi giật mình, thầm than khổ không ngớt. Chắc con bé kia lại ton hót với nàng rồi, khổ cho tôi không cơ chứ.
“Hôm trước mình nói sao, Hiếu quên rồi à?”
“Ơ. . . nói gì?” – Tôi thắc mắc.
“Hôm trước mình có nói, chỉ cần Hiếu thích thì mình sẽ qua đó. . .” – Nàng mỉm cười, đôi mắt hấp háy trêu chọc.
“Vậy là mai Linh qua thật hả?” – Tôi mừng rỡ hỏi.
“Thế Hiếu muốn mình qua không?”
“Có chứ, có thì mới rủ chứ.” – Tôi gật đầu lia lịa.
“Ừm thế mai mình qua, giờ trễ rồi mình phải về đây. Chào nhé.”
“Ơ tối mù mịt thế này, Linh đi một mình à?” – Lúc này tôi mới để ý đến vấn đề, giờ khá khuya khoắt rồi, nàng thì thân con gái mà đi thế này chẳng may. . . Nghĩ đến đây thì tôi rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.

“Không, mình đi với Huy. Huy đang đứng trước hẻm đợi đó.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm – “Ừm thôi Linh về đi. Nếu mai qua thì tầm 8h nhé.”
“Ừa, chào nhé.”
“Bye. . .”
Tôi tần ngần đứng lại dõi theo nhân ảnh mặc váy trắng đang nhẹ nhàng rời đi, lòng thì đang vừa vui vừa buồn – “Liệu mình làm thế này, có đúng hay không. . .?”
Lên đến phòng, việc đầu tiên phải làm là tôi mở ngay cái hộp quà đó ra. Bóc hết mấy lớp vỏ bên ngoài ra, lúc này trước mặt tôi là một cái vòng đeo cổ to đùng. Tính chiều dài cả cái vòng thì cũng gần 60 cm, khi tôi đeo vào thì nó dài đến ngang ngực. Nói chung nhìn cũng rất hầm hố, đúng dạng mà tôi khoái. Tôi lấy cái vòng ra rồi yêu thích không nỡ buông tay, lúc sau cũng dọn dẹp lại mấy tờ giấy bóng rồi cẩn thận cất cái hộp đựng cái vòng vào trong hộc bàn mà quên mất kiểm tra xem trong cái hộp còn gì không.
Sáng hôm sau, dù không phải đi học nhưng tôi vẫn cố dậy sớm để. . . chuẩn bị. Nói chuẩn bị cho sang chứ cũng chỉ đi lòng vòng cho người thư thái hơn, để khi nàng sang không phải nhìn thấy bộ mặt ngái ngủ chán đời của tôi. 6h hơn tôi đã mò dậy, đánh răng rửa mặt xong tót xuống dưới nhà thì thấy bé Thảo đang lui cui hí hoáy trong bếp.
“Mới sáng sớm em làm gì thế?”
“Em đang pha cafe.” – Thảo nhìn tôi cười rạng ngời.
“Cafe ?” – Tôi trố mắt ra nhìn nó – “Em có bao giờ uống cafe đâu?”
“Em có uống đâu, em pha cho anh mà.”
“Ừm thế anh cảm ơn.” – Tôi xoa xoa đầu nó cười, tay chân buồn bực thế là tôi đưa tay lên véo má nó một cái. Nó cau có ngúng nguẩy phản ứng thì tôi bật cười rồi cũng không chọc ghẹo nữa.
“À mà sao em biết nay anh dậy sớm mà pha.” – Ngồi vào bàn ăn, tôi mới ngạc nhiên nhìn Thảo hỏi.
“Linh hôm qua về đến nhà rồi nói với em, cô ấy còn nói hôm nay khả năng cao là anh sẽ dậy sớm. Lúc đó em còn không tin lắm, ai dè giờ đúng thật.”
“Dạo này em vẫn hay buôn chuyện của anh cho cô nàng nghe phải không?” – Tôi cau mày hỏi.

“Thì em kể mấy thứ trên lớp thôi. . .”
“Thật chứ ?”
“Thật. . . Mà đàn ông con trai gì hỏi nhiều thế ?” – Thảo hơi bực mình khi thấy tôi cứ xét nét nó, nên cũng gân cổ lên vặc lại.
“Ừ thì thôi.” – Tôi nhún vai.
Ngồi nhìn bé Thảo đang loay hoay mãi cũng chán, liếc nhìn đồng hồ thì chưa tới 7h. Tôi tặc lưỡi đứng dậy, trước khi lên cầu thang thì tôi bỏ lại một câu nói.
“Khi nào Linh đến thì lân sân thượng kêu anh.”
Vào phòng lấy bao thuốc rồi mớ dây băng, tôi tót lên sân thượng. Cũng giữa tháng 12 rồi, gió lạnh cũng đủ khiến tôi phải rùng mình. Thở ra 1 làn khói rồi quăng tay vứt luôn cái điếu thuốc sang mái nhà. . . bên cạnh. Tôi cuộn đám dây băng để bảo vệ các khớp xương nối bàn tay, xong xuôi đâu đó. Tôi hít sâu một hơi rồi thở ra, đưa tay lên đám uỳnh uỵch vào cái bao cái đang treo lơ lửng. Tự tưởng tượng ra các điểm yếu trên cơ thể như mang tai, thái dương, xương sườn, hông, lá lách. . . Cùng với từng quyền ra dứt khoát, từ đấm thẳng phải rồi thu tay, sau đó nhanh chóng đấm móc trái. Rồi tự tưởng tượng ra đối phương đang trả đòn, tôi khẽ nghiêng người qua né tránh. Vì tập huấn với bao cát nên chân cũng không có tác dụng gì nhiều, chỉ dùng để di chuyển qua lại hoặc khẽ đảo để né những cú đánh. . . tưởng tượng. Bao cát được tôi tra tấn khẽ đung đưa liên hồi, một lúc sau thì tôi lấy 2 tay chống đầu gối, cúi mặt thở dốc, bàn tay đã tê rần đi.
“Trước đây thể lực đã xuống dốc rồi, giờ mới ốm dậy còn thảm hơn nữa. Kiểu này thì không xong rồi.” – Tôi quệt mồ hôi rồi cầm chai nước lên tu ừng ực – “Ráng lấy lại thể lực để qua tháng còn đi tập, chứ không vào mất công dính mấy bài tập thể lực rồi lại nằm ra đó thì. . . không hay cho lắm.”
Nghỉ ngơi cho bớt mồ hôi rồi tôi phi vào nhà tắm mà xối nước, lúc chui ra tôi còn chả thèm lau đầu, khẽ lắc một hồi cho nước tự bắn ra rồi đưa tay vuốt lại cho đỡ bù xù. Nhìn đồng hồ thì thấy thời gian vừa qua 8h được một lát. Tặc lưỡi nghĩ giờ thì nàng đến rồi, thôi đi xuống dưới vậy.
Xuống dưới nhà, liếc qua phòng khách thì thấy. . . mỗi mình bé Thảo đang xem tivi. Tôi ngạc nhiên, không lẽ nàng đến trễ. Thắc mắc thì thắc mắc nhưng cũng chả làm gì được, chẳng lẽ lỗi điện thoại ra gọi hỏi xem tại sao giờ nàng chưa tới. Nghĩ thêm xíu rồi tôi cũng bấm bụng không gọi, người ta qua giúp mình học mà còn gọi điện trách hỏi, không khéo tí ăn nguyên cái dép vào mặt chứ chả đùa. Buồn bực một bụng, tôi chán nản quay sang hỏi bé Thảo.
“Cafe của anh đâu nhóc?”
“Trong bếp đó, em mới pha nhưng chưa bỏ đường đâu. Anh uống thì bỏ nha.”
“Ừm, mà em không học bài à mà giờ xem tivi?”
“Tí em học, anh lo cho anh trước đi kìa. Nghỉ cả tuần rồi đó” – Thảo liếc qua bĩu môi nói.
“Ơ con bé này. . .” – Tôi ngạc nhiên, chả hiểu sao nay con bé lại dám trả treo với mình. Bình thường mình nói gì nó nghe nấy mà.
Vào bếp nhấc cái phin cafe ra khỏi ly rồi quẳng nó vào bồn rửa bát, tôi khẽ nhấp một ngụm rồi gật gù khen ngon. Bỏ ít đường rồi bê lên nhà, vừa đi đến đầu cầu thang thì Linh đi xuống làm tôi giật mình suýt nữa hất văng cả ly café ra ngoài.
“Linh đến lúc nào thế?”
“Mình đến được một lúc rồi.” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.

“Một lúc. . .” – Tôi lừ mắt qua bé Thảo, ý nói là tại sao nàng đến mà nó im ru như vậy. Bé Thảo thì nhìn tôi với ánh mắt đầy thích thú khi thấy thái độ bối rối của tôi.
“Linh tới sớm vậy?”
“Thì Hiếu hẹn mình 8h mà, mà giờ 8h hơn rồi còn gì.”
“Vậy giờ học luôn à?” – Tôi liếm môi hỏi.
“Thế Hiếu định đợi tới khi nào?” – Nàng nhíu nhíu mày nói.
“Ừm cũng được, thế lên phòng Hiếu đi. Học ở dưới mất công tí lại chạy lên chạy xuống lấy đồ mệt lắm.”
“Cũng được. . .”
Lý thì có vẻ khá ổn rồi, cũng đủ để thi học kỳ. Cái tôi chán nhất là Anh văn, cứ học trước quên sau. Từ vựng rồi động từ bất quy tắc, cấu trúc câu nó cứ nháo nhào hết lên. Đọc lần đầu thì tôi gật gù – “Cũng không có gì khó, chăm tí là học được thôi.” Đọc lần 2 thì tôi bắt đầu. . . nản – “Sao khó nhớ thế này, cứ loạn hết cả lên.” Đọc thêm vài lần thì tôi nổi cáu, quăng phắt cái đề cương qua một bên – “Dẹp, càng học càng ngu, thôi đọc truyện cho lành”. Rồi tôi cũng thầm rủa người Anh tới tấp, không biết tiền bối ngày xưa rảnh rỗi thế nào mà lại nghĩ ra cái ngôn ngữ. . . khó học như vậy.
Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải bấm bụng lôi đống sách vở Anh văn ra để nhờ Linh dạy, cố gắng vớt vát thêm ít điểm thì càng hay. Chứ không lỡ đâu điểm thấp quá sang kỳ sau hoặc lên 11 bị đuổi khỏi A2 thì tôi muối mặt rồi. (Vì chính sách trường tôi là đẩy mạnh Anh văn, mấy môn kia không sao chứ Anh văn thì 1 tuần 8 tiết, lúc mới nhìn thời khóa biểu là tôi chóng hết cả mặt.)
“Ôn Anh văn nhé.” – Tôi quay sang nói với nàng.
“Vậy còn Lý thì sao?” – Nàng cau mày hỏi.
“Lý thì. . . mình cũng khá ổn rồi.”
“Ừm. . . Hiếu làm thử bài này đi.” – Nàng gật đầu rồi đưa cho tôi một bài tập nàng viết trong vở.
Tôi ngồi làm một lèo, lúc sau đưa cho nàng xem kết quả thì nàng gật đầu. Rồi sau đó nàng hí hoáy viết gì đó, đưa lại cho tôi bảo tôi làm tiếp. Nhìn qua cái đề thì thấy cũng giống như bài vừa xong, tôi cũng thắc mắc không biết nàng làm trò gì. Múa bút một hồi thì mồ hôi tôi túa ra, vì bài này càng làm càng loạn lên, kết quả của bài là tôi viết ra một phân số loằng ngoằng. Nàng nhìn qua rồi khẽ thở dài
“Hiếu chỉ biết áp dụng công thức một cách máy móc thôi, chứ bài này phải hình dung ra quá trình chuyển động rồi các lực tương tác cân bằng thì mới làm được.”
“Nó là cái gì thế.” – Tôi nghe nàng nói mà đầu lại lớn như cái đấu. . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.