Những Chiều Mưa

Chương 96: Chương 96





“Phen này, làm sao bây giờ. . .” – Tôi chần chờ đứng trước cửa phòng hồi sức cấp cứu, vẫn chần chờ chưa bước chân vào trong.
“Hay gọi lại cho Thùy, kêu em ấy ở nhà đi.” – Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, ngay lập tức tôi vứt ngay sang một góc – “Đùa sao, mới nãy nói mà cô nàng có nghe đâu. Rủi lỡ nói hớ miệng gì để bà cô này nghi ngờ, lúc ấy khóc không ra nước mắt nữa rồi.”
“Hay lựa lời nói với nàng, để nàng đi về.” – Tôi vò đâu nghĩ, lập tức thấy cũng không ổn. Người ta đã cất công đến đây rồi, giờ lại còn. . . đuổi người ta về. E rằng. . . không được đẹp mặt cho lắm.
“Nếu không thì. . .” – Hàng loạt ý tưởng nảy lên trong đầu, sau đó tôi đành ngậm ngùi tạt một gáo nước cho nó tắt hết đi, cảm thấy cái nào cũng không ổn.
“Làm gì mà đứng như thằng ngu ngoài này thế?” – Khi tôi đang tự mình đuổi theo những suy nghĩ trong đầu. Thằng Đức đã lại gần tôi từ bao giờ, vỗ vai tôi cái bộp, hỏi tỉnh queo.
“Ủa sao mày đang ngồi trong kia mà, ra ngoài hút thuốc à?” – Tôi giật mình, hỏi lại.
“Thuốc thang gì, tao vẫy mày nãy giờ mà mày có để ý đâu. Cho nên tao phải đi ra chứ sao.” – Thằng Đức chán nản nói.
“Sao mày không kêu tao?” – Tôi nhíu mày nói.
“Mày bị ngu à, đây là bệnh viện chứ không phải nhà mày đâu. Kêu toáng lên bác sĩ tống cổ cả lũ ra thì khốn. Thôi đi vào đi, mày càng ngày càng loằng ngoằng rồi đấy.” – Nó co chân đá tôi một cước, mồm thì nói đi vào nhưng nó lại đi ra. Chắc đi hút thuốc, tôi đoán vậy.
Tần ngần nhìn nàng từ phía sau, vẫn là mái tóc mềm mượt thả tự do, vẫn là những chiếc váy đơn giản với gam màu hơi nhạt, hình như đó là sở thích của nàng.Trong tay nàng đang là một quyển sách, không biết có gì hấp dẫn mà tôi chỉ thấy nàng khẽ mỉm cười, bàn tay tinh xảo đang khẽ vuốt từng trang sách như thể trong tay nàng là một vật gì đó cực kỳ quý báu. Bấy nhiêu thôi, đã đủ làm tôi ngơ ngẩn rồi. Bất chợt tôi nhớ lại ngày hôm đó, cái ngày có thể xem như là đặt dấu chấm hết cho tôi, và cho nàng. Nhưng câu nói như những lời gió thoảng khẽ thổi qua bên tai, chút mùi hương ôn nhu đó dường như vẫn còn đọng lại bên cạnh, ngỡ ngàng nhận ra mọi việc giống như chỉ như vừa xảy ra ngày hôm qua thôi - “Hiếu về đi, từ nay cũng đừng bận tâm gì về mình nữa. Và mình cũng vậy, mình cũng sẽ quên được”
Tôi cười khổ - “Nếu như tránh không được, vậy tốt nhất khỏi tránh đi. Đỡ phải suy nghĩ lòng vòng nhức đầu.” Thầm gật đầu với điều đó, tôi nhẹ nhàng đi đến kế bên nàng.
“Chào Linh. Mới tới à?”
“Ừa, mình vừa tới.” – Nàng khẽ gât đầu, sau đó nàng di chuyển vào cái ghế bên trong, nhường cái ghế bên ngoài cho tôi – “Hiếu ngồi đi.”
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, lòng thầm buồn bực. Rút cục ai là chủ, ai là khách đây.
“Đi học lại thấy vui chứ?” – Nàng nghiêng đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi.

“À, cũng bình thường.” – Tôi trả lời qua loa.
“Chắc không vui bằng Tết đâu ha?”
“Ế. . .” – Tôi ngạc nhiên.
“Nghe đâu có người lên Ban Mê vài hôm để làm anh hùng mà.” – Nàng nhìn tôi đầy tinh nghịch, còn tôi thì đầu to như cái đấu.
Trợn mắt nhìn con em trời đánh, nhưng nó vẫn đang nằm ngủ lăn lóc không biết trời đất gì hết. Lúc nó ngủ, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ vào môi, không biết là do mơ hay do cánh tay đang đau nữa. Mà cho dù nó có thức, thì với tình trạng này, tôi cũng không nỡ nào tính sổ, thôi thì bỏ qua đi.
“Sao Linh tới đây, Thảo báo cho Linh biết phải không?”
Nàng lắc đầu – “Là bác gái gọi ình. Bác gái nói Thảo ghét uống thuốc Tây lắm nên hỏi xem nhà mình có loại thuốc nào giúp giảm đau không?”
“Vậy nên Linh mang thuốc qua đây?” – Tôi hỏi lại.
“Ừa, mình cũng muốn qua thăm Thảo chút. Nhưng khi mình qua thì Thảo ngủ rồi.” – Nàng khẽ cười.
“Ồ, đây là thuốc Linh mang tới. Trong này có gì đây?” – Tôi để ý có một túi nilon màu xanh đặt ở đầu giường. Trong đó là 3 gói nhỏ bằng giấy màu nâu, tôi thầm nghĩ chắc chỗ này là 3 thang thuốc.
“Ừa, để coi.” – Nàng gõ nhẹ vào bên thái dương, hơi nhíu nhíu mày – “Trong này có khương hoạt, hoàng kỳ, phòng phong, can khương, xuyên khung. . .”
“Dừng, dừng, đủ rồi.” – Tôi xua tay, mồ hôi túa ra sau gáy, hận không thể tự vả bản thân một cái. Hết trò hay sao đi hỏi trong đó có gì, mà cho dù có gì đi nữa thì tôi cũng không đủ khả năng mà đi tìm hiểu.
“Còn nhiều loại khác lắm, hì hì.” – Nàng nhìn tôi cười.
Ngồi hỏi thăm nàng một số chuyện, bao gồm trường lớp, bạn bè, gia đình. Hơi khó hiểu vì khi nhắc đến chuyện gia đình, sắc mặt nàng hơi u ám, mặc dù tôi mới chỉ hỏi xem nhà nàng có mấy người. Nhưng trông thấy nàng như vậy, tôi dứt khoát chuyển chủ đề ngay lập tức. Một lát sau thì thằng Đức lếch thếch đi vào, 3 người cùng ngồi nói chuyện. Mà hầu như chỉ có tôi đấu láo với thằng Đức, còn nàng là một khán thính giả bất đắc dĩ, lâu lâu có trêu chọc một vài câu khiến tôi và thằng Đức phải cứng lưỡi không biết là nên nói gì tiếp theo. Mãi cho tới tận 8 rưỡi, Thùy mới đi taxi tới. Tôi ra cổng bệnh viện để đón em, lòng vẫn hơi nhấp nhổm, không biết vài phút nữa, em nhìn thấy Linh thì sẽ như thế nào. Tôi khấn thầm trong đầu – “Cầu trời cho con tai qua nạn khỏi, nếu được con quyết tâm sẽ tu tâm dưỡng tính trong. . . nửa tiếng.”
Đáp lại sự lo ngại trong lòng tôi, sự việc lại diễn ra theo một khuynh hướng. . . cực kỳ cổ quái. Khi Thùy gặp Linh, tôi hơi liếc nhìn xem thái độ em ấy như nào. Khiến tôi thất vọng khi không thể nào nắm được cảm xúc của em ấy, em ấy chỉ hơi ngạc nhiên rồi ngay sau đó lại coi như chưa từng có gì xảy ra. Tôi thầm toát mồ hôi, lo nghĩ rằng liệu sự bình thường trước mắt, có đang che đậy một chiều sâu đổ vỡ đằng sau hay không?

“Chào bạn, mình là Thùy.” – Thùy cười, mở miệng chào hỏi với nàng. Nhưng tôi chỉ cảm giác đây là một. . . tiếng súng chào hỏi.
“Mình là Linh, bạn ngồi đi. Mình hay nghe Hiếu nhắc đến bạn lắm.” – Nàng nhẹ gấp quyển sách, khẽ mỉm cười đáp lại.
“Mình có nghe nói trước là Linh giúp Hiếu học, hèn gì cuối kỳ vừa rồi điểm tiếng Anh với Lý của Hiếu mới khá thế.”
“Hiếu là bạn mình, chỉ là giúp đỡ bạn một chút thôi. Cũng không có gì cả.”
“Vậy chừng nào thi học kỳ chắc phải nhờ Linh giúp nữa rồi, tên này mà để cho hắn tự học thì không biết đến bao giờ hắn mới khá được.” – Thùy vừa nói vừa nhìn tôi một cách. . . đầy thích thú.
“Chắc là không có lần sau đâu.” – Nàng vừa nói, vừa nhìn tôi một cách u ám.
Tôi ngạc nhiên, sao lại lôi đầu mình vào đây rồi. 2 bà chào hỏi nhau là được, có nhất thiết phải lôi lý do tôi học kém ra để nói không. Buồn bực là thế, nhưng tôi cũng chỉ buồn rầu mà than thầm trong bụng.
Câu chuyện tiếp theo quanh đi quẩn lại cũng chỉ hỏi về cuộc sống cá nhân mỗi người, được một lát bé Thảo dậy. Người ta nói, 2 người phụ nữ và 1 con vịt thì tạo nên cái chợ. Ở đây vịt không có, chỉ có 3 người phụ nữ,mà xem ra còn hoánh tráng hơn cả cái chợ. Cười nói liên miên khiến tôi với thằng Đức có vẻ hơi bị lạc quẻ, cực chẳng đã, 2 thằng đành túm nhau ra ngoài hút thuốc.
“Mày nghĩ sao vậy, biết Linh bên này mà còn kêu bà la sát kia qua đây?” - Vừa ra đến khu vực được hút thuốc, thằng Đức đã phun ra một câu hỏi, giọng điệu khá bực bội.
“Tao có nói khỏi mà Thùy vẫn qua.” – Tôi nhún vai – “Với lúc đó tao còn không biết là Linh đã tới.”
“Chà, gần 9h rồi. Kiểu này tí về luôn chứ khỏi qua thằng Hưng được rồi.” – Thằng Đức nhìn đồng hồ rồi lắc đầu.
“Qua nó chi?” – Tôi ngạc nhiên.
“Có chuyện gì ai biết, nãy nó gọi tao nói khi nào tao với mày về thì ghé qua nhà nó có chút chuyện.”
“Mai lên lớp nói sau, nếu chuyện gấp thì nãy giờ nó đã gọi điện để hối rồi. Chắc mấy chuyện tào lao thôi.”

“Cũng đúng.” – Thằng Đức gật gù.
“Mà hỏi này, mày thấy tình cảnh bên trong thế nào?” – Tôi chỉ chỉ về hướng phòng cấp cứu, dè dặt nói.
“Tao thấy vẫn bình thường, có sao đâu.” – Thằng Đức nhìn tôi kỳ quái.
“Chính vì bình thường như vậy, nên tao mới lo. Một việc diễn ra theo một cách cực kỳ bình thường, chắc chắn là đang che dấu một điều gì đó bất thường bên trong.” – Tôi nói như chém đinh chặt sắt, cực kỳ dứt khoát.
Thằng Đức trố mắt nhìn tôi – “À mày nói tao mới nhớ, đúng là có điều bất thường.”
“Thấy chưa, tao bảo mà. Đâu, cái gì bất thường?”
“Có cái đầu mày bất thường đó. Tổ bà mày, yên lành không muốn, lúc nào cũng muốn có sóng gió là sao?” – Thằng Đức đá tôi một cước, hằm hè nói. Nó nói thêm một câu rồi quay người đi về hướng phòng cấp cứu – “Tao thấy mày đổi tính rồi đấy, càng ngày càng nhát. Truyện gì cũng lo trước sợ sau, chán bỏ xừ.”
Tầm 9h hơn thì mẹ Hòa trở lại bệnh viện, đợi chuyển bé Thảo lên khoa ngoại đâu vào đó. Mẹ mới đuổi đáp lóc chóc tụi tôi về nhà để còn học bài. Bé Thảo thì sáng mai sẽ được bó bột với kiểm tra lại xem cơ thể có ổn không, có khả năng chiều sẽ được về nhà, lúc này tôi mới yên tâm ra về. Để cho Linh lấy xe về trước, lùa thằng Đức cho nó sang chỗ khác để đợi, tôi cực khổ nặn một nụ cười ra với Thùy.
“Sao vậy?” – Nhìn thấy khuôn mặt đang cười, mà so với khóc còn khó coi hơn của tôi. Thùy bật cười.
“Chuyện lúc nãy. . .” – Tôi gãi đầu bối rối.
“Hiếu đang lo mình sẽ giận phải không?” – Thùy nghiêng đầu nhìn, khẽ cười.
“Ừa.” – Tôi gật đầu.
“Vậy Hiếu nghĩ, mình có giận không?”
“Chắc là. . . không.” – Tôi liếm môi trả lời.
“Mình đoán rằng, chắc Thảo nói Linh tới chứ không phải Hiếu. Nếu là Hiếu gọi, vậy thì lúc này chắc hẳn là mình không có ở đây. Với lại, Thùy cũng đâu phải là người dễ giận vậy chứ.”
“Ra thế.” – Tôi thở phào.
“Nhưng nếu mình phát hiện được gì, thì cũng không đơn giản chỉ là giận thôi đâu.” – Em ghé miệng vào tai tôi nói nhỏ, nhưng tôi thì cảm giác lạnh toát cả người.
“Đừng lo, không có gì đâu. Thôi Thùy về đi kẻo trễ rồi.” – Tôi hoảng hồn nói.

“Hì hì, mình đùa đấy. Thôi mình về đây.” – Thùy khẽ vỗ vai tôi rồi đi lên taxi, chiếc xe dần dần chuyển bánh. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo chiếc taxi, đến khi chiếc xe lẩn khuất trong dòng người đông đúc. Tôi mới dắt chiếc xe để đi về với thằng Đức.
Sau khi tiếng chuông vang lên, báo hiệu tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc. Cả đám lục tục ra lấy xe rồi phi sang nhà tôi. Tôi phải đi về thì không nói, còn xóm nhà lá thì kéo cả lũ sang để thăm bé Thảo. Con bé mặt mũi khá ủ rũ, tay thì bó bột trắng toát, còn quàng thêm cái dây trước cổ để giúp cố định bả vai. Nhưng khi thấy cả lũ kéo đến nhà, con bé lập tức cười toét cả miêng. Tôi kéo thằng Hưng ra một góc để xem vụ tối qua nó kêu qua nhà nó làm gì, vì cả ngày nay ở trên trường tôi quên khuấy đi mất, thêm vào giờ ra chơi mải mê kéo tuột em Thùy xuống cantin, nên giờ mới nhớ ra được.
“Có chuyện gì mà qua mày gọi 2 thằng tao qua thế?”
“À tao tính kêu mày sang bàn vài chiến thuật, để còn kịp phổ biến cho tụi nó.”
“Ủa mai mới bốc thăm chia lịch thi đấu mà, bàn sớm chi?” – Tôi ngạc nhiên.
“Nghe đâu là khối 10 tập trung toàn bộ vào một bảng, còn lại là một vài lớp 11 với 12 nhưng thuộc dạng yếu. Bảng bên kia thì toàn thú dữ của khối trên nên tạm thời chưa lo. Giờ bàn trước vì trước sau gì cũng có khả năng đấu với 10A4, chưa kể còn tụi 10A15 với 10A17, hình như vẫn có vài lớp nữa nhưng hiện giờ chưa nổi. Trong bảng này, trừ lớp mình thì có khoảng 5 6 đội đều là đội hạt giống cả đấy.”
“A15 với A17 thì chưa gặp bao giờ nên chưa biết được gì, ít nhất cũng phải xem tụi nó đá 2 3 trận thì mới có phương án để tiếp đón. Còn A4 thì hơi căng, vì nó cũng dần quen với cách đá của tụi mình rồi.” – Tôi gãi gãi cằm nói.
“Phải tính đến phương án chấn thương nữa, hiện tại bên mình chỉ có 3 thằng là dự bị. Nhưng chưa biết sở trường của tụi nó là gì, ngộ nhỡ có ai chấn thương cái là dễ nát đội hình lắm.”
“Ủa chứ lúc tụi nó đăng ký, mày không hỏi cái này à?”
“Hỏi cũng chỉ được một phần, đâu thể hình dung hết khả năng của tụi nó được.” – Thằng Hưng cười khổ.
“Mày lập một danh sách cho tao, bao gồm toàn bộ đội bóng. Đi hỏi lại rõ từng thằng xem điểm mạnh, điểm yếu như nào để tao còn biết đường mà lên phương án. Với lại để coi có thằng nào cứng chân không, chứ thằng Tuấn làm trung vệ coi bộ lóng ngóng lắm.” – Tôi nhún vai.
“Ờ có gì chiều mai tao đưa, có ai đến kìa.” – Thằng Hưng hất mặt về phía cánh cổng, phía bên kia cánh cổng đang có người đứng chờ.
Tôi chầm chậm bước ra mở cổng, lập tức tôi cảm thấy ngạc nhiên khi vừa kéo cánh cổng sắt đen ngòm, nặng nề ra. Người đứng đối diện tôi là nàng.
“Ủa. . .” – Tôi ngớ người.
“Hì, mình mang thêm ít thuốc đến với giúp bác gái sắc thuốc.” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.
“À vậy mời Linh vào.” – Tôi cười đáp trả. Tôi thầm thắc mắc, nàng hôm nay dường như có điều gì đó. . . không đúng. Mà không đúng ở đâu, thì tôi nghĩ rách cả đầu cũng chẳng thể nghĩ nổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.