Những Chuyện Trong Thôn

Chương 6



Edit: Sakura Trang

Rốt cuộc đi tới tấm đá ngày thường hay giặt y phục, chống eo từ từ ngồi xuống, đặt chậu gỗ ở bờ sông, hai chân rẽ ra quỳ xuống nền đá, tay xoa chầm chậm trên bụng lớn nhô cao, một lúc lâu mới bớt đau.

Chẳng qua là cái tư thế này quả thực bất nhã, cũng may hôm nay An Dương mặc trường sam, còn có chút che chắn. Dùng tư thế này, An Dương nghiêng thân về trước vò y phục.

Nhưng tư thế nghiêng lại ép bụng xuống, hài tử lại bắt đầu ầm ĩ, “Hô… Tiểu nhi đừng lộn xộn… Ư… Cha giặt xong ngay đây, một lúc là chúng ta về nhà…” An Dương nhẹ giọng thương lượng với hài tử, rốt cuộc giặt y phục xong, bưng chậu gỗ trở về.

Về đến nhà để chậu gỗ ở trong sân, An Dương vội vàng quay về phòng ngồi ở mép giường, “Ư… Ư a… Tiểu nhi chậm… Chậm một chút… Cha đau… A…”

Không có người ngoài ở đây, An Dương không nhịn được rên rỉ xoa vuốt bụng tròn trịa, “Hô… Tiểu nhi… Cha đồng ý với con, không đi sông giặt y phục nữa, không để chậu gỗ ép vào bụng con… Cha xin con đó… Ư…”

Qua hồi lâu, có lẽ là tiểu nhi trong bụng mệt mỏi, rốt cuộc ngừng đấm đá, y phục trên người An Dương bởi đau đớn chảy mồ hôi ướt đẫm, nằm hồi lâu mới có sức thay y phục khô, nhớ tới y phục trong sân còn chưa phơi, không thể làm gì khác hơn là chống eo đỡ bụng từ từ đi về phía sân.

Dây phơi đồ ngoài sân vốn cao hơn đỉnh đầu, Chử Nghĩa cố ý buộc thấp xuống để y treo thuận tiện hơn, nhưng cho dù như vậy đối với An Dương đang mang thai mà nói cũng không nhẹ nhõm, đầu tiên y phải rẽ hai chân ra, chống eo đỡ bụng từ ngồi xuống, một tay cầm một món y phục lên, lại chậm rãi đứng lên vẩy vẩy y phục vắt lên dây.

Sau đó lặp đi lặp lại loại động tác này, sau khi phơi tất cả y phục lên dây, y còn phải giơ tay vuốt phẳng cho y phục đỡ nhăn, mà động tác giơ tay vươn lên không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến bụng, chịu đựng khó chịu, sau khi phơi xong tất cả y phục, An Dương đã không có sức lực làm gì khác nữa.

Buổi chiều hai người nằm ở trên giường, lúc này An Dương đã không thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm nghiêng, rốt cuộc chỉ là nam tử mười sáu tuổi, được Chử Nghĩa ôm vào trong ngực, nghĩ đến chuyện ban ngày khó chịu đủ loại, tủi thân như muốn khóc.

“Nghĩa ca, tiểu nhi bắt nạt ta, hôm nay ta giặt y phục, phơi y phục nó đều đá ta, đá ta thật là đau, ô ô…”

Chử Nghĩa đau lòng hận không thể đau thay y, vuốt sau lưng y an ủi: “Tiểu nhi không ngoan như thế, chờ sau khi nó ra ngoài, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, muốn nó phải hiếu thuận với ngươi, có được hay không? Đừng khóc nhé, ngươi mà khóc ta sẽ đau lòng lắm, sau này những việc trong nhà ngươi đừng làm nữa, giặt y phục để Nghĩa ca làm cho, giặt xong Nghĩa ca phơi thay ngươi, có được hay không?”

“Đừng, đừng dạy dỗ tiểu nhi, ngày thường nó rất biết điều, hôm nay là ta không tốt, không phải tiểu nhi sai.” Nghe tướng công nói muốn giáo huấn tiểu nhi, An Dương lập tức cảm thấy không đành lòng, vội vàng lên tiếng. “Được, đều nghe Dương nhi. Hôm nay còn chỗ nào không không thoải mái không, hử?”

“Cái đó, cái đó…” An Dương có chút khó nói.

“Là cái gì?” Chử Nghĩa không hiểu.

“Thì là, là ngực có chút căng trướng, sờ lên còn có chút đau…” An Dương chịu đựng ngượng ngùng nói. Chử Nghĩa nghe vậy lại có chút hưng phấn, “Thật hả? Lễ thúc nói qua, đây là sữa chuẩn bị cho tiểu nhi sắp ra đời, có loại cảm giác này phải tìm hắn để thông, nếu không tiểu nhi liền không có ăn. Sớm còn hơn muộn, sáng mai chúng ta đi ngay tìm Lễ thúc.”

“Vâng…” Người trong ngực nhỏ giọng đáp lời.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chử Nghĩa liền đỡ tức phụ đi tìm Lễ thúc, Lễ thúc vừa nghe mục đích đến, để cho phu phu bọn họ đi vào gian trong, đóng kỹ các cửa, để Chử Nghĩa đỡ An Dương ngồi lên giường rồi ngồi phía sau y, cởi áo, Lễ thúc vừa xoa ấn ngực An Dương vừa nói chuyện với y để dời đi lực chú ý, “Ta nhìn bụng cháu vừa nhọn vừa cao, tám thành là một tiểu tử!”

“Ư… Có thật không, chính xác sao?”

“Cũng chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng có bảy tám phần, dẫu sao đỡ sinh nhiều người như vậy, cũn phải có chút kinh nghiệm, bụng cháu nhô cao như vậy, lại nhọn nữa, phỏng đoán chính là một tiểu tử.”

An Dương vuốt bụng không để mắt đến bộ ngực khó chịu, nói chuyện với Chử Nghĩa, “Nghĩa ca, nghe không, Lễ thúc nói là một tiểu tử.”

“Tiểu tử cô nương đều được, chỉ cần là do ngươi sinh thôi.” Chử Nghĩa đáp lại, “Ngươi nhìn ngươi biết là tiểu tử, vui vẻ như vậy, chẳng lẽ lại trọng nam khinh nữ, chúng ta không được như vậy!”

An Dương đưa tay đập hắn một chút, “Nói cái gì vậy? Ta là cảm thấy nếu biết là tiểu tử, có thể chuẩn bị trước đồ dùng sau khi sinh, cũng có thể chọn tên trước, chúng ta nghĩ tên gọi ở nhà trước được không?”

“Được, ngươi tự nghĩ, ta cũng tự nghĩ, sau đó chúng ta thương lượng lại.”

Hai người vừa nói chuyện, ấn bóp đã kết thúc, Lễ thúc nói với Chử Nghĩa: “Để An Dương từ từ thích ứng, cái thai cũng sắp được tám tháng, hành phòng dễ khiến động bào thai, cháu phải tiết chế, không thể buông thả quá độ khiến tiểu Dương sinh sớm.”

Chử Nghĩa gật đầu một cái, đi theo ra ngoài, Chử Nghĩa xin Lễ thúc dạy một chút chuyện sinh sản.

Lễ thúc nói với hắn: “Ngực tiểu Dương đau sớm hơn dựng phu bình thường chút, sữa của nó nhất định rất tốt, ta xoa bóp có thể đỡ đau hơn. Đến lúc chín tháng, thai nhi trầm xuống đến xương chậu, đến lúc đó An Dương sẽ cảm thấy xương chậu đau đớn, không thể giữ một tư thế trong thời gian dài, tốt nhất chuẩn bị sẵn cho y một cái đệm mềm đệm ở dưới eo, bụng sẽ xuất hiện co rút, đây là cung lui giả, chờ bụng trĩu thành trạng thái giọt nước, cung lui dày đặc có quy luật, liền cho thấy hài tử sắp ra đời.”

Ở trong phòng, An Dương tỉnh táo lại, mặc áo vào, chống eo đỡ giường đứng lên, theo thói quen nâng bụng, chậm rãi bước đi ra ngoài cửa.

Mới vừa đi ra bên ngoài liền nghe được Lễ thúc nói với Chử Nghĩa: “Trước khi sinh sản ngược lại là có thể hành phòng kích thích thai nhi, nhưng cũng không thể quá mức.” Mắc cỡ đến đỏ bừng mặt, cũng không tiện đi ra ngoài nữa, ngược lại là Chử Nghĩa còn ở nơi đó nghiêm trang gật đầu.

Trên đường về hai người trò chuyện với nhau, Chử Nghĩa nói lại cho An Dương nghe những triệu chứng sắp sinh mà Lễ thúc nói, An Dương rất cẩn thận, sắp đến nhà thì An Dương nói đã nghĩ xong tên ở nhà của tiểu nhi, “Con sinh ở cuối tháng tám hoặc là đầu tháng chín, chính là thời tiết hoa quế nở, nơi chúng ta ở khắp núi nhiều nhất là hoa quế, liền gọi nó Mãn Mãn có được hay không?”

“Mãn Mãn, tròn trịa mãn mãn, ngụ ý tốt, tên ở nhà liền gọi vậy đi, về nhà ta thương lượng một chút với cha về tên chính.” Chử Nghĩa đồng ý rất nhanh, về đến nhà nói với Điền Thanh, cũng cảm thấy cái này tên ở nhà này không tệ, từ đó khi hài tử vẫn còn ở trong bụng, hai cha của nó liền bắt đầu để cho nó quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.