Những Đứa Con Nhà Họ La

Chương 30



Mấy hôm nay nhiệt độ tuy thấp, nhưng trời cao mây nhạt, tiết trời rất đẹp. Buổi chiều Nhạc Nguy Nhiên không qua công ty, sẽ cùng La Nhất Hải ở dưới lầu tản bộ.

Vết mổ của La Nhất Hải ở bên hông, nên khi đi bộ hệ thần kinh sẽ đưa lệnh, bắp đùi và thắt lưng sẽ đau nhói, tạm thời chưa thể đi nhanh hay có động tác gì mạnh được, nhưng để tránh cho sau này vết mổ lành lại gây bất tiện trong sinh hoạt, nên cần phải đúng lúc rèn luyện thân thể.

Tiểu khu chỗ căn hộ của Nhạc Nguy Nhiên xanh hóa khá tốt, quanh lối đi bộ đều là hoa cỏ cây cối. La Nhất Hải có khi còn cầm máy ảnh chụp hình, mang về vẽ theo.

Nhạc Nguy Nhiên cầm một tay của anh, để anh đi chầm chậm. La Nhất Hải hỏi, “Nguy Nhiên, có phải bệnh lý sắp có rồi không?”

Đã mười ngày sau phẫu thuật rồi.

Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh, “Ừm, chậm nhất là 15 ngày làm việc, sẽ gọi điện thông báo.”

La Nhất Hải nhéo nhéo tay cậu ta, nói, “Cậu đừng có gạt anh, đã thế này rồi, tình huống gì anh cũng có thể tiếp nhận.”

Nhạc Nguy Nhiên dừng lại, “Tôi biết, không có gạt anh đâu. Nhưng tôi mong anh đồng ý với tôi, cuộc sống sau này ưu tiên lo nghĩ cho bản thân mình. Đối với các em của anh mà nói, họ cũng mong anh ích kỷ hơn một chút.”

La Nhất Hải cười, “Anh còn không ích kỷ à? Cậu xem anh bây giờ suốt ngày sinh hoạt thế nào, ngoại trừ ăn là ngủ, trong đâu chẳng suy nghĩ gì nữa.”

Nhạc Nguy Nhiên tiếp tục bước đi, lại nghe anh nói, “Cậu và Dì Nhạc không sống chung với nhau sao?”

Nhạc Nguy Nhiên nói, “Không có, từ sau khi chuyển khỏi La gia thì tôi dọn vào ký túc xá. Sau khi đi làm thì ở trong ký túc xá công ty, sau này thì mua nhà.”

La Nhất Hải tuy hỏi, “Bạn gái thì sao? Không có bạn gái á?”

Nhạc Nguy Nhiên trầm mặc một hồi, “Không có. Anh hỏi chuyện này làm gì?”

La Nhất Hải thở dài, nói, “Cậu cứ một mình mãi, hồi nhỏ đã vậy bây giờ cũng vậy, có bệnh đau gì cũng chẳng ai lo, nghĩ thôi đã đau lòng.”

Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh một cái, “Anh đau lòng vậy anh đến đi.”

La Nhất Hải lại nhéo tay cậu ta một cái, “Làm sao giống nhau được? Hơn nữa, đợi anh khỏi hẳn rồi thì cậu sẽ thấy anh phiền thôi. Lúc La gia đông người, ngày nào anh cũng phiền đến chết, nhưng sau khi mấy đứa từng đứa một rời đi, không ai nói chuyện thì anh lại cô đơn lắm. La Tiểu Hồ cứ nói suốt là bây giờ anh chỉ túm được mỗi nó để dông dài, quản cái này quản cái kia, nghe mà tai nó ong cả lên.”

La Nhất Hải con người này không ở không được, khoảng thời gian ở nhà Nhạc Nguy Nhiên, hành động tuy chậm, nhưng chuyện gì làm được anh làm hết, chuyện lo được đều vơ lấy để lo.

Tủ áo sắp xếp xong, lần sau mà thấy thứ gì bị vo một cục vứt vào bên trong, thì anh sẽ nhặt ra xếp lại ngay ngắn ngay trước mặt; ban đêm thức dậy thấy đèn trên lầu còn sáng, anh sẽ chầm chậm bò lên lầu bảo cậu đi ngủ; ra ngoài bảo cậu mặc dày chút chưa chắc là do thời tiết lạnh, mà là La Nhất Hải cảm thấy rằng cậu lạnh.

Nhạc Nguy Nhiên không nhịn được cười, “Tôi không phiền, anh quản thế nào tôi cũng không phiền.”

La Nhất Hải nhìn khuôn mặt anh tuấn mang nụ cười nhàn nhạt của cậu, chợt nghĩ tới: Lúc ở La gia bất luận mình lải nhải nhiều thế nào, ba đứa kia thì cứ bịt lỗ tai lại nói “Ôi trời anh ơi, anh bớt nói vài câu đi”, còn Nhạc Nguy Nhiên thì nhiều lắm cũng chỉ có một câu “Biết rồi” hay là “Ờ”, sau đó thì im lặng mà nghe.

Quả thực từ trước đến nay chưa từng chê anh phiền phức.

Sáng ngày hôm nay Nhạc Nguy Nhiên có buổi họp, ăn xong bữa sáng cùng La Nhất Hải liền nhặt áo khoác muốn đi. Vừa túm lấy chìa khóa xe, cậu liền nghe La Nhất Hải hết hồn hỏi rằng, “Cậu cứ thế đi họp à?”

Nhạc Nguy Nhiên dậy xong vội vàng tắm một cái, đầu tóc sấy xong liền gạt gạt mấy cái, đỉnh đầu vẫn còn rất bù xù.

La Nhất Hải túm lấy cậu, hai tay lấy chút keo vuốt tóc, trét lên lòng bàn tay, đứng đối diện với cậu ta, “Một phó giám đốc trẻ trung có triển vọng như thế, đừng để lãng phí tướng mạo này chứ. Cậu xem La Tam Giang kìa, từ sơ trung đã lén trộm mút vuốt tóc của chị hai nó; Tiểu Hồ bây giờ mà không làm tóc, thay mấy bộ quần áo thì cũng không ra ngoài đâu.”

Nói xong hai tay luồn vào tóc Nhạc Nguy Nhiên, cẩn thận vuốt ra cái tạo hình. Anh vừa loay hoay vừa tự lẩm nhẩm, nhìn trái ngó phải một chút, lát thì bảo cậu cúi đầu, lát thì bảo cậu xoay người.

Hai tay anh dính đầy keo vuốt tóc, khoác lên vai Nhạc Nguy Nhiên, bảo cậu quay đầu soi gương, “Cũng được chứ? Tuy không chuyên nghiệp bằng thầy Tony, nhưng mà cậu được cái ưa nhìn – Bảo cậu soi gương, cậu nhìn anh làm cái gì?”

Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh chằm chằm, “Bởi vì hiện tại trong mắt anh có tôi.”

Nhạc Nguy Nhiên đi ra khỏi cửa, La Nhất Hải ngẩn ngơ nhìn gương một hồi, lấy tay sờ sờ mặt mình, sờ đến mặt mình bóng nhẫy. Không biết là thanh niên bây giờ đều thế, hay chỉ có Nhạc Nguy Nhiên là như thế, phóng điện không phân nam nữ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.