Những Đứa Con Nhà Họ La

Chương 37



La Nhất Hải lại bị giật mình, cười vô cùng ngượng ngùng, “Không phải à?”

La Tiểu Hồ nói, “Em thích ai cũng không thể nào thích hắn ta!”

La Nhất Hải thở phào nhẹ nhõm, nhìn chung cũng không làm ra cái chuyện tình tay ba “anh này yêu tôi tôi yêu anh kia” với em trai mình, xong rồi lại nói, “Vậy bây giờ em có người mình thích chưa?”

La Tiểu Hồ nhìn La Nhất Hải một cái, thấp giọng nói, “Không có.”

“Sau này cũng sẽ không có. Anh, bây giờ em chỉ muốn kiếm tiền không muốn yêu đương, anh thì sao, anh muốn kết hôn thì cứ kết hôn, không muốn cũng không sao, bất kể anh có con cái hay không, em cũng sẽ nuôi anh khi về già.”

La Nhất Hải dựa vào em út, sờ đầu nó, “Em nghĩ xa xôi thế. Tương lai đến mấy chục năm đó, em làm sao biết mình sẽ không gặp được người mình thương chứ?”

Bộ dạng đau khóc nước mắt nước mũi tèm lem muốn sống muốn chết ban nãy của La Tiểu Hồ giờ không còn lại gì nữa, hùng hùng hổ hổ come out với anh trai mình, nói xong còn có thể nắm tay tâm sự: “Thích người ta phiền lắm, hơn nữa, em trai của anh vừa đẹp trai vừa tài hoa như thế, người bình thường không xứng được đâu!”

La Nhất Hải cười khúc khích, bóp gương mặt của nó. Anh lại nhớ đến Nhạc Nguy Nhiên, kềm không được mà hỏi, “Nguy Nhiên… Nguy Nhiên ở trong giới của em, các em có cái giới của mình chứ nhỉ? Cũng rất được ưa thích phải không?”

La Tiểu Hồ xoẹt cái quay đầu nhìn anh nói, “Anh, được ưa hay không ưa thích có liên quan gì với việc anh thích hay không thích hắn? Anh cảm thấy hắn ta thích anh mười mấy năm không dễ dàng, nhưng tình cảm không thể tính như thế được. Hai người hoàn toàn không có chút quan hệ nào muốn ở chung với nhau mấy chục năm mà chỉ dựa vào mỗi cảm động có được không? Anh không đành lòng cũng là nhất thời thôi, miễn cưỡng bản thân thì đối với cả hai đều không tốt!”

La Nhất Hải dường như đã phát hiện ra một mặt khác của em trai mình, không khỏi cảm thán, “Em đã thành chuyên gia tình cảm rồi. Anh chỉ là thuận miệng hỏi cái thôi, em nói một… trai thẳng bình thường như anh, cũng không biết cậu ta rốt cục thích anh ở điểm nào.”

“Anh của em là tốt nhất! Tốt nhất thế gian, người nào thích anh em cũng chẳng bất ngờ” – La Tiểu Hồ với gương mặt nghiêm túc, chỉ thiếu mỗi giơ tay lên phát thệ, xong còn nói, “Anh, nếu anh không nhẫn tâm từ chối hắn ta thì để em đi nói giùm anh!”

La Nhất Hải kiên quyết từ chối, “Nói cái gì thế, phải nói thì để anh tự nói, em đừng có thêm phiền phức, có nghe không.”

Trước khi đi ngủ, La Nhất Hải mới bắt đầu lo lắng về xu hướng tính dục của em út như thể bò nhai lại, lúc sau thì qua gõ cửa một lần, “Tiểu Hồ à, em… cái đó, phải chú ý an toàn, đừng có làm bậy bạ nhé, xã hội này hiểm ác lắm, đừng có bị lừa –”

La Tiểu Hồ sụp đổ, “Anh, được rồi đó!”

Nhạc Nguy Nhiên không hề làm phiền La Nhất Hải, chỉ là khi sắp được một tháng sau khi phẫu thuật thì nhắc nhở anh đi kiểm tra lại, sau đó thì gửi tin nhắn báo số cho La Tiểu Hồ. Kiểm tra lại có kết quả, tất thảy bình thường, La Nhất Hải gửi tin nhắn cho cậu, qua hồi lâu Nhạc Nguy Nhiên mới trả lời “Ok.”

La Nhị Hà cũng gọi điện tới hỏi anh bây giờ thế nào, vừa mở loa ngoài rộn ràng thu dọn đồ đạc. La Nhất Hải kiểm tra lại thuận lợi, không có chuyện gì, hỏi cô lâu thế không về người trong nhà có phải là không vui hay không, có gây phiền phức cho cô hay không. La Nhị Hà cười, nói anh yên tâm đi, bây giờ em gái anh kiên cường lắm.

Lời này nghe chắc chắn là đã xảy ra mâu thuẫn gì đó cần phải “kiên cường” rồi. La Nhất Hải thở dài một hơi, nói em rể ban đầu thấy rất được, suốt ngày nói yêu em, sao bây giờ lại không biết thương em như thế.

La Nhị Hà nói, nói mấy câu yêu dễ hết sức, anh bảo ổng chăm con hai ngày thử xem?

“Em đã viết bấy nhiêu quyển tiểu thuyết tình cảm, yêu đến đau thấu tim gan chết đi sống lại, nhưng bây giờ bảo em nói ấy, trạng thái tốt nhất mà hai người ở chung với nhau chỉ có một từ — thoải mái. Một người có thể khiến cho anh ở chung với người đó mà cảm thấy vô cùng thoải mái, chính là đại biểu người đó biết rõ anh, thấu hiểu anh, tôn trọng anh, bao dung anh.”

“Điều này khó biết bao, anh à, làm sao có thể dễ gặp như thế được.”

“Lúc em còn trẻ cũng không hiểu, kết hôn xong đủ mọi chuyện rối tung mới nhận ra: Chuyện tốt nhất ấy, chính là khiến cho anh không có chuyện gì hết.”

Hồi lâu La Nhất Hải cũng chẳng nói gì, chỉ “a” một tiếng, sau mới nói, “Là như thế à.”

Bên La Nhị Hà có tiếng chuông cửa reng, cô liền vội vàng cúp điện thoại. La Nhất Hải cầm điện thoại suy ngẫm hồi lâu, lắc lắc đầu, cảm thấy mình càng lúc càng ích kỷ.

Từ lúc Nhạc Nguy Nhiên bày tỏ đến nay đã nửa tháng, La Nhất Hải trước sau vẫn chưa đưa ra lời đáp, mà anh vốn nên đưa ra rồi.

Anh thật sự luyến tiếc Nhạc Nguy Nhiên.

Câu này nghe thật sự kỳ quái, dường như không được thẳng thắn lắm, nhưng anh thật sự “luyến tiếc”.

Lớn như thế này, La Nhất Hải mới biết cảm giác được người khác chăm sóc là như thế nào – Tục ngữ nói “Từ tiết kiệm mà thành xa xỉ thì dễ”, ở chung với Nhạc Nguy Nhiên trong hơn một tháng, là một tháng anh bị bệnh tật bủa vây, cũng là một tháng thoải mái nhất mà trước nay anh chưa từng có, chẳng cần suy nghĩ gì cả, lo lắng có người vỗ về, vấn đề có người giải quyết.

Giống như câu La Nhị Hà nói, chuyện tốt nhất chính là khiến cho anh không có chuyện gì hết – Đây không phải là ích kỷ thì là gì đây?

La Nhất Hải lập tức muốn gọi điện cho Nhạc Nguy Nhiên hẹn gặp mặt, suy nghĩ một hồi lại bỏ cuộc. Đợi đến ngày hôm sau đến công ty một chuyến, nhưng không gặp được Nhạc Nguy Nhiên, nghe người bên hành chính nói, Nhạc Tuyển Hoa làm phẫu thuật mổ bắc cầu động mạch vành, đã vào nằm viện một tuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.