La Nhất Hải nghĩ, quả nhiên tình cảm giữa em ấy và La Tiểu Hồ tốt hơn một chút.
Nhạc Nguy Nhiên vẫn là Nhạc Nguy Nhiên lạnh băng băng chẳng mấy thích anh, hiện tại lại nắm trong tay mạch máu kinh tế của xưởng đường La gia. La Nhất Hải không biết nên xưng hô với cậu như thế nào. Gọi là Nguy Nhiên á, sợ người ta cảm thấy quá thân cận hoặc nghi là muốn thấy sang bắt quàng làm họ; nếu gọi là Sếp Nhạc, thì lại cảm thấy liệu rằng có quá xa cách không, dù sao cũng đã ở cùng dưới một mái nhà sớm chiều chung sống trong tám năm trời.
Nhạc Nguy Nhiên lại chẳng xoắn xuýt như anh, cậu gọi “Anh La”. Dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Dây chuyền sản xuất của xưởng đường bỏ cũ thay mới toàn bộ, tất cả nhân viên cho ký lại hợp đồng lao động, trước khi nhậm chức sẽ đào tạo cộng thử việc từ ba đến sáu tháng, sau khi thử việc sẽ phân về bộ phận và chức vị thích hợp, sát hạch không thông qua sẽ bị xa thải ngay tức khắc – Người nào không đồng ý, có thể bồi thường hợp đồng lập tức rời đi.”
La Nhất Hải sốt ruột, hỏi, “Có thể không xa thải không?”
Nhân viên trong xưởng đường tuổi tác hơi lớn, đều là những người có tuổi theo La phụ có chừng 20 năm, đã làm công tác nguyên liệu làm đường cả một đời, ngoại trừ việc này còn biết làm gì nữa chứ? Có già có trẻ, ngộ nhỡ bị xa thải thì dựa vào gì mà sống đây?
Gương mặt lạnh như tiền của Nhạc Nguy Nhiên lại hiện lên nụ cười, “Vậy anh cứ để tất cả mọi người chết đói cả đi.”
La Nhất Hải đã hiểu.
Nhạc Nguy Nhiên nói anh, “Mềm lòng như vậy sao không đi làm từ thiện đi, cho dù là viện dưỡng lão cũng thu tiền mà. Muốn chăm sóc tất cả mọi người thật tốt, kết quả chính là chẳng ai được chăm sóc tốt cả. Vị trí mà người vô dụng chiếm lấy chỉ đẩy người có năng lực đi, thừa lại một đống ăn hại – Điều này cũng không hiểu, chẳng trách sao kinh doanh thành ra thế này.”
Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết tới nay, Nhạc Nguy Nhiên nói với La Nhất Hải nhiều như vậy, nhưng chữ nào cũng như gai đâm.
La Nhất Hải cũng chẳng thể giận nổi, chỉ có thể bứt rứt trong lòng, dù sao Nhạc Nguy Nhiên cũng nói đúng – Quá mềm lòng và quản lý vô năng là khuyết điểm mà anh chịu đủ lên án. Anh cũng hiểu rõ mình không giỏi mặt này. Thế nhưng, mấy đứa em chẳng ai muốn tiếp quản xưởng đường, La Tiểu Hồ càng là mấy năm trước đã bảo anh bán công ty đi cho bớt nhọc. Anh mà không tiếp quản thì ai tiếp chứ?
Nghe nói xưởng đường được bán cho Nhạc Nguy Nhiên, La Tiểu Hồ khẽ nhíu mày, nhưng chẳng nói gì cả, ngược lại, còn rất vui vì La Nhất Hải không cần phải vì không phát lương được mà mặt ủ mày ê nữa. Nó vỗ ngực muốn để La Nhất Hải từ nay về sau sống những ngày tháng hưởng phước.
La Tiểu Hồ thật sự có cái bản lĩnh này.
Người ta học cùng một trường đại học với Nhạc Nguy Nhiên – là được cử đi học. Cộng thêm đi học sớm, năm nay 21 đã học thạc sĩ năm nhất, đang gầy dựng sự nghiệp cùng với bạn học. La Nhất Hải nghe cũng chẳng hiểu công nghệ mới gì đó, vốn đầu tư cũng đã mấy triệu.
La Nhất Hải không khỏi cảm thán, bản thân lúc 21 tuổi còn đang đi học tan học mua rau làm cơm kìa.
La Nhất Hải cũng muốn hưởng phước, thế nhưng Nhạc Nguy Nhiên không chịu.
Xưởng đường nhỏ của anh chẳng có thay đổi cổ phần phức tạp gì, chính là một tay trao tiền một tay nhận hàng mà thôi, chỉ là cựu công nhân viên nhất thời không hài lòng đón nhận. Có người oán trách, có người cầu tình, có người muốn kiếm nhiều tiền bồi thương hơn chút. Nhạc Nguy Nhiên phiền cực kỳ, bảo anh xử lý xong xuôi hết bên hành chính và pháp vụ rồi mới được đi.
Thế là mỗi ngày La Nhất Hải ngồi cách vách với Nhạc Nguy Nhiên, đúng giờ đi làm, tan ca, gặp mặt gọi “Sếp Nhạc”.
Một ngày hai ngày, một tuần hai tuần, thế là La Tiểu Hồ không chịu.
Không thuyết phục được La Nhất Hải vứt bỏ công nhân viên không quản, nó liền trực tiếp đi tìm Nhạc Nguy Nhiên.
Nhạc Nguy Nhiên cũng không bất ngờ, hình như là đang đợi nó, hơi mỉm cười một cái, “Tôi nghĩ cậu cũng nên đến rồi.”