Nhung Mã Hồng Trang

Chương 36



Khi biết được tin Nguyên Kính chết, ta đã ở bên trong quân doanh phía Nam sông Nhữ Hà.

Quách Uẩn hiếm khi bỏ xuống chính vụ của Đế đô, chạy đến thị sát quân doanh, lúc này nghe thấy được tin Nguyên Kính đã chết, đôi lông mi dài của người nhíu một cái: “Lại chẳng phải Tây Lăng Tử, thật đáng tiếc.”

“Nguyên Kính là trưởng nam của Nguyên gia, lại là hoàng phu tương lai của Tây Lăng Tử, đối với Tây Lăng Tử mà nói cái chết của hắn ta cũng là một sự đả kích.” Ta ngáp một cái, lười biếng nói: “Hắn ta chết, kỵ binh Nguyên thị sẽ rơi vào tay Nguyên Tịch. Mặc dù Nguyên Tịch là chủ chiến phái, nhưng từ trước đến giờ luôn xem thường nữ nhân, quan hệ giữa Tây Lăng Tử và hắn ta tồi tệ hơn với Nguyên Kính rất nhiều, đến lúc đó sẽ khó tránh khỏi lục đục vì quân quyền.”

“Tiểu hồ ly làm rất tốt, ta sẽ ghi nhớ công trạng này của ngươi.” Quách Uẩn tán thưởng nhìn ta: “Tây Lăng Tử tức giận, sáu cứ điểm ở ngoài thành Minh Nguyệt của chúng ta đã bị loại bỏ.”

“Hữu dụng không?” Ta cười nhạt: “Cho dù nàng ta có giận cá chém thớt nhiều người đi nữa, người chết thì cũng đã chết.”

Người đã chết tuyệt đối không thể sống lại được.

Một nhát đao mạnh mẽ hữu lực của Tây Lăng Tử gần như chém đứt Tĩnh Vương, bây giờ ta lại ép chết Lan Huyền Nhã kính mến bên cạnh nàng ta, giết vị hôn phu Nguyên Kính của nàng ta, ngoại trừ có chiến lược ý đồ ra, ta còn muốn cho nàng ta nếm thử mùi vị đau khổ khi mất đi người mình yêu của nguyên chủ.

Huống chi, ta hiểu rất rõ con người Nguyên Tịch.

Hắn ta chính là một người không xem nữ nhân ra cái chó má gì, cho dù lập trường giống nhau, hắn ta cũng chẳng thèm để mắt tới Tây Lăng Tử.

Kiếp trước, sau khi nguyên chủ và Du Đương Quy rời khỏi Hoán Y viện, bọn họ đã làm tiện thiếp trong hậu viện của Nguyên Tịch.

Tướng mạo Nguyên Tịch tuấn mỹ, nhưng thái độ làm người là bá đạo hung tàn, thường xuyên dùng roi đánh tỳ nữ và cơ thiếp, chỉ cần hắn ta trở về phủ ở, thi thể những cô nương bị tra tấn đến chết thường xuyên được mang ra từ cửa sau hậu viện.

Kiếp trước bởi vì Du Đương Quy phản nghịch hắn ta trên giường, sau khi bị hắn ta dùng roi đánh một trận, lột s@ch quần áo, thân thể tr@n truồng quỳ dưới tuyết.

Nguyên chủ dập đầu đến mức sắp vỡ nát, mới có thể đưa Du Đương Quy trở về chỗ ở rách rưới của hai người, thế nhưng Du Đương Quy lại phát sốt, dưới tình huống không có thuốc hạ sốt mà chết.

Nàng ấy là một y nữ giỏi như thế nhưng lại chết vì thiếu thuốc.

Ta nở một nụ cười nhạt, chỉ cần Nam triều và Bắc triều khai chiến, ta sẽ là người đầu tiên cầm đao chém chết Nguyên Tịch.

Không chỉ Du Đương Quy, ở kiếp trước, cuối cùng ngay cả nguyên chủ cũng phải tuẫn táng theo hắn ta.

Khi ấy, Tây Lăng Tử bị phe chủ hoà bắt nhốt, Nguyên Tịch lạnh lùng đứng bên cạnh xe, không ra tay giúp đỡ, đến khi Quách Uẩn Bắc phạt, hắn ta lại tranh cướp binh quyền đối đầu với Quách Uẩn, mang theo một trăm ngàn đạo quân của Bắc Triều đi ra tiền tuyến, sau đó bị Quách Uẩn mai phục, một trăm ngàn đại quân cũng không sót lại bao nhiêu, bản thân mình cũng bị một mũi tên của Quách Uẩn bắn chết.

Nguyên chủ nghe thấy phu chủ chết, lúc đầu còn mừng rỡ không thôi, thế nhưng man tộc Bắc Triều vẫn còn có chế độ tuẫn táng…

Nghĩ đến chuyện này, ta lại thở dài một tiếng, gác lại chuyện ưu tiên g iết chết Nguyên Tịch ra phía sau.

Con người Nguyên Tịch đúng là một ác ma, nhưng dùng để kiềm chế Tây Lăng Tử lại mang đến hiệu quả bất ngờ.

Rác rưởi chỉ là một nguồn tài nguyên đặt sai chỗ mà thôi.

Trước tiên cứ giữ lại hắn ta, điều này có thể khiến Tây Lăng Tử ghê tởm, ghê tởm Tây Lăng Tử cũng xem như chuyện tốt.

Ta suy nghĩ một chút, sau đó kéo Quách Uẩn đi xem quân doanh một vòng.

Tiến độ chế tạo của chiến xa rất nhanh, đã loáng thoáng nhìn thấy hình thức ban đầu. Trong trại vũ khí, các thợ rèn của Phù Yết liên tục đánh các loại vũ khí sắc bén khác nhau, các thợ mộc của Nam Triều bọn ta cũng đang cố gắng khôi phục lại chiếc nỏ mạnh như Lý Yến Trinh đã từng nói; kỵ binh bọc thép cũng đã đưa vào huấn luyện. Trên thao trường, tiếng ngựa hí vang xen lẫn tiếng hò hét của bọn kỵ sĩ, vừa ồn ào vừa êm tai.

Quách Uẩn mỉm cười xúc động: “Thực ra cũng mang dáng vẻ của mấy phần thắng rồi đấy chứ.”

“Không phải có mấy phần thắng, là nhất định sẽ thắng.” Ta trả lời người: “Người cầm tiền thuế của mười bốn quận huyện Nam Triều, chống đỡ áp lực của trên dưới triều đình và dân chúng trên dưới, thậm chí mua quan bán chức, hốt bạc cho chúng ta làm quân phí, ta không thể thua dù chỉ một trận.”

“Cho dù Tây Lăng Tử có là đối thủ khủng khiếp đến đâu, ta cũng sẽ không thừa nhận thất bại cho đến khi nàng ta tự tay chặt đầu ta.” Ta dừng một chút lại nói tiếp.

“Chờ đến khi thắng Tây Lăng Tử…” Quách Uẩn nghe thấy lời này của ta, có chút thất thần.

“Chờ tới khi thắng được Tây Lăng Tử, ngươi có thể nhận được quyền binh chí cao vô thượng ngay lập tức, đến lúc đó ta có thể thành công rút lui, đi đây đó một chút rồi.” Ánh mắt ta phát sáng nhìn chằm chằm Quách Uẩn.

Lúc này đang là giữa hè, mặt trời sáng loáng, trong quân doanh người chế tạo chiến xa thì chế tạo chiến xa, huấn luyện thì huấn luyện. Cả người Trương Kính Tiên bao phủ một tầng lụa mỏng đứng nấp trong chỗ mát luyện võ. Du Đương Quy đang phát thuốc giảm nhiệt cho các binh lính xung quanh. Sở Nông Ngọc đang đốc thúc các tỳ nữ may quần áo mùa hè, Sở Tuân thì đang sắp xếp quân lính chăn gia súc ở sườn núi, Quách Triển Nhan ngồi dưới tán cây lật xem binh thư ta đã phiên dịch, ánh mặt trời chiếu vào vạn vật trên thế gian, giống như cũng phủ một lớp màu vàng trên người mỗi một người.

Duy chỉ có một mình Quách Uẩn đứng bên cạnh ta nhìn ta, đôi lông mi dài sắc bén, ánh mắt lại mềm mại như nước màu xuân, gió m ơn trớn mái tóc dài như lông quạ của người.

Hoài bão cao vạn trượng.

Là nữ đế thiên hạ của toàn bộ Nam Quốc, cũng là quãng đời còn lại của ta vẫn còn xa xa.

Sáu năm sau.

Ta cùng binh lính mai phục trong bụi cỏ bên bờ sông rình xem đại doanh của Bắc Triều, ngày mùa thu có rất nhiều muỗi, nhưng có túi thơm của Du Đương Quy, cũng không bị cắn quá nhiều.

Sau khi Nguyên Kính chết đi, bốn năm trước Tây Lăng Tử bế quan không qua ngoài, xung quanh Nhữ Hà cũng thái bình, hai năm sau khi xuất quan, nàng ta đã làm mọi việc với tốc độ gần như sét đánh không kịp bịt tai, phái chủ hoà của Bắc Triều bị chèn ép trên triều không nói, còn thường xuyên bị bắt cóc khi thượng triều vào sáng mai.

Mấy lão thần đi theo lão hoàng đế thực ra cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi bị nhét vào bao tải, ngày hôm sau đã bị treo trên lầu chuông thật cao ở Minh Nguyệt thành với cơ thể tr@n truồng.

Tổn thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh.

Thử nghĩ mà xem, nếu như có một ngày, bạn bị bắt cóc tại nơi làm việc, lột s@ch quần áo treo ở cửa công ty, bị các đồng nghiệp đi qua đi lại nhìn thấy hết sạch, chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Đặt vào trường hợp này, quả đấm lập tức trở nên cứng rắn.

Đoán chừng Tây Lăng Tử khinh thường làm những chuyện như thế, người làm được mấy chuyện này cũng chỉ có Nguyên Tịch mà thôi.

Điều này rất phù hợp với phong cách trước sau như một của hắn ta, dù sao người súc sinh chỉ làm chuyện âm phủ mà thôi.

Các chủ hoà phái ở Bắc Triều về cơ bản đã chủ động về quê làm ruộng, các đại thần không muốn dâng tấu chương cũng viện cớ bệnh đóng cửa không ra, dần dần bị gạt ra khỏi trung tâm quyền lực.

Cha Tây Lăng Tử biết, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác.

Hoàng đế Bắc triều đã già rồi.

Sau khi trải qua một cơn bệnh nặng, cơ thể ông ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Người này ngày xưa là một bá chủ với áp lực đè lên kẻ dưới rất mạnh, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một ông già gần đất xa trời, Tây Lăng Tử lại còn trẻ, như mặt trời ban trưa, có khả năng vô tận, vì thế hướng gió trong triều gần như đều ngã về Hoàng thái nữ.

Cho nên hai năm qua, các hành động thăm dò trong quân của Bắc Triều diễn ra dồn dập liên tục, mấy trận đánh vặt vãnh kia mặc dù đều bị ta kiên định quả quyết, dùng binh đuổi ngược về, nhưng điều này cũng đại biểu cho một chuyện.

Đó chính là mưa gió sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.