Nhưng Mà Ta Rất Ôn Nhu

Chương 10



A Văn về đến nhà thì giận dỗi nằm ì trên giường quay đầu vào trong, dù A Hổ có nói xin lỗi lại trấn an hồi lâu cũng chẳng thèm đếm xỉa. A Hổ gãi gãi đầu, cũng hiểu ban nãy hơi quá trớn, hắn ảo não loay hoay nhóm bếp lò, tận dụng cơm thừa buổi trưa, thái chút thịt ức gà, thả nhiều rau diếp thái nhỏ, hầm một nồi cháo gà thái sợi nấu với rau xanh. Đi theo sau A Văn nhìn người ta nấu ăn hằng ngày, hắn cũng học được một số kỹ năng, ít nhất thì thỉnh thoảng A Văn ra ngoài, lão hổ cũng không để bản thân chết đói ở trong nhà.

“A Văn, dậy thôi, ăn cơm... Thấy, mùi thơm không?” A Hổ bưng bát nhỏ có đường viền màu lam đến bên giường.

A Văn trở mình vài lần, cuối cùng vẫn ngồi dậy, tới bên bàn thấp, cầm đũa lên rồi bới một chút, sau đó nói với vẻ mặt lạnh tanh.

“Nhiều mỡ!”

“Ah... Thế... ” A Hổ vốn đang chờ lĩnh thưởng bỗng dưng suy sụp tới nỗi mặt ỉu xìu, “Vậy, vậy A Văn không ăn, bây giờ ta đến tiệm bán cháo trên thị trấn, A Văn muốn cháo hạt sen hay bí đỏ...” A Hổ nói xong liền đứng dậy tính đi lấy nồi ở tủ đựng bát.

“Đứng lại...” A Văn cất tiếng nói êm dịu, gắp một miếng nhỏ rồi đưa vào trong miệng, “Ai bảo không ăn? Ta còn chưa nói hết...”

“Hả? Cái gì...” A Hổ chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ. “Ta nói cho nhiều mỡ, rất thơm.”

A Hổ tự giác rửa chén lau bàn dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó cứ quấy rầy A Văn đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.

“Hừm, A Văn, trời hơi tối rồi...”

“Ừ... ” A Văn lật trang sách, căn bản không để tâm đến câu hỏi của A Hổ.

“Tối thế này đọc sách sẽ hại mắt, cất đi, nha?” A Hổ thò một bàn tay từ đằng sau A Văn, hòng với lấy cuốn sách chướng mắt trong tay y.

“Ngươi làm gì đấy! Vẫn chưa xem xong mà...” A Văn chợt đưa tay, hất móng vuốt của con hổ nào đó ra.

A Hổ hết cách, hắn dứt khoát lôi ghế đẩu qua đằng sau A Văn, ngồi xuống ôm eo người yêu từ phía sau, tựa đầu lên vai người ta rồi cọ vào liên tục.

“Đừng náo...” A Văn trở tay xoa cái đầu bự này, “Được rồi, ta không trách ngươi, lần sau cấm làm ta sợ, biết chưa?”

“Ừ, sau này không dám nữa...” A Hổ lẩm bẩm thành tiếng.

“Ừm, vậy thì tốt...” A Văn nói xong mới tiếp tục xem quyển sách trên tay. “Ôm thật thoải mái... A Văn còn nhớ trước khi lên núi đã nói gì không?” “Nói gì?” A Văn lơ đãng hỏi ngược lại.

“A Văn bảo tối nay sẽ dạy ta chuyện giữa phàm nhân, ta nhớ rất rõ.” A Hổ nói xong liền hôn lên cổ A Văn một cái, “Trời sắp tối rồi, A Văn mau dạy

ta đi...”

Bỗng dưng bị nhắc nhở như thế, mặt A Văn đỏ ngay tức thì, chẳng biết

nên để cuốn sách đang cầm trên tay ở chỗ nào. Hóa ra tên hổ ngốc này vẫn nhớ đến chuyện đó ư.

“A Văn đã đáp ứng chuyện đó rồi, đổi ý là không tốt đâu...” Lão hổ nóng ruột nên cứ thúc giục liên tục, A Văn mặc kệ mặt mình đang đỏ cỡ nào, y chợt xoay người lại, nghiến răng nói,

“Dạy thì dạy, chỉ sợ tên ngốc nhà ngươi quá đần độn, không học được!” “Ai, ai nói, ta khẳng định sẽ học được!” A Hổ ưỡn ngực nói to.

“Đi, đóng cửa sổ vào.” A Văn đứng dậy, tháo đai lưng cởi áo ngoài, tức khắc khiến A Hổ như mất hồn mất vía, nhìn y không chớp mắt, sau khi

đóng kín các cửa xong, hắn vội vàng tự cởi quần áo, bổ nhào ngay lên giường.

Dưới ánh nến bập bùng, hai hình bóng nhấp nhô in trên mặt tường đang quấn riết lấy nhau, đường cong sống lưng đầy quyến rũ, mũi chân nhọn nhô ra từ bả vai, cùng với đỉnh cằm đang chĩa lên. Giường gỗ bền chắc bị lung lay tới mức phát ra tiếng kẽo kẹt, hòa lẫn cùng tiếng thở dốc nặng nề, rên rỉ nức nở, còn có tiếng nước dính dấp nhèm nhẹp, trong căn phòng nhỏ tràn ngập mùi hoan ái.

“A Văn... A Văn... Bên trong nóng quá...” A Hổ dạng hai bắp đùi ngồi quỳ giữa háng A Văn, ra sức đưa đẩy phân thân vào sâu trong hậu huyệt nóng ướt của A Văn, một tay vuốt ve lung tung cái chân dài mà A Văn đặt trên bả vai hắn, tay còn lại thì vững vàng nâng hông y.

A Văn bị ‘đâm’ tới mức sắp đứt cả hơi, cắn nắm tay mình để đè nén ý định kêu to dục niệm, lại khiến nước bọt chảy xuống giữa kẽ tay. Bàn tay còn lại thì không chịu nổi nên đã nắm lấy cây nấm ướt át giữa hai chân mình, muốn bắn ra lại thiếu sức lực, chỉ có thể mò xuống dưới chạm vào nơi hai người đang mập hợp.

Quả thật bản tính của thú là như thế, hai người cởi quần áo hôn môi vuốt ve một hồi, A Văn mới cầm tay A Hổ mò xuống hậu huyệt của mình thôi, chưa chi lão hổ đã thở hồng hộc rồi định xông vào. Đá hắn xuống giường sai đi lấy đĩa đựng dầu trơn tới, cố bình tĩnh bảo hắn nới lỏng và làm mềm bên trong, mới đồng ý để ‘đại gia hỏa’ của hắn cắm vào. A Hổ cương cứng hồi lâu đã sớm không kìm nén nổi, ôm A Văn chậm rãi đưa đẩy nhiều lần, thấy người dưới thân thoải mái nên hắn càng phấn khích, liền theo bản năng đâm thật sâu vào trong A Văn.

Một lát sau, A Hổ để chân A Văn xuống, cúi mình hôn lên đầu nhũ đỏ hồng trước ngực A Văn, vật trong cơ thể bỗng dưng thúc nhẹ hơn, tốc độ đưa đẩy cũng chậm dần.

“A Văn... Thoải mái không...” A Hổ nắm lấy hạ thể ướt đẫm của A Văn rồi đưa lên hạ xuống.

“Ah... Ưm, làm tiếp đi... Để ta bắn... Ưm, bắn một lần...” A Văn ưỡn thân mình, ôm cổ A Hổ thật chặt, dang chân cho kẻ bên trên vừa vuốt ve phía trước vừa thúc lên đằng sau, vùi cả mặt vào cần cổ A Hổ rồi cắm gặm lung tung.

A Hổ bị dáng vẻ bốc lửa phóng đãng của người phía dưới mê hoặc tới mức thần trí hỗn loạn, càng không ngừng ma sát vật trắng mịn trong tay, hông lão hổ bỗng đưa đẩy kịch liệt hơn, sau đó cả hai cùng bắn ra.

A Văn mệt mỏi trở mình, gục xuống nhắm hai mắt thở dốc, A Hổ vẫn nằm bên trên mà mút mút liếm liếm cổ y như trước. Cơn buồn ngủ cứ đeo bám A Văn và càng lúc càng nặng trĩu, y vỗ nhẹ vào gáy A Hổ tỏ ý bảo hắn đi xuống để cho mình ngủ, tên đầu to xê dịch theo lời y, A Văn liền với tay lấy chăn bên hông, sờ đông sờ tây hồi lâu, cảm giác tay mình nắm trúng thứ gì đó bất thường, y mở mắt một cách chậm chạp, ai dè vừa thấy đã vội rụt tay về.

Chẳng biết A Hổ hiện nguyên hình từ lúc nào, hắn nằm nghiêng đè lên chăn, thứ A Văn rờ tới lại vừa khéo chính là phúc hạ phủ lông trắng mềm của hắn, do xoa nắn liên hồi, dục niệm mới bỉnh ổn chưa bao lâu lại bị gợi lên. A Hổ không đợi A Văn lùi bước, bất thình lình đè lên tấm lưng trần trụi, cầm thú khí ẩm ướt to bự cắm vào giữa mông A Văn. A Văn sợ tới mức la lên, thân thể trắng mịn giãy dụa một hồi, làm A Hổ càng thở dốc dữ dội hơn, hắn đè hẳn lên người y, phúc hạ phủ lông mềm cứ cọ cọ liên tục, chân trước thì giữ vững bả vai A Văn, còn dùng chóp mũi cọ vào gò má y một cách đầy thân mật.

“A Văn ngoan, cho ta làm như thế một hồi nữa đi...”

“Không, không được, sẽ chết, cứ thế kia thì chắc chắn giết chết ta, ah... Quá to... ” A Văn lắc mông muốn thoát ra, ai ngờ giữa lúc giãy dụa đã để tính khí của A Hổ chen vào gần nửa cái đầu, “Đau, đau quá, A Hổ xin ngươi, đừng như vậy, xin ngươi...” Toàn thân A Văn cứng ngắc, y khóc nấc thành tiếng.

Điều này làm A Hổ cuống hết cả lên, hắn vội vàng bò xuống dưới háng A Văn nhằm xoa dịu. A Văn che hai mắt cuộn tròn thân mình, mặc cho lão

hổ dùng móng vuốt lớn tách khe mông ra, hắn thổi nhè nhẹ vào trong cửa huyệt.

“Không đau không đau, A Văn đừng khóc, không bị thương... Đừng khóc đừng khóc, A Hổ không tiến vào, ngoan a đừng khóc ” A Hổ bò lên đằng trước, nằm ngay bên cạnh A Văn, dùng chân hổ ôm người yêu vào lòng mình, vỗ về từng chút một. A Văn khóc đến nức nức nở nở, bàn tay lại

túm chặt lông của A Hổ.

Ngọn đèn dầu dần tắt, A Hổ thò đuôi ra, quấn quanh bắp chân A Văn ở bên dưới tấm chăn.

“A Văn, A Văn? Ta không ngủ được...” “...”

“Phía dưới lại nóng rát, khó chịu, cho ta làm một chút có được không...”

A Văn bị hơi nóng từ cổ lão hổ phả lên mặt, nơi khóe mắt vẫn còn rớm nước, y hung hăng nhéo tai lão hổ một phát,

“Cũng chỉ biết ăn hiếp ta!”

“Ngoan, đừng giận đừng giận nữa, A Hổ biết sai rồi... Ực, một lần thôi, làm xong ta sẽ đi ngủ ngay, được không?”

“Không được, ngươi biến trở về đã!”

“Không cần đâu, hình dáng hổ thoải mái mà... Nương tử, nương tử đáng yêu của ta, phu quân ta sắp không nhịn được rồi...” A Hổ dùng hai chân sau kẹp lấy A Văn, để A Văn dán sát vào thú khí đang cương cứng của mình.

Rốt cuộc A Văn cũng không thể nhẫn tâm từ chối, bị dụ dỗ nắm lấy cái đó của A Hổ ngay dưới tấm chăn, tính khí này còn thô to và nóng rực hơn khi ở cơ thể người phàm, khoảnh khắc dùng hai tay nắm lấy nó khiến trái tim A Văn xém chút vọt ra khỏi cổ họng. Chất lỏng dinh dính ứa ra từ rãnh ở đỉnh đầu đỉnh to bự, tính khí đã hoàn toàn thoát khỏi sự bao bọc của lớp da lông mềm, theo sau là mùi hương nồng đậm đặc thù của mãnh thú, A Văn

sờ mó từ trên xuống dưới một hồi, cơn tê rần lan khắp thân mình lão hổ, nơi cổ họng phát ra tiếng gầm ám muội, hắn hất tung chăn, cúi xuống nhìn chằm chằm động tác trong tay A Văn mà không hề chớp mắt.

Trong giây phút ngắn ngủi ấy, A Văn bị bầu không khí *** mỹ này hấp dẫn tới mức động tình không thôi, ngón tay bất giác day day đỉnh đầu đỉnh, tay còn lại thì nắm thân tính khí rồi đưa lên hạ xuống, lão hổ được chăm sóc thoải mái tới nỗi hết thở gấp lại gầm nhẹ, eo hổ đung đưa khiến tính khí xỏ xiên trong tay A Văn nhanh hơn, bỗng dưng hắn nhe hàm răng nanh trắng đã vô tình làm vẻ mặt dữ tợn. A Văn đang khom người cũng không đè nén được phản ứng dâng trào giữa hai chân, thế là lén lút cọ sát nó lên bắp chân. Đột nhiên cảm giác có vật lông lá nào đó đang quấn quanh tính khí của mình, vừa cúi đầu thì thấy ngay là đuôi của A Hổ, A Văn chợt run rẩy một hồi, sau đó liền dạng chân ra, mắc cho đuôi hắn quấn lên cái đó của mình, lướt qua đỉnh nấm, cọ xát từ trên xuống dưới.

“Ah! Đằng sau, ngứa quá, không được...” A Văn chợt buông tính khí trong tay ra, quay lại nhéo cái đuôi đang quấy rối hậu huyệt của mình. A Hổ nghe lời bèn rụt về, rồi lại chọc vào túi cầu giữa hai chân y.

“Đừng, đừng làm.. Bỏ ra đi, bỏ ra đi...” A Văn mở miệng kêu bỏ ra, thế mà cứ kẹp chặt cái đuôi xấu xa đang chọc ngoáy lung tung kia,

“A Văn, A Văn,” Lão hổ dùng sức đè vai A Văn xuống, vừa thở hổn hển vừa dụ dỗ, “A Văn liếm liếm ta, ngoan, liếm liếm rồi sẽ để ngươi bắn...”

A Văn sớm bị chòng ghẹo đến mê mẩn rồi, y cúi thấp đầu, cầm tính khí thô to ở lốt thú, bất chợt ngậm luôn vào trong miệng, đầu lưỡi liếm vòng quanh đỉnh nấm. A Hổ điên cuồng hét lên một tiếng, nhất thời không thể khống chế được lực chân trước nên đã đè A Văn xuống.

“Ôh... ” A Văn nức nở thành tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm lấy tính khí thô to bên trên rồi phun ra nuốt vào, tiếng mút liếm ‘chậc chậc’ vang vọng khắp căn phòng.

Vùng bụng dưới của lão hổ run lên kịch liệt, hắn chợt rút tính khí vừa mới còn đưa đẩy ở trong miệng A Văn ra, từng luồng dịch thể bắn hết lên cả hai gò má và ***g ngực A Văn. Đôi mắt y hiện rõ mê man, ngây ngốc ngồi

dậy, ‘tích tách’ đó là tiếng dịch thể dính trên mặt chảy xuống cổ, rơi xuống giữa hai chân. A Hổ điên cuồng gào lên rồi nhào tới, chớp mắt hóa hình người, đẩy thân thể trắng nõn nằm xuống, vùi đầu vào giữa hai chân y, ngậm cái đó vào rồi mút một cách mãnh liệt.

*Điên loan đảo phượng lại lăn tới lăn lui một hồi, khi nào đèn tắt, khi nào dừng lại, khi nào gà gáy, hai người đều không hề hay biết.

*Điên loan đảo phượng: chỉ hành vi giao hoan

* Cháo gà thái sợi nấu với rau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.