Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 38: C38: Bích Họa Tuyệt Sắc (1)



   Trong "Liêu trai chí dị" có một truyện tên gọi " Bức tường vẽ", kể về một thư sinh nghỉ lại trong miếu hoang dưới chân núi sâu, trước một bức tường vẽ. Sau đó, chàng đã lọt vào một thế giới huyền ảo với những mỹ nhân do yêu hoa hóa thành, sống cuộc đời tựa thần tiên.

   Ở Thái Lan cũng có một truyền thuyết tương tự: "thẳm sâu trong rừng Vạn Độc có một ngôi làng toàn là gái đẹp, bất cứ người đàn ông nào lọt vào đó cũng phải si mê...

------------------------------------------------

1

   Kể tới đây, lão sư phụ từ từ khép mắt, trên mặt lộ vẻ đau thương...


   Tôi đang nghe rất chăm chú vì trong câu chuyện có nhắc tới giống người có con mắt đỏ, chắc hẳn có liên quan với tôi. Tôi hy vọng có thể biết được chút ít thông tị về thân thế của mình.

   Nhưng lão sư phụ cứ im lặng rất lâu không nói gì. Tôi vô cùng sốt ruột, tim gan khó chịu như có ai vò bóp.

   Bên ngoài tháp Chedi Luang vọng lại tiếng người huyên náo, còn có cả tiếng còi cảnh sát dồn dập. Tôi giật nảy mình, đoán rằng chắc ai đó đã nghe thấy tiếng động lạ trong tháp nên đi báo cảnh sát rồi, không biết kẻ điều khiển cổ thuật ngoài kia đã chết hay chưa?

   "Achan?" Tôi khẽ gọi.

   Lão sư phụ lúc này mới mở mắt, mỉm cười với tôi: "Ở Thái Lan, Phật giáo có địa vị chí cao vô thượng, cuộc chiến Phật - Cổ mười năm một lần, cảnh sát cũng biết và có một tổ chức bí mật chuyên xử trí việc này. Yên tâm, họ sẽ sắp xếp ổn thỏa."

   Tôi nhớ lại một lượt câu chuyện mà lão sư phụ vừa kể, thấy có khá nhiều sơ hở, rất bất hợp lý, lại chẳng đến đầu đến đũa, chưa ra đâu vào đâu. Nhưng tôi cũng ngờ ngợ đoán ra thân thế của lão, bèn tò mò hỏi: "Achan, Prasong đã trốn được rồi, tại sao còn muốn quay về nước Thái? Kob chỉ kiếm cớ chiêu mộ lính đánh thuê thôi mà, Prasong có nhất thiết phải tham gia đâu?"

   "Có lẽ ông ta muốn gặp mặt người tình." Sắc mặt lão sư phụ vô cùng buồn bã.

   "Vậy ai đã giết Trương Kiệt, Kiến Quân?" Tôi đã đoán ra nhưng vẫn hỏi vì muốn có câu trả lời chắc chắn.

   "Thí chủ đã biết, hà tất phải hỏi?" Lão sư phụ ngấm ngầm khẳng định phán đoán của tôi.


   Tôi thoámg đỏ mặt: "Thế tại sao Kob lại phải mất công gọi thêm nhiều người cùng đi thế? Để càng giống như thật phải không? Để mọi người tin rằng ông ta chiêu mộ lính đánh thuê thật?"

   "Không chỉ vì chuyện đó. Sau này ta nghĩ lại, thấy rằng hắn rủ chúng ta đi cùng là để làm thức ăn cho hắn." Chữ "hắn" của lão sư phụ, chắc là để chỉ Prasong. "Chỗ chúng ta có một truyền thuyết, cứ mỗi đêm trăng rằm lại có một kẻ xấu bị ác ma cắn cổ hút máu tới chết. Sau hôm đó, ta đã hiểu, ác ma không phải ai khác mà chính là..."

   "Là ông thân sinh của sư phụ!" Tôi buột miệnh tiếp lời nhưng ngay sau đó lại thấy hơi hối hận vì sự đường đột của mình.

   Lão sư phụ cười gượng gạo: "Đúng vậy, Prasong là cha của ta."

   Tôi thầm nghĩ, nếu là như vậy, thì chắc hẳn lão sư phụ đã từng gặp bộ tộc Người Quỷ? Nếu đã từng gặp, chắc chắn sẽ biết nhiều chuyện về những người mang con mắt đỏ và cả "lời nguyền nghìn năm", "bí mật của bộ tộc Người Quỷ" như Kob và Prasong đã nhắc đến trước khi chết nữa.

   "Đừng hỏi ta, ta không biết." Lão sư phụ thở dài. "Ta ở chùa Wat Chiang Man đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ có người của bộ tộc Người Quỷ tìm tới. Thậm chí ga đã hoài nghi, liệu bộ tộc ấy có thật hay không?"


   Tôi nghi hoặc hỏi: "Achan, vậy tại sao ông lại tới đây làm trụ trì? Về sau đã xảy ra chuyện gì?"

   Lão sư phụ nhìn xoáy vào tôi: "Có biết nước Thái nổi tiếng nhất là gì không?"

   "Người chuyển giới!" Tôi đáp ngay không nghĩ ngợi.

   Tiếng còi cảnh sát đã không còn vang lên bên ngoài tháp Chedi Luang, chắc là tổ chức bí mật kia đã dàn xếp xong rồi. Lão sư phụ lại cất giọng vang vang, tiếp tục kể cho tôi nghe quãng đời kì lạ tiếp đó của mình...

  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.