Những Mùa Hoa Mãi Nở

Chương 21: Mọi thứ đều dễ vỡ như hoa thủy tinh



Không biết là vòng quay số phận hay thành phố này quá nhỏ bé mà dù muốn tránh cũng phải đối diện nhau. Trên ngã tư tấp nập những dòng người hối hả đi qua nhau, tôi gặp Thành. Anh đứng đợi đèn xanh, còn chúng tôi rẽ phải, tôi cười với anh, Mai nhìn lướt qua anh rồi quẹo đi. Trong đời vốn dĩ cũng có những cuộc gặp gỡ như vậy.

Suốt đoạn đường đi, Mai không nói gì, tôi cũng im lặng. Chúng tôi bận với những suy nghĩ của riêng mình. Đáng lẽ ra, nếu không phải vì tôi, cuộc gặp gỡ giữa cả ba đứa sẽ không trở nên ngượng ngập như thế này. Nếu anh cư xử khéo léo hơn một chút, có lẽ chúng tôi vẫn sẽ thân thiết đi cùng nhau cà phê, xem phim, như những đứa bạn bình thường khác. Nhưng trên đời làm gì có nếu như, hay giá mà…

“Thật ra, anh ấy đã khổ sở nhiều rồi,” Mai nói.

“Sao mình không thấy… Nhưng mà…” Tôi không tìm được lý lẽ để biện minh cho mình. Vì ở bên anh ấy cảm giác chưa đủ an toàn, chưa đủ để tôi chấp nhận đánh đổi hạnh phúc của cả hai chỉ vì muốn anh ấy được vui. Không phải anh ấy chưa đề nghị thử ở bên nhau, nhưng tôi không muốn, vì đối với tôi cái vướn bận lớn nhất không phải là tình yêu mà là nợ, tôi không muốn mình nợ anh hạnh phúc, niềm vui hay bất kì thứ gì anh mang lại.

“Cậu thật cố chấp, như vậy có đáng hay không?”

“Trong tình yêu, có xứng đáng hay không cũng đâu có quan trọng.”

Dường như tôi nói đúng nên cô ấy lại tiếp tục im lặng lái xe. Buổi họp lớp không thể thiếu người lãnh đạo là Lệ Mai, vì cô ấy đang có thai nên trọng trách của tôi là phải đi cùng cô ấy, mà tôi thì không đủ để cô ấy tin tưởng giao tính mạng hai mẹ con cho tôi nên đành tự mình lái xe.

“Ngay từ đầu mình đã biết anh ấy không thích mình, ngay từ đầu mình đã biết tình cảm của anh ấy dành cho cậu, vậy mà cậu vô tư quá, lại không hiểu. Lần đó chia tay cũng do mình làm căng lên, rồi anh ấy thừa nhận, chứ không phải anh ấy không muốn tiếp tục." Thở dài, cô ấy nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ thấy anh ấy như vậy lại cảm thấy thương hại nhiều hơn, dù sao cảm giác cũng không giống như ngày xưa nữa. Mình mừng vì hạnh phúc của mình không vì anh ấy mà chôn vùi đi.”

Tôi hiểu. Cô ấy đã có điểm dừng chân cho hạnh phúc của mình. Còn hạnh phúc của tôi cứ chênh vênh, xa tận.

…​

“Giờ này hai người mới chịu vác xác đến à? Chúng tôi ăn hết đồ ăn rồi.”

“Cậu có giỏi thì ăn hết đi!”

Tính vẫn như ngày nào, cậu ấy không hề khác hơn xưa bao nhiêu với cái vẻ ngoài liêu xiêu vẹo vẹo.

“Mấy năm nay nghe nói cậu ăn nên làm ra sao không thấy thay da đổi thịt gì hết vậy?” Tôi vỗ vai cậu ấy châm biếm. Cậu ấy vẫn không lớn hơn xưa bao nhiêu, không trắng trẻo đẹp trai hơn xưa là bao nhiêu, chỉ có bạn gái là thay đổi vèo vèo chóng mặt.

“Cậu tưởng mình thay đổi nhiều rồi giờ đi mỉa tôi à? Có thay đổi cỡ nào thì vấn ế đó thôi!”

“Hứ!” Tôi đạp chân cậu ấy rồi vào bàn ngồi.

Phát để cho tôi một ghế cạnh cậu ấy, vì phải đi mua quà cho lớp chuộc tội vì mấy năm qua không đến nên cậu ấy không đi cùng tôi và Mai. Lần này họp lớp cũng là cậu ấy đứng ra chọn chỗ. Chỉ có cậu ấy mới nghĩ ra một chỗ lý tưởng như vầy. Hồi trước cho tên Tính giàu sụ đứng ra chọn địa điểm toàn những nhà hàng sang trọng, mỗi lần đi đều phải câu nệ này nọ. Lần này đến một quán nhỏ ấm áp hơn, mà đồ ăn lại ngon.

Mười tám người chúng tôi ngồi đâu hai cái bàn dài lại thành một bàn vuông, có thể giáp mặt nói chuyện với nhau. Lệ Mai ngồi cạnh tôi, kế đó là tên Tính, hắn cứ đâm chọt tôi hoài. Biết Mai có thai không uống được, hắn ép cô ấy, tôi uống thay, Phát muốn uống thế cũng không được. Đúng là tàn ác.

Uống giáp mười tám vòng rượu tôi lơ ngơ bị kéo đi hát, Lệ Mai về trước với chồng. Lúc cô ấy về tôi xem đồng hồ đã chín giờ. Đến phòng ca uống thêm một lần bia tôi không còn thiết tha gì muốn chơi bời nữa. Cảm giác vừa buồn ngủ, vừa bị lôi kéo, mệt mỏi, ngay cả cử động tay chân cũng thấy khó khăn như một cơn ác mộng, lúc chìm vào giấc ngủ tôi đã không ý thức được chuyện ngày hôm sau động trời cỡ nào. Lúc hết cơn say thức dậy mặt trời đã lên tận trên cao.

“Đi tắm đi, tôi đi kêu đồ ăn sáng cho cậu.” Phát nói rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc đó tôi mới nhận ra mình đang không-ở-nhà. Ngồi bật dậy, vội chạy ra mở toang rèm cửa mới phát hiện trên người không có một mảnh vải, nhìn xuống là con sông quen thuộc dưới cầu Ninh Kiều. Trong đầu tôi hiện lên bốn chữ Khách sạn Mường Thanh, hình như hôm qua chúng tôi đi hát bên kia đường. Tôi trở lại nằm vật xuống giường, nhìn chùm đèn pha lê trên trần nhà mà ngẩn người. Nó giống như bông hoa thủy tinh mong manh dễ vỡ, mà tình cảm cũng là một thứ như vậy. Chỉ cần bước sai một bước thôi, chúng tôi đã không còn đường quay trở lại. Đừng nói gì đến tình bạn hai mươi mấy năm qua, nói đến lại càng thêm khó xử. Giả như, chùm đèn kia mà rơi xuống vỡ ra rồi có muốn ghép lại cũng không được hay những bông hoa thủy tinh sau một trận mưa dài sẽ không còn nguyên vẹn như cái thuở ban sơ.

Lục lọi giỏ xách lôi ra cái điện thoại thân yêu tôi chui thẳng vào phòng tắm, có lẽ ước muốn duy nhất của tôi giờ phút này là được biến mất mãi trong này. Tôi bấm nhanh số điện thoại của Mai, biết cô ấy đang làm nhưng tôi mặc kệ.

“Cứu mình.”

“Gì vậy? Mình đang trong công ty. Chưa đến giờ nghỉ trưa.”

“Không được. Gấp lắm. Quan trọng lắm. Cậu dám bỏ mặt mình, mình chết cho cậu coi.” Tôi rên rỉ.

“Thôi được rồi, chuyện gì? Hôm nay cậu không phải đi làm à? Hay hôm qua có chuyện gì?”

“Mình… hôm qua hình như không có về nhà.” Tôi run rẩy. Chuyện này thực sự không nhỏ nha.

“Vậy cậu đi đâu? Phát đâu?” Mai có vẻ sốt sắn. Tôi nghĩ giờ mà có sếp đứng bên cạnh cô ấy cũng không buông điện thoại ra.

“Hỏi cậu ấy làm gì nữa! Đêm qua… cậu ấy với mình… chuyện đó… giờ phải làm sao giờ?” Nếu không phải chỉ có duy nhất một mình cô ấy là bạn tôi cũng không chọn cách đả kích một bà bầu bằng một chuyện không tưởng như thế.

“Cậu... hai cậu ngủ với nhau á?” Cô ấy nói như hét lên bên kia. Người trong cuộc như tôi còn không ngờ nói gì đến cô ấy.

“Suỵt! Cậu nói chuyện nhỏ nhỏ thôi. Giờ phải làm gì giờ?”

“Cậu mấy tuổi rồi?” Mai nhỏ giọng lại, tôi nhận ra cô ấy đã lấy lại được sự bình tĩnh ban đầu rồi.

“Hai mươi lăm. Hai đứa bằng tuổi mà cậu đi hỏi làm gì.”

“Cô gái, cô hai mươi lăm chứ không phải mười lăm, lớn hết cả rồi nên không cần suy nghĩ nhiều. Giờ không mấy ai quan trọng chuyện đó đâu. Nghe mình, thứ nhất là bình thường với cậu ấy, thứ hai là mua thuốc uống nếu cậu không tìm thấy trong túi rác có cái bao cao su nào. Hiểu chưa?”

Tôi lục lọi cái thùng rác, trống không chẳng có gì cả.

“Không có.”

“Vậy cậu tìm trong hộc tủ đầu giường hay tủ tủ trang điểm trong phòng có thuốc ngừa thai khẩn cấp thì uống vào, không có thì xuống đường quẹo trái quẹo phải có tiệm thuốc tây thì vào mua uống. Có gì trưa điện thoại cho mình, đến giờ họp rồi.” Tôi nghe tiếng giấy loạt soạt, tiếng người gọi cô ấy rồi im lặng. Cô ấy ngắt máy mà không đợi tôi chào một tiếng. Đúng là phong cách của những người bận rộn. Tôi phải làm gì bây giờ? Nhất là không thể đối diện với Phát nếu như chưa muốn chết.

Bình thường á? Mai bảo tôi bình thường nhưng mà có bình thường hay không khi một cậu bạn thân bao nhiêu năm qua đùng một cái chúng tôi lại như vậy. Rồi mọi người sẽ nhìn nhận chúng tôi thế nào? Đêm qua, á, tôi còn chưa điện thoại cho ba mẹ và nhóc Huy, không biết họ có lo lắng không?

Tôi lò mò mở khóa điện thoại may mà vẫn còn pin. Không có một cuộc gọi lỡ nào từ ba mẹ hay nhóc Huy, ba cuộc gọi của Khánh, một cuộc từ chị Ngọc.

Định gọi cho mẹ nhưng không biết phải nói sao, tuy tôi hai mươi lăm nhưng đối với mẹ tôi vẫn còn là một đứa trẻ, đứa trẻ này chưa bao giờ rời khỏi nhà qua đêm bên ngoài bao giờ. Rồi nếu người lớn biết chuyện sẽ như thế nào? Ước gì có ai đó vỗ vai tôi và nói rằng: "Ê, cô gái, mơ đủ rồi, tỉnh lại đi!" Nhưng sự thật lại tàn khốc hơn tôi tưởng nhiều.

“Tắm nhanh còn ra ăn sáng nè.”

Tim tôi giật thót khi Phát gọi. Cậu ấy quay lại à? Sao cậu ấy không đi luôn cho đỡ khó xử? Tôi biết phải đối mặt với cậu ấy thế nào? Giá mà giờ có ông bụt hay cánh cửa thần kì của Đô Rê Mon tôi sẽ biến quách về nhà chứ giờ mà gặp cậu ấy có nước chết thôi.

“Ừ, đợi tí.” Giọng tôi ỉu xìu.

Lúc tôi đi ra Phát đang ngồi vắt vẻo trên ghế bấm điện thoại, trên bàn là đĩa mì xào còn bốc khói. Đúng món mì xào xúc xích không hành mà tôi thích. Tôi không nhìn lấy cậu ấy một cái ngồi xuống ăn mì của mình. Tôi cố ăn chậm, thật chậm để không gian yên lặng này làm tan biến đi sự sợ hãi trong lòng.

Nhưng mà cố mãi cũng phải xong, tôi sực nhớ ra chuyện viên thuốc. Kéo ngăn tủ ra, thì ra có hai viên thuốc thật, cả bao cao su nữa. Thuốc này nên uống một hay hai viên đây? Tôi ngần ngừ cầm viên thuốc lên, Phát ngước lên nhìn thấy cậu ấy lại gần giằng viên thuốc trong tay tôi.

“Đừng uống.”

“Tại sao?” Tôi buộc miệng hỏi, trong lòng thầm mong cậu ấy nói giữa chúng tôi không xảy ra chuyện gì, không xảy ra chuyện gì thì sẽ không sao.

“Đừng uống, có được không? Thuốc này rất không tốt.” Ngập ngừng một lát cậu ấy nói.

“Vậy, lỡ có thì sao?”

“Tôi chịu trách nhiệm.”

“Không cần. Tôi không cần cậu nghe rõ chưa!” Tôi đứng dậy lao ra khỏi phòng. Cậu ấy tưởng một câu chịu trách nhiệm của mình là xong cả sao. Chỉ cần uống viên thuốc này vào, mọi thứ sẽ coi như chưa từng xảy ra, chúng tôi vẫn là bạn như bao năm qua đã từng. Cậu ấy thừa biết thứ trách nhiệm mà cậu ấy nói tôi hoàn toàn không cần, không một tẹo nào luôn.

Cậu ấy đuổi theo, kéo tôi lại ôm thật chặt. Tôi không thấy biểu cảm trên gương mặt cậu ấy là gì, tức giận hay phiền hà vì tôi vì tôi thấp hơn cậu hơn cả một cái đầu. Hình như chỉ có ôm nhau thế này tôi mới nhận ra chiều cao giữa hai đứa khập khiễng thế.

“Ý tôi không phải như vậy. Ý là, mình kết hôn đi. Được không?” Giọng cậu ấy dịu dàng nhưng tôi lạnh toát cả sống lưng.

Kết hôn bây giờ á? Không đời nào.

…​

Lúc đi xuống quầy tiếp tân tính tiền, lấy lại giấy chứng minh cô nhân viên nhìn tôi trừng trừng, rồi mỉm cười. Tôi ngại muốn chui đầu xuống đất mà vẫn phải cố cười dịu dàng với cô ta. Rồi đi trước một mạch ra cửa mà không thèm đợi Phát. Hình như hai người đó còn nói gì đó nữa.

Lúc lên xe, tôi thì thầm: “Cô ấy nói gì vậy?”

“Nói anh chị thật đẹp đôi.”

“Xạo sự.”

“Cậu ghen à?”

“Không hề nhá!”

Mãi thật lâu sau này tôi mới biết cô ấy nói với Phát là, "Này anh đẹp trai, anh dụ dỗ trẻ vị thành niên à?"

Cậu ấy nói lúc đó cậu có cảm tưởng như mình vừa ngỏ lời kết hôn với một cô bé còn tuổi vị thành niên, vai đeo ba lô cầm hộp sữa tung tăng đi học, còn có chuyện đêm qua mà mọi người tưởng tượng... Cảm giác đó thật chẳng dễ chịu tí nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.