Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 16: Buồn Bực




Sau khi ăn tối xong, Mạnh Kiều không ở lại quá lâu, mà chào tạm biệt bọn họ rồi rời đi.

Mẹ Tô nói muốn tiễn cô ấy về nhưng đã bị cô ấy từ chối rồi.

Buổi tối ở nông thôn rất tối, lại không có ánh đèn, chỉ có dựa vào ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, mới có thể nhìn rõ hình dạng của con đường.

Mạnh Kiều cũng không sợ, vì từ nhỏ cô ấy đã không sợ bóng tối, so với lòng người có lúc còn đáng sợ hơn nhiều, nếu như thật sự có quỷ thì cô ấy hi vọng rằng có thể nhìn thấy mẹ của mình.

Sau khi ra cổng thì cô ấy hướng về con đường nhỏ trong thôn mà đi.

Đến ngã rẽ bỗng dưng tay của cô ấy bị một cánh tay to lớn khác nắm chặt.

Cô ấy lúc đó sợ run cả người.

Nhưng nghe thấy âm thanh thở nhẹ một tiếng, thì mới biết rằng đó là tên nào.

Đến bây giờ cô ấy vẫn tức đầy một bụng, cô ấy vốn không hề muốn nói chuyện với anh, nên lập tức dùng lực hất tay của anh ra, sau đó thì nhắm hướng con đường nhỏ phía trước mà đi tới.

Thẩm Yến trong lòng buồn bực không thôi.

“Kiều Kiều, em sao vậy?” Thẩm Yến đi đến bên cạnh cô ấy, trong lòng thắc mắc hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trong đêm tối cô ấy trợn mặt lên nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt mang theo sự tức giận kèm theo một chút u oán.

Trong lòng Thẩm Yến thấp thỏm không yên, anh không biết là nguyên do gì cô ấy lại như vậy.

Sáng ngày hôm nay còn lo lắng là cô ấy sẽ trở về thành phố, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy, thực sự trong lòng có chút không yên tâm.

Mạnh Kiều vẫn không đáp lại anh, đi càng lúc càng nhanh, sau đó thì chạy một mạch vào khu ký túc xá của thanh niên tình nguyện.

Anh không chạy theo cô ấy.

Sau khi về phòng của mình, Từ Đông Đông lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô ấy, bình thường cả ngày cô ấy đều cười cười nói nói, nên không khỏi tò mò hỏi: “Mạnh Kiều, cậu sao vậy?”
Mạnh Kiều ngồi trên giường lăn lốc, hốc mắt có chút đỏ nói: “Đông Đông, cậu nói xem có cách nào để có thể rời khỏi nơi này không? Mình không muốn làm việc ở đây nữa, sự giác ngộ trong suy nghĩ của mình quá thấp, mình chỉ là muốn mỗi ngày đều được sống thoải mái, muốn ăn gì, uống gì cũng không cần suy nghĩ, giống như cuộc sống của một con cá vậy.”
Từ Đông Đông cười: “Vậy thì cậu chỉ cần về thành phố là không cần lao động nữa, bố mẹ cậu làm ở cục đường sắt, nên vốn dĩ gia đình cậu cũng đâu thiếu cái ăn cái mặt.”
Mạnh Kiều một lúc sau thì hứng thú.

Chẳng trách cô ấy có hơn một trăm tệ, hơn nữa mặc dù là quần áo của cô ấy không nhiều, nhưng vẫn còn tương đối mới, cũng không hề có chỗ may vá nào cả.


“Vậy tớ phải làm thế nào mới có thể trở về thành phố?” Mạnh Kiều nháy mắt hỏi.

Từ Đông Đông gấp sách lại, quay qua nói với cô ấy: “Lúc đầu chọn xuống quê thì cậu cũng biết đó, việc trở về thành phố là rất khó.

Bây giờ quay lại thành phố chỉ còn cách là làm công nhân, học đại học, đi lính.

Đại học thì không còn cơ hội nữa, vì các trường học đã sớm nghỉ dạy rồi, tham gia quân đội thì cũng phải có chỉ tiêu, mà công nhân thì chỉ cần có chỗ trống, một củ cà rốt một cái hố, bây giờ trong thành phố làm gì còn chỗ trống cho công nhân nữa, hơn nữa bất kể là dùng cách nào thì cũng phải có giấy chấp thuận mới được.”
Mạnh Kiều suy nghĩ một lát, cô ấy lập tức đem cái rương dưới giường kéo ra ngoài, từ trong cái túi đeo lưng rút ra một tờ văn kiện chứng minh thân phận của cô ấy, bên trên phiếu ghi danh có ghi tỉ mỉ, thông tin cá nhân của cô ấy, còn có địa chỉ của gia đình cô ấy ở thành phố, và số điện báo nữa.

Cô ấy quay đầu hỏi: “Đông Đông, cậu có biết chỗ nào có thể gọi điện thoại không?”
Từ Đông Đông nghe thấy tiếng gọi nên quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Cái cậu nói có phải là máy phát điện tín không?”
“Đúng đúng.” Cô ấy gật đầu.

Từ Đông Đông đáp: “Vậy thì cậu phải vào bưu cục trong trấn.”
Mạnh Kiều cảm kích đáp lại Từ Đông Đông bằng một nụ cười: “Cảm ơn cậu, Đông Đông.”
Trong phút chốc cô ấy như được khai sáng, ngồi ôm đùi trở về thành phố là tốt rồi, không cần phải xuống ruộng lao động nữa, cũng không cần ngày ngày phải ăn cơm rau đạm bạc, càng không phải quan tâm đến anh có yêu mình hay không.

Sau khi nghĩ xong thì cười.

Từ Đông Đông: “…”
“Đông Đông, tớ đi tắm trước nhé.” Mạnh Kiều đem cái rương để về chỗ cũ, đến chỗ tủ quần áo lấy một bộ đã được giặt sạch, rồi cầm theo thùng nước đi ra ngoài.

Khi đi qua phòng khách, theo thói quen hằng ngày cô ấy liếc nhìn một cái.

Thì phát hiện Thẩm Yến cũng ở đây, đang cùng với đội trưởng Dương và mấy anh trong đội sản xuất uống rượu và nói chuyện.

Không biết họ đang nói gì, mà cười nói to như vậy.

Cô ấy lặng lẽ thu lại tầm mắt của mình, nhanh chóng đi về hướng nhà tắm.

Cô ấy biết rõ hai người vốn không hề có quan hệ nam nữ rõ ràng, đến cả tư cách ghen tuông cũng không hề có.

Bây giờ giống như có một cục tức ở trước ngực, không lên không xuống, cực kì khó chịu.

Sau khi tắm xong, cô ấy tiện tay đem quần áo đi giặt luôn.

Rồi đem chúng ra ngoài phơi khô, có ba bộ quần áo, nếu không chịu khó một chút thì sẽ không có quần áo mặc.


Vừa quay đầu, thì nhìn thấy Thẩm yến đứng ở ngay phía sau, chặn đường cô ấy lại.

Trên người anh lúc này toàn mùi rượu, cả người như đắp lên một đống khói mù mịt, khuôn mặt trầm mặc, ánh mắt đỏ hoe, đang nhìn chằm chằm về phía cô ấy.

Mạnh Kiều đúng là heo chết cũng không sợ nước sôi, cô ấy xách lấy cái thùng, bình tĩnh đi vòng qua người của anh, chuẩn bị đi về phòng của mình.

“Kiều Kiều.” Anh bắt đầu nói.

Mạnh Kiều bước đi không dừng lại nhưng cổ tay cô ấy đã bị anh nắm chặt không buông.

“Nếu em không nói rõ ràng, thì không được phép đi.” Giọng của Thầm Yến khàn khàn, trầm thấp.

Thấy Mạnh Kiều không trả lời, anh lập tức kéo cô ấy ra ngoài ký túc xá của thanh niên tình nguyện.

“Đau, anh mau bỏ tay em ra.” Cô ấy nhíu mày.

Anh thở dài một hơi rồi buông lỏng tay cô ấy ra, giọng nói ấm áp: “Ban ngày vẫn còn rất tốt, rốt cuộc buổi tối đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cô ấy cảm thấy chuyện tình cảm vốn dĩ không cần dài dòng, nếu có hiểu lầm thì nhất định phải giải quyết, đừng giống như mấy loại kinh kịch trên ti vi, anh không hỏi thì tôi không nói, rồi để hiểu lầm đó kéo dài đến tận mấy năm thậm chí là mười năm, đợi đến khi hiểu ra rồi, thì có tác dụng gì chứ, thời gian sớm đã lãng quên tất cả rồi.

Có chuyện nói ra mới là tốt nhất.

Cô ấy ngửa đầu lên đưa mắt nhìn trực tiếp anh, nghiêm túc hỏi: “Thẩm Yến, em hỏi anh, có phải anh đã sớm có qua lại thân thiết với chị Tô Dao đúng không, có phải là thích Tô Dao không, có phải là cô ấy không đáp trả anh nên anh mới thay đổi mục tiêu sang em?”
Trong lòng Thẩm Yến có chút không hiểu.

Trước khi Mạnh Kiều xuất hiện, đích thực là anh từng có cảm tình với Tô Dao, nhưng đó cũng chỉ là hảo cảm, không hề phát triển thêm nữa.

Cùng nhau lớn lên, biết được cuộc đời của cô trôi qua rất khó khăn, ba cô qua đời, mẹ cô bệnh, tiểu Hào thì còn nhỏ, nên đã từng đau lòng cho cô phải chống đỡ cho cả gia đình, đúng thật là không dễ dàng gì.

Mạnh Kiều thấy anh đang trầm tư, không trả lời cô ấy, trong lòng cô cũng đoán được đại khái, trong tiểu thuyết, nam phụ sẽ thích nữ chính.

“Thẩm yến, em rất ghét anh!”
Sau khi nói xong, Mạnh Kiều chạy thẳng về ký túc xá.

Về đến phòng, trực tiếp lên giường, đắp chăn lên rồi khóc.

Nếu sớm biết mình sẽ rơi vào cảnh này, thì ban đầu đã không mong đợi nữa.


Nếu sớm biết khó chịu như thế này, thì đã không tự cho mình là đúng, tưởng rằng có thể thay thế vị trí của nữ chính trong tim của nam phụ, cô ấy rốt cuộc vẫn chỉ là một người đi qua đời họ mà thôi.

Cô ấy vừa cảm thấy tủi thân vừa thấy hối hận.

Nước mắt cứ thế chảy ra.

Đem đến nơi này biết bao nhiêu cực khổ, dồn tất cả mệt mỏi rồi khóc thành tiếng, khóc đến nỗi cả người run lên.

Từ Đông Đông thấy Mạnh Kiều khóc nhiều như vậy, trong lòng có chút hoảng sợ, tựa như cô ấy khóc còn bi thương hơn so với bộ phim bản thân mới xem tối đó, cô ta cũng không biết cách để an ủi người khác, sau khi hít một hơi, thì đem cái đèn trong phòng dập tắt, căn phòng trở nên tối tăm.

Mạnh Kiều khóc càng ngày càng nhỏ tiếng, khóc đến mức thấm mệt hai mắt sưng lên rồi cũng từ từ ngủ lịm đi.

Ngày thứ hai sau khi Từ Đông Đông tỉnh lại, phát hiện giường của Mạnh Kiều đã sớm để trống.

Nên mới nghi ngờ vì bình thường đều là cô ta gọi cô ấy dậy, thúc giục cô ấy rời khỏi giường, sao hôm nay bỗng nhiên lại dậy sớm như vậy.

Trên bàn sách có để lại một bức thư: “Đông Đông, hôm nay tớ xin nghỉ một ngày, đừng đem chuyện của tớ nói cho người khác, cảm ơn cậu.”
Từ Đông Đông: “…”
Bên này Mạnh Kiều, trời chưa sáng đã thức dậy.

Sau khi đi khỏi ký túc xá thanh niên, vốn là định chỉ đi bộ ở trong trấn, nhưng đi đến cửa thôn thấy xe chạy thì bắt đầu thấy mệt, chứ đừng nói là đến trấn trên, người khác đi bộ hơn một tiếng, cô ấy sợ rằng bản thân chỉ đi được ít nhất chưa đến hai tiếng đồng hồ.

Cô ấy đứng bên đường đón xe, sợ rằng đoạn đường quốc lộ này, trên đường xe không nhiều.

Nhưng xe đạp thì lại đông đúc, cô ấy không đón được, phía xa có dáng cái máy cày, cũng không đón.

Đợi cho đến khi có hai chiếc xe hơi nhỏ.

Chiếc xe thứ nhất dừng lại hỏi cô ấy có chuyện gì? Dẫu sao thời đại này người bình thường khi nhìn thấy xe hơi nhỏ thì đều muốn tránh xa một chút, sợ rằng ngộ nhỡ va phải thì không bồi thường nổi.

Nghe thấy Mạnh Kiều muốn quá giang, thì lập tức không đồng ý.

Chiếc thứ hai là xe jeep màu xanh lá, đối phương cũng cho xe dừng lại, kéo cửa sổ xe xuống, là một người đàn ông trung niên, hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo giáp khắc sam màu xanh.

Mạnh Kiều cũng là lần đầu làm chuyện này, lần này cô ấy nước mắt lưng tròng nói: “Đồng chí, tôi có việc gấp cần lên trấn trên, là chuyện vô cùng gấp, đồng chí có thể cho tôi đi cùng một đoạn đường được không?”
Nhìn thấy người đàn ông trầm ngâm do dự, chưa ra quyết định.

Mạnh Kiều lại nói: “Tôi là thanh niên tri thức từ thành phố được cử xuống thị trấn này, hôm nay trong nhà có chuyện gấp, tôi cần phải đến bưu cục ở thị trấn phía trước gửi tin tức về nhà, làm phiền đồng chí.”
Người đàn ông lại đưa mắt nhìn cô gái đang đứng ở trước mặt, mặt thể hiện đầy sự vô hại, ánh mắt có chút sưng đỏ, sợ là thực sự có chuyện quan trọng cần phải đi.

“Vậy lên xe đi.” Người đàn ông nói.

Mạnh Kiều lập tức vui vẻ ra mặt, mở cửa kế bên người lái.


Đây là cái đài cổ lỗ sĩ nha.

Cái cửa sổ thủy tinh đung đưa, ghế ngồi cũng không thể điều chỉnh, cô ấy theo thói quen lên xe mà thắt dây an toàn.

Từ phía sau kéo lên, nhưng không tìm thấy, cô ấy nói nhỏ nhẹ: “Dây an toàn đâu?”
Người đàn ông cười: “Có phải cô chưa từng ngồi xe ô tô đúng không?”
“Tôi biết lái xe.” Mạnh Kiều cũng cười.

“Hả?” Ngay sau đó người đàn ông lập tức cười một tiếng, giống như vừa nghe một câu chuyện cười vậy.

Mạnh Kiều cũng không nói chuyện nữa, sợ là càng nói càng sai, chỉ ngồi ngẩn người nhìn ra cửa xe.

Rất nhanh đã đến trung tâm thị trấn, hôm nay không phải ngày họp chợ, nên trên phố rất vắng vẻ, xe cộ có thể trực tiếp lái ra lái vào.

Cô ấy xuống xe ở trước cửa bưu cục.

“Đồng chí, cảm ơn anh.” Mạnh Kiều sau khi cảm ơn thì chạy vào trong bưu cục.

Nhân viên bưu cục sau khi biết cô ấy muốn gửi điện báo, thì đưa cho cô ấy một tờ giấy, các ô vuông rất to, có hơn ba mươi chữ.

Mạnh Kiều nói với nữ nhân viên: “Xin chào, làm phiền cô cho tôi hai trang được không, một trang không đủ viết.”
Đối phương có chút kinh ngạc: “Nữ đồng chí, điện báo thu phí theo chữ đó, không phẩy mười bốn tệ một chữ.”
Mạnh Kiều suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhờ nhân viên đưa thêm hai tờ giấy.

Đầu tiên là đem tất cả mọi chuyện sau khi đến trấn viết ra, ngày đầu tiên đến đã ngã bị thương ở đầu dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.

Mỗi ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên, phải xuống ruộng làm lụng, trời nóng rồi lại bị cảm nắng, dù sao có bao nhiêu thê thảm cô ấy đều viết hết ra.

Cảm thấy ba trang giấy chỉ viết được chín mươi chữ không đủ, làm sao mà có thể viết được một tiểu luận văn hơn ba nghìn chữ.

Cuối cùng, dưới nhiều gợi ý của nhân viên bưu cục, bao gồm cả địa chỉ người nhận, nó có giá tổng cộng là hai mươi mốt tệ.

Nhân viên bưu cục nói với cô ấy rằng bố mẹ cô ấy sẽ có thể nhận được bức điện trong ngày hôm nay, nếu có tin nhắn trả lời sẽ có người giao báo đến liên hệ với cô ấy.

Tốc độ của điện báo, mặc dù so với Mạnh Kiều tưởng tượng có chút chậm, nhưng trước mắt mà nói so với gửi thư, thì cách thức này đã là nhanh nhất rồi.

Đợi đến khi cô ấy ra khỏi cửa, thì nhìn thấy hai chiếc xe jeep màu xanh lá vẫn dừng ở đó, cô ấy nhanh chóng chạy qua, giọng điệu vô cùng kinh ngạc: “Đồng chí, sao anh vẫn còn ở lại chỗ này?”
Người đàn ông cười: “Để tôi đưa cô về, người tốt phải làm đến cùng chứ.”
“Cảm ơn anh, đồng chí.” Mạnh Kiều cũng không chút khách khí ngồi lên trên xe, tưởng rằng quay về cũng là vấn đề, nhưng bây giờ đã được giải quyết rồi.

Thời đại này việc phạm tội vô cùng thấp, cô ấy một chút cũng không sợ.

Càng huống hồ đối phương lại có xe hơi, có thể đoán được đây không phải là người bình thường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.