Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 23: Động Tâm




Mẹ Mạnh Kiều xem xét một hồi rồi đi thẳng vào vấn đề, cười nhẹ hỏi: “Tiểu Thẩm, hôm qua ta nghe tiểu Kiều nói hai đứa đang lén lút yêu đương đúng không?”
Trong lời nói của bà nhất định có ý gì rồi.
Thẩm Yến dùng đôi mắt mang đầy sự yêu thương nhìn Mạnh Kiều rồi thành thật nói: “Dì à, con muốn lấy cô ấy làm vợ, mong hai người tác thành.”
Bố Mạnh Kiều rất có mắt nhìn người, ông đã gặp qua không ít người trẻ như anh, xem ra tên nhóc này thái độ cũng đúng mực, cả người cũng toát lên khí thế hừng hực, quyết tâm, cũng khá được, nói không chừng sau này sẽ làm nên sự nghiệp lớn.
Chính vì con gái ông tính cách điềm đạm, ngoan ngoãn, e là sau này khó có thể áp chế được.
Không cầu con gái sau này được gả vào nhà giàu có hay quyền quý, mà chỉ cần nó sống một đời bình an, đơn giản là đã mãn nguyện rồi.
Bố Mạnh Kiều cười nói: “Tiểu Thẩm à, nhà ta chỉ có tiểu Kiều là đứa con gái duy nhất, từ nhỏ đã bao bọc, nâng niu cho đến tận bây giờ, trước đây khi về quê đã chịu không ít khổ, cho nên vợ chồng ta định giữ nó ở trong thành, sắp xếp công việc, e là hai đứa không hợp nhau rồi.”
Mẹ Mạnh Kiều cũng nói thêm vào: “Tiểu Kiều tuổi còn nhỏ, vừa mới vào tuổi cập kê, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn nên không tránh được có chút nông nổi, thiếu sự cân nhắc về tương lai sau này.

Nhà chúng ta mặc dù cũng không phải giàu có gì, nhưng nó cũng chưa từng phải làm việc nặng nhọc, vất vả bao giờ, những ngày sau này còn rất dài, rồi cuộc sống cũng sẽ thay đổi, làm cha mẹ như chúng ta, cô cũng không muốn để cho con mình phải hối hận.”
Ý của bố mẹ Mạnh Kiều đã rất rõ ràng, là không muốn để cho hai người đến với nhau.
Thẩm Yến với thái độ thành khẩn: “Chú và dì, xin hai người cứ yên tâm, mặc dù nhà con ở nông thôn, nhưng con không hề yêu cầu Mạnh Kiều phải làm nông, trồng ruộng, hơn nữa giờ chính sách cũng đang thay đổi, con tin rằng không bao lâu nữa sẽ không còn cảnh phân hóa giàu nghèo như bây giờ đâu ạ.

Con thật lòng muốn được lấy cô ấy về làm vợ, sau này sẽ một lòng một dạ mà đối xử tốt với cô ấy, mong hai người hãy yên tâm mà giao Mạnh Kiều cho con.”
Mạnh Kiều ngồi bên cạnh vừa cười, vừa nghe mọi người nói chuyện, trong lòng sớm đã có dự tính sẽ gả cho Thẩm Yến, cũng không hề lo lắng rằng việc liệu có thành hay không, nếu được đồng ý thì mọi thứ sẽ rất hoàn hảo, còn không thì cũng chả ai cấm được cô ấy và anh đến với nhau.
Cô ấy cũng hiểu được tấm lòng của cha mẹ, có được sự yêu thương của cha mẹ như vậy với cô ấy là một điều vô cùng hạnh phúc.

Dù có lấy chồng xa, thì sau này cũng vẫn có thể về thăm và chăm sóc, báo hiếu họ đến già.
Bố Mạnh Kiều nghe thấy Thẩm Yến dám nói đến chuyện chính sách thay đổi, chuyện này ai mà lại dám nhắc đến, đúng là khác người thường, rõ ràng đã muốn quyết tâm, nên mới liều một phen.
Nhìn anh xuất thân từ thôn quê, con nhà nông mà lại xa xỉ, tiêu không tiếc tay, cũng không giống người thường, e rằng sớm đã có mưu đồ rồi.
Con gái theo nó sẽ lợi ít hại nhiều, chuyện sau này ai mà đoán chắc được cơ chứ.
Bố Mạnh Kiều nghiêm túc, chầm chậm nói: “Tiểu Thẩm, nhà ta sẽ không đồng ý đâu.”

Mẹ Mạnh Kiều liền đứng dậy: “Tiểu Thẩm, những đồ quý giá này của cậu thứ cho bọn ta không thể nhận, cho dù thế nào đi nữa, tiểu Kiều sẽ phải ở lại trong thành, không được đi đâu hết.”
Bà không bao giờ chịu để Mạnh Kiều phải lấy chồng xa.
Lòng Thẩm Yến trầm xuống, tự biết mọi việc không đơn giản, miệng thì cười nhạt, trong mắt thì ánh lên vẻ thất vọng, buồn rầu.
Anh quay sang nhìn Mạnh Kiều bên cạnh, không kìm được mà cảm thấy rất buồn cười, đến lúc này rồi mà cô ấy vẫn hồn nhiên, tươi cười, ngồi đung đưa chân, giống như đang xem diễn kịch vậy.

Đôi mắt Thẩm Yến nhìn về phía cô ấy với đầy sự hy vọng, muốn cô ấy giúp đỡ ư? Trong lòng cô ấy giờ thì vui rồi, hừ, cho anh nếm thử cảm nhận của cô ấy khi bị bà từ chối như thế nào.
Thấy thái độ của mẹ Mạnh Kiều như muốn tiễn khách vậy, nên cô ấy lập tức đứng dậy, nói với hai người: “Bố mẹ, để con tiễn anh ấy, tiện nói vài câu.”
Thẩm Yến vô cùng ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô ấy, thấy thất vọng đến tột cùng, không lẽ cô ấy lại nghe lời bố mẹ, không chịu gả cho mình nữa?
Mạnh Kiều kéo tay anh, ra hiệu đứng dậy.
Anh đứng dậy lễ phép nói: “Chú và dì à, con đã làm phiền hai người rồi, ngày mai con vẫn sẽ đến nữa ạ.”
Ngày mai vẫn đến?
Bà không đồng ý nên đã nhanh chóng cầm lễ trả lại: “Tiểu Thẩm, cậu cầm đồ về đi.”
Mạnh Kiều đẩy anh ra ngoài, quay đầu nói với mẹ: “Con đi rồi về ngay.”
Hai người xuống lầu, trong khi Thẩm Yến thì đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào, thì Mạnh Kiều bên cạnh lại vừa đi vừa ngâm nga hát.
Đến chỗ khuất sáng, anh đưa tay kéo cô ấy vào lòng, người gì đâu mà không biết lo lắng, rồi nói: “Kiều Kiều, ngày mai anh vẫn sẽ đến thuyết phục cha mẹ em đến khi họ đồng ý mới thôi.”
Nhất định phải khiến họ đồng ý.
Cô ấy ngước mặt lên, đôi mắt tròn long lanh, ánh lên một chút sáng đèn nhìn anh, kiễng chân ghé sát vào tai nói nhỏ
“Anh đi mua vé tàu, ngày mai em sẽ đi cùng anh.”
Anh ngơ người nhìn cô ấy.
Đêm tối mờ mờ nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ, hớn hở của cô ấy, anh như mở cờ trong bụng, ôm chặt lấy Mạnh Kiều, phấn khích nói: “Kiều Kiều, em sao mà đáng yêu thế.”
“Lần này em sẽ bỏ đi cùng anh, sau này nếu giám bắt nạt em, em sẽ không bỏ qua đâu.”
“Mau về đi, ngày mai nhớ mang đồ ăn sáng cho em, sáng nay anh ăn bánh gì đó, trông rất ngon.”

Bữa sáng?
Thì ra cô ấy đã sớm nhìn thấy anh.
Thẩm Yến nở nụ cười, hôn lên trán cô ấy: “Ừ, mai anh sẽ mua cho em.”
“Mau về đi, không thì lát nữa có người nhìn thấy lại nói anh dở trò sở khanh đấy.”
“Ha Ha.” Anh cười sảng khoái, không về mà xoa xoa đầu cô ấy, ân cần nói: “Em lên trước đi, đợi em đi rồi, anh mới an tâm.”
“Ồ.”
Cô ấy hớn hở bước lên cầu thang.

Đến tầng ba rồi nhìn xuống không có ánh đèn mà chỉ có ánh trăng mờ mờ và vẫn thấy bóng anh đứng đấy, tim cô ấy đập rất nhanh, rất nhanh, cảm giác như cả người lâng lâng, qua hành lang rồi đi thẳng vào nhà.
Vừa vào đến cửa, thấy bố mẹ đang bàn bạc việc gì, vừa nhìn thấy Mạnh Kiều thì thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Kiều con lại đây.” Bà gọi cô ấy lại.
Cô ấy ngoan ngoãn ngồi xuống, còn chưa kịp để mẹ nói, cô ấy đã nhanh nhảu: “Mẹ, không cần sắp xếp công việc cho con, mẹ cứ đi làm đi, mẹ còn trẻ như vậy mà đã nghỉ hưu thì tiếc quá.

Con và anh ấy yêu nhau, lưỡng tình tương duyệt, con muốn ở bên cạnh anh ấy.”
Mẹ Mạnh Kiều phản đối: “Điều này không thể được, bố mẹ không đồng ý, con chỉ có thể gả cho người trong thành, ngày mai mẹ sẽ sắp xếp con đi xem mắt con trai nhà chị Vương.”
Không hề môn đăng hộ đối, lại còn xa như vậy.
“Mẹ, con đã quyết rồi, ngày mai con sẽ theo anh ấy về.” Cô ấy thản nhiên cười, đứng dậy, ghé sát vào tai mẹ nói: “Gạo đã nấu thành cơm rồi.”
Mẹ Mạnh Kiều: “…”
Bố Mạnh Kiều thấy vẻ mặt thất kinh của bà, không hiểu đã xảy ra chuyện gì
Nửa đêm, mẹ Mạnh Kiều ngồi khóc thầm, thấy vậy ông liền an ủi.
Mạnh Kiều yên lặng nằm trên giường nhìn lên trần nhà, trong lòng có chút trăn trở.
Mặc dù không phải là con do hai người dứt ruột đẻ ra, nhưng người ta nói công sinh không bằng công dưỡng, tình yêu của hai ông bà dành cho con là thật và cô ấy cũng cảm nhận và thấu hiểu được.


Đây là hiện thực mà cô ấy phải đối diện.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bố mẹ đã đi làm hết.

Mạnh Kiều phát hiện trên bàn có một tờ giấy nhỏ, là của bố viết: “Tiểu Kiểu, con đã trưởng thành rồi, con cũng có quyết định của riêng mình.

Bố mẹ hy vọng con luôn được hạnh phúc, bất cứ lúc nào cũng hãy nhớ rằng đằng sau con luôn có một ngôi nhà, luôn có bố mẹ làm điểm tựa.”
Nước mắt cô ấy không ngừng rơi.

Bố mẹ luôn là hậu thuẫn của con cái, thật hạnh phúc khi có một gia đình như vậy.
Cô ấy cẩn thận giữ lại tờ giấy, cũng để lại vài nét chữ: “Bố mẹ, con vô cùng biết ơn.

Con sẽ thường xuyên viết thư cho hai người, thời gian rảnh con sẽ về thăm, bảo trọng, con sẽ không bao giờ quên hai người.”
Hít một hơi.
Lúc ra ngoài rửa mặt, vừa mở cửa đã thấy anh đứng đợi ở ngoài, trên người còn đeo một gói hành lý, khuôn mặt rạng rỡ, trên tay còn cầm hai bình sữa đậu nành và một túi bánh chiên.
Mắt Mạnh Kiều sáng rực lên: “Anh đến sao không gọi cửa? Đứng đợi bên ngoài bao lâu rồi không biết?”
“Anh sợ khiến em thức giấc, để em ngủ một thêm một lúc.”
Anh cười rồi liếc qua trong phòng, bước vào rồi đặt bữa sáng trên bàn, đặt túi đồ xuống ghế.
Mạnh Kiều đùa: “Anh sợ bố mẹ em có ở nhà à?”
Anh hớn hở, chạy lại ôm chặt lấy cô: “Kiều Kiều sao em lại thông minh đến vậy?”
“Bây giờ anh mới biết à, bởi vì em là một tiểu hồ ly tinh đấy.”
Đôi mắt cong cong cười đùa
Bà nói là hồ ly tinh cũng không phải là không đúng.
Thẩm Yến phát hiện, từ lúc yêu cô ấy, anh rất hay cười như bị nhiễm bởi cô ấy vậy.
“Ha ha, vậy thì cũng là con hồ ly tinh của anh.”
Mạnh Kiều thấy anh định hôn mình, nên vội đẩy ra, cô ấy vẫn chưa đánh răng

“Em đi rửa mặt, anh đợi một lát.”
“Ừ.”
Anh xoa xoa đầu cô, mới ngủ dậy đầu cũng còn hơi rối, chất tóc rất mềm, nghĩ, vợ mình sao lại xinh đến vậy cơ chứ.

Đợi cô ấy quay lại, thì hai người cùng dùng bữa sáng.
Thẩm Yến mua vé tàu vào hai giờ chiều, đợi cô ấy thu dọn hành lý một chút rồi theo anh quay về.
Hai người xuống dưới lầu, ngồi xe buýt, thời bấy giờ chưa có taxi, cũng chưa có tàu điện ngầm, mỗi lần đi xa đều rất bất tiện.
Người chờ xe xếp hàng dài, phải chờ đến lượt xe thứ hai mới chen lên được, tay anh ôm chặt lấy cô ấy.

Nhìn ra bên ngoài cửa, nhớ lại lúc đến và lúc đi là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Hơi thở quen thuộc của anh khiến cô ấy quay trở lại hiện tại, không nghĩ lung tung nữa, cũng không muốn nói chuyện, chỉ cần yên lặng bên cạnh anh là đủ rồi.
Đến ga tàu, dòng người tấp nập, vì không có vé đặc biệt nên chỉ đành ngồi ghế thường, vé giường nằm chỉ dành cho những người có địa vị nhất định mới được mua.

Vả lại lúc kiểm vé, Thẩm Yến còn phải xuất trình giấy giới thiệu của đội sản xuất.
Thì ra cả tàu hỏa và nhà trọ đều phải có giấy giới thiệu mới được mua vé, nếu không sẽ bị bắt ngay.
Hai người lên tàu, sau khi tìm được chỗ, Thẩm Yến để hành lý của hai người lên giá đồ rồi ngồi xuống.

Ngồi đối diện là một cặp vợ chồng trẻ, người chồng thì đang đọc sách, còn vợ thì đang bế đứa con khoảng tầm hai ba tuổi.

Mọi người cười cười chào hỏi.
Mạnh Kiều gãi gãi nhẹ vào mu bàn tay Thẩm Yến, anh nhìn cô ấy rồi cười, nắm chặt lấy tay cô ấy đặt lên đùi mình.
Hai vợ chồng đối diện thấy hai người họ ở giữa chốn đông người mà lại tình tứ nắm tay như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi e ngại mà hướng ánh mắt về phía khác.
Mạnh Kiều cười cười rồi nhìn ra cửa sổ.
Xe lửa phát ra tiếng u u u, trời xanh mây trắng, cảnh sông núi hùng vĩ, bao la, từng đàn dê nối đuôi nhau, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.