Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 24: Trở Về




Sau tầm mười lăm tiếng đồng hồ ngồi ghế cứng, toàn thân cô ấy đều cảm thấy khó chịu nên đi về phía sau ngồi.
Bên trong xe lửa không có điều hòa, người lại nhiều, trên hành lang đều chen chúc đầy lữ khách, tiếng khóc những em nhỏ, âm thanh lớn giọng, tiếng ho khan, hò hét ầm ỉ.
Đợi đến đêm xuống, mới an tĩnh lại.
Tất cả mọi người ngủ tới ngã trái ngã phải.
Thẩm Yến từ trong hành lý của mình cầm ra một cái áo sơ mi tay dài, nhìn thấy Mạnh Kiều đầu lệch qua lưng ghế, mí mắt đóng lại, mày hơi nhíu, ngủ cực kỳ không an ổn.
Anh vừa tới bên cạnh cô ấy để ngồi xuống, thì cô ấy đã lập tức nghiêng người sang dùng hai tay kéo anh tới, ôm lấy eo của anh, mí mắt không mở ra được, khuôn mặt hướng về thân thể anh mà cọ cọ.
Cô ấy dán mình vào lồng ng.ực của anh, giống một con mèo con, cọ đến khi thoải mái rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Anh không khỏi cười cười.
Mắt nhìn thấy mọi người chung quanh cũng đang ngủ, thế là lớn mật đưa tay nắm vai cô ôm cô ấy để vào trong ngực anh, đem quần áo trong tay đắp lên trên người cô ấy.
Nghe trên người cô ấy có mùi thơm thoang thoảng, đầu anh cọ sát trên đầu cô ấy, rồi đóng đôi mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, xe lửa đến trạm thành phố.
Sau khi hai người xuống xe lửa, Thẩm Yến dẫn cô ấy tới chỗ giữ xe đạp.
Anh đặt xe đạp của mình ở nơi đó, sau khi trả tiền giữ xe, thì có thể đem xe lãnh về.
Trời còn chưa sáng, đạp xe từ nơi này đến thung lũng khoảng trăm trượng, khoảng hai giờ đồng hồ, cô ấy sớm đã mỏi mệt không chịu nổi giờ càng mệt hơn.
Trở lại nhà Thẩm Yến, cô ấy đứng cũng không nổi, vô lực tựa tường chờ anh mở cửa.
Cửa được mở ra, bà nhìn thấy Thẩm Yến trở về, mặt lộ vẻ vui mừng, lại nhìn một chút tiểu hồ ly tinh kia, sắc mặt lập tức tối xuống.
Cháu trai vì cô ấy mà khư khư cố chấp, lần này đi tới tận mấy ngày mãi không về nhà, hận trong lòng bà đối với cô ấy chỉ có tăng chứ không giảm, bây giờ vì cháu trai cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn.
“Bà.” Hai người đồng thời hô.
Bà đối với cháu trai hỏi: “A Yến, con ăn chưa?”
Thẩm Yến ôm bả vai Mạnh Kiều vào phòng, cười nói: “Chưa, trong nhà có đồ ăn không bà?”
Bà nghe xong, đau lòng nói: “Bà bây giờ sẽ đi nấu cơm cho cháu.”
“Bà, nấu cháo đi, Kiều Kiều ngồi xe lâu như vậy nhưng không ăn chút gì, cháo dễ tiêu hoá một chút.” Thẩm Yến nhìn cô ấy, tại trên xe lửa cô ấy không ăn chút cơm nào.

Bà nghẹn một cái.
Liếc qua thì thấy bộ dạng mệt mỏi buồn ngủ của tiểu hồ ly tinh, yên lặng đi vào phòng bếp, nghĩ thầm là vì cháu trai mới nấu, chứ không phải là vì cô ấy.
Mạnh Kiều mệt muốn chết rồi.
Cũng không có gì không tự nhiên, hai người đã xác định quan hệ rồi nên cô ấy rất thoải mái mà đi vào gian phòng của anh, mới vào phòng đã lập tức ngã xuống, thoải mái thở ra âm thanh: “Ài…”
Thẩm Yến đem ba lô đi vào, liếc nhìn cô ấy một cái, cười cười: “Em cởi giày rồi lên giường ngủ một lát đi.”
Cô ấy mệt mỏi đến nỗi không còn sức lực, miễn cưỡng nói: “Thẩm Yến, em muốn đi tắm rửa, từ hôm qua đến bây giờ không được tắm rửa, rất khó chịu, phòng tắm ở đâu, anh dẫn em đi đi.”
“Được.” Anh lên tiếng, thấy cô ấy không dậy nổi, nên đi tới trước mặt cô ấy: “Không phải muốn tắm rửa sao, đứng lên đi.”
“Anh đỡ em đi.” Cô ấy nhấc bàn tay lên hướng về phía anh.
Anh cười cười, giữ tay cô ấy lại.

Mạnh Kiều hơi dùng một chút lực, là anh đã lập tức ngã xuống.
Cô ấy nháy mắt mấy cái, vừa rồi cô ấy không phải cố ý, nhưng bằng cách nào mà chỉ mới kéo một phát là anh đã ngã rồi?
Hai tay Thẩm Yến chèo chống hai bên cạnh cô ấy, trừng trừng nhìn cô ấy, lông mi của cô ấy giống quạt lông vậy, tạo thành một bóng râm nhỏ, trên mặt nổi lên một vòng đỏ ửng, miệng nhỏ khẽ mở, rất mê người.
Làm cổ họng anh nhấp nhô một chút.
Muốn hôn cô ấy một cái.
Bỗng dưng, Mạnh Kiều dùng bàn tay ngăn trở anh, gắt giọng: “Thẩm Yến, anh cố ý.”
Anh lấy tay cô ấy ra, hôn một cái vào mu bàn tay của cô ấy, cười nhẹ: “Kiều Kiều, khí lực của em thật to lớn, kéo một phát đã khiến anh không đứng vững được nữa.”
Cô ấy lườm anh một cái, nếu cô ấy là tiểu hồ ly, vậy anh chắc chắn là đại hồ ly.
Ghét bỏ nói: “Em còn chưa tắm rửa, người rất hôi, anh cũng hôi, đừng hôn em.”
Cô ấy thế nhưng là thích sạch sẽ.
Anh nao nao, trên người cô ấy rõ ràng rất thơm, rất dễ chịu, bất quá ngược lại cái này nhắc nhở anh, có thể trên người anh rất hôi.
Lập tức, tay xuyên qua phía sau lưng cô ấy, dìu cô ấy ngồi dậy: “Kiều Kiều, em tắm trước đi, tắm xong thì tới lượt anh.”

“A.” Cô ấy từ trên giường đứng lên, từ trong túi hành lý lấy ra một bộ quần áo, rồi theo anh ra khỏi phòng.
Nhà anh cũng có một phòng tắm.
Bất quá cũng giống chỗ cô ấy, không có hoa, cũng không có nước máy, cũng là phải từ trong giếng múc nước đặt ở trong vại nước lớn, để dành tắm gội.
Quần áo và khăn mặt phải treo trên cây trúc, xà bông thơm được đặt trên cục gạch bên sàn nhà.
Cô ấy suy nghĩ sau này như thế nào cũng phải cải tạo một chút, dù sao về sau còn ở chỗ này sinh sống, tốt nhất nên làm một cái bồn tắm lớn, mùa hè có thể đơn giản cọ rửa một chút, còn mùa đông có bồn tắm lớn, ngâm trong bồn tắm sẽ rất thoải mái a.
Sau khi cô ấy tắm xong, thuận tiện đem quần áo giặt đi ra, hướng trong phòng hô: “Thẩm Yến, quần áo phơi nơi nào?”
Anh nghe tiếng cô ấy thì từ trong phòng đi ra, nhìn cô ấy dùng khăn mặt bao quanh tóc, mặc đồ ngủ, mang dép lê, tay mang theo thùng nước, xuất hiện trong nhà mình, trong nháy mắt bừng tỉnh.
Về sau cô ấy chính là một phần trong nhà, trong lòng anh rất ấm áp.
Cười cười, đi tới, tiếp nhận thùng nước, cùng cô ấy đi ra sân vườn.
“Ở sân vườn này có một sợi dây, quần áo phơi ở đây, trong mùa hè thì quần áo sẽ rất nhanh khô.” Anh vừa nói vừa giúp cô ấy đem quần áo phơi lên, thì thấy một bộ quần áo lót màu trắng nho nhỏ khiến anh không khỏi đỏ mặt.
Quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, cô ấy đang ngồi trên ghế mây, khom lưng cúi đầu, đem tất cả sợi tóc đều rủ xuống, dùng khăn mặt lau khô, trong miệng khéo léo nói: “A, biết rồi.”
Anh bình tĩnh đem y phục của cô ấy phơi lên.
Tay bỏng, tâm cũng nóng lên.
Về đến phòng lấy y phục của mình, đi vào phòng tắm rửa.

Nghĩ thầm, phòng tắm cô ấy tắm xong làm sao lại trở nên thơm như vậy?
Dưới ánh nắng xán lạn, cô ấy phơi đầu một hồi, tóc cũng gần khô rồi.
Trở về trong phòng, phát hiện tên gia hỏa này thế mà không có lược.

Vậy cũng chỉ có thể tìm bà mượn.
Đi đến cửa phòng bếp, trông thấy bà đang ngồi đốt củi, ngọt ngào mở miệng: “Bà.”

Bà quay đầu liếc cô ấy một cái, rồi trở về tiếp tục đốt củi.
Mạnh Kiều cười mị mị nói: “Bà, con muốn mượn lược bà dùng một chút.”
Bà không lên tiếng, giống như tai bị điếc, tiếp tục đốt củi, cố ý không để ý đến cô ấy.
Mạnh Kiều thở dài một hơi, ủy khuất nói: “Không có lược con không chải được tóc, cũng không ra khỏi cửa đi mua lược được, vậy con đành gọi Thẩm Yến giúp con mua về thôi.”
Để cháu trai đi mua đồ vật nữ nhân?
Bà trầm giọng mở miệng: “Cô theo tôi đi.”
“A.” Cô ấy cười lên tiếng, rồi theo bà đi.
Bà từ trong ngăn kéo bàn trang điểm cầm ra một cây lược gỗ đưa cho cô ấy.
Cô ấy cười ngọt nói: “Cảm ơn, bà.”
Bà vẫn không lên tiếng, tự ý đi ra khỏi phòng, rồi tiến vào phòng bếp.
Mạnh Kiều đi trở về phòng ngủ Thẩm Yến, ngồi trước bàn sách chải đầu, gia hỏa này như thế nào đến tấm gương cũng không có đây?
Cô ấy lại kiểm tra một vòng phòng ngủ của anh, ba ngăn tủ quần áo rất lớn, bên trong y phục của anh không nhiều, màu trắng và màu lam làm chủ, cô ấy từ trong túi hành lý lấy ra hai bộ quần áo của mình để treo lên.
Đem đồ vật bên trong bọc hành lý lấy ra, kem bảo vệ da thì để ở bàn đọc sách, còn lại số ít bánh kẹo cũng để trên bàn sách, đồ vật không nhiều, nhưng đều được phân loại cất kỹ.
Thẩm Yến sau khi tắm xong, thì đi đến, dùng khăn mặt lau tóc, nói với cô ấy: “Kiều Kiều, đưa giấy chứng minh của em cho anh đi, lát nữa anh đi vào trong thôn làm giấy xác nhận.”
“A.” Sau khi nói xong thì lấy ra từ trong túi hành lý, đưa cho anh: “Đây.”
Anh sau khi nhận lấy, thì kéo tay cô ấy, hướng về trên người mình dựa vào, hôn một cái vào trán, cúi đầu nở nụ cười: “Vợ anh thật ngoan.”
Cô ấy lại nháy mắt mấy cái, anh ấy bị nghiện hôn rồi?
“Anh cầm đi làm gì?” Cô ấy hỏi.
“Anh có nghe qua, muốn làm giấy hôn thú trước phải đi trong thôn làm giấy xác nhận, rồi đến cục dân chính trong trấn làm giấy hôn thú.” Đôi mắt anh mỉm cười, sáng long lanh: “Anh bây giờ sẽ nhanh chóng đi xử lý thủ tục, nếu như kịp, thì buổi chiều anh sẽ dẫn em đi vào trong trấn.”
“Không có việc gì, không cần gấp gáp.” Cô ấy cười cười, đã đáp ứng gả cho anh rồi, cũng không cần gấp gáp như vậy.
“Anh vô cùng gấp gáp, đợi lát nữa em đổi ý bỏ chạy, vậy anh có thể làm sao xử lý đây?” Anh lại hôn lên trán cô ấy một cái: “Bây giờ anh sẽ đi, ngoan ngoãn chờ anh trở về.”
“A.” Vừa lên tiếng, lại bị anh sờ rối tóc, nhìn anh cầm giấy tờ vội vàng đi ra ngoài, không khỏi cười cười, đành ngáp hai cái, rồi nằm xuống giường.
Giường của anh thật thoải mái nha, vừa lớn vừa rộng.
Kéo chăn mền lên, nghe trong chăn mùi thơm thoang thoảng, đóng lại mí mắt, mơ hồ hiện lên rồi ngủ mất.
Thẩm Yến xử lý thủ tục coi như thuận lợi, lĩnh được giấy xác nhận xong thì lập tức chạy về nhà, trên đường gặp Lục Nguyên, nên ngừng xe lại.
Cười chào hỏi: “A Nguyên.”

Lục Nguyên nhìn mặt mày anh hớn hở, mà trước đó mấy ngày lúc gặp phải anh, anh chau mày, mặt âm trầm, bây giờ lại là bộ mặt khác, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “A Yến, anh trở về từ nơi nào đáy?”
Thẩm Yến cười rực rỡ: “Tôi đi vào trong thôn tạo giấy xác nhận, tôi chuẩn bị kết hôn rồi, định xong tất cả thì sẽ thông báo thời gian mời anh tới uống rượu mừng.”
Lục Nguyên hơi hồi hộp một chút, một mặt kinh ngạc: “Anh nhanh như vậy mà kết hôn rồi sao? Kết hôn với ai?”
Sẽ không phải là Tô Dao chứ, sớm biết bọn họ đã đặt thông gia từ bé, bây giờ đột nhiên như vậy, ngoại trừ cô ra thì anh ấy thật sự không biết Thẩm Yến sẽ kết hôn với ai.
Tô Dao hai ngày này còn cùng anh giận dỗi, sẽ không phải tức giận đến đồng ý gả cho Thẩm Yến chứ?
Tâm anh lập tức muốn chìm xuống.
“Tôi đã hai mươi ba rồi, cũng sớm nên thành gia rồi.” Thẩm Yến cười cười: “Đối tượng tôi cưới anh cũng đã gặp, chính là Mạnh Kiều.”
Thời điểm nhắc đến tên của cô ấy, Thẩm Yến cảm giác tim mình bỗng nhiên nhảy một cái, sau đó thì đập bịch bịch.
Lục Nguyên nghe xong, trong lòng liền thở dài một hơi, Mạnh Kiều thật đúng là người anh ấy đã gặp qua, là cô nương da trắng nhất anh ấy từng gặp, nhìn đặc biệt linh động, cười lên cũng rất ngọt ngào.
Bọn họ quả là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Lục Nguyên cười cười: “A yến chúc mừng anh.

Quyết định xong thời gian thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi nhất định đến sớm.”
Thẩm Yến chụp bả vai huynh đệ một cái, lông mày liếc mắt đưa tình cười: “Cảm tạ.”
Đột nhiên lại nhớ tới cái gì, anh nới với Lục Nguyên: “Trong thôn việc hiếu hỉ đều cần chú anh chủ trì, làm phiền anh sớm cùng Lục gia gia nói một tiếng, đến lúc đó rượu thuốc lá không thể thiếu ông ấy.”
Lục Nguyên cười cười: “Được, tôi sẽ nói với gia gia, tiệc rượu anh sẽ làm ở đâu? Trong đình thôn, hay là bày mấy bàn ở trong nhà?”
Trong nhà địa phương nhỏ, do đó người trong thôn kết hôn sẽ thường ở đình thôn bày ra mấy bàn, lúc đó sẽ chạy đi khắp nơi để mượn bàn, mượn ghế, mượn bát đĩa các loại.

Bình thường là năm món một bàn, trong đó tất có một món thịt trắng đốt.
Mà nhà Thẩm Yến có sân vườn, anh ấy có biết, nếu như bày rượu trong nhà mình thì cũng đủ chỗ.
Thẩm Yến do dự một chút, cười nói: “Tại đình thôn đi, chỗ lớn một chút, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ dễ náo nhiệt hơn.”
Lục Nguyên cười nói: “Nghe có vẻ tốt đấy.”
Thẩm Yến suy nghĩ muốn về sớm một chút, nên lập tức lái xe đạp, cong môi cười cười: “A Nguyên, không nói với anh nữa, bây giờ tôi phải đi về rồi, có chính sự cần phải làm.”
Lục Nguyên cười cười, hướng anh phất phất tay: “Ài, đi nhanh đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.