Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 29: Lại Bỏ Chạy Rồi Sao




Tô Dao chợt nhớ ra gì đó, rồi từ trong túi áo lấy ra một xấp tiền nói với cô ấy: “Kiều Kiều, bây giờ em không ăn cơm ở nhà chị nữa, vậy tiền này chị trả lại em.”
Mạnh Kiều vội vàng xua tay, lúng túng cười đáp: “Không cần, không cần, em cũng đã ăn ở nhà chị không ít rồi, nói không chừng lúc rảnh rỗi em lại tới nhà chị ăn chùa nữa đó, lúc đó thì đừng có mà tức giận nha.”
Tô Dao cười, nha đầu ngốc này: “Vậy được, tối nay em đến nhà chị ăn cơm đi, chị sẽ làm chân giò hầm.”
Mắt của Mạnh Kiều sáng rực lên, chân giò hầm bổ sung rất nhiều protein, trước đây cô ấy cũng ăn rất thường xuyên.

Lâu rồi chưa được ăn lại.

Nên tùy tiện gật đầu, híp mắt cười nói: “Được thôi, tối nay em sẽ ăn cơm ở nhà chị.”
Tô Dao cong môi cười, biết rằng cô ấy chính là một con mèo ham ăn.
“Vậy em đi chơi trước đi, nhanh thôi sẽ được ăn cơm.” Tô Dao lại đi trở về hướng của phòng bếp.
“Ừm.” Mạnh Kiều đáp một tiếng, cô ấy thấy giống như là con gái về nhà mẹ vậy, rất thoải mái tự tại, một chút khách khí cũng không có.

Trong sân chơi với Tiểu Hào, đứa trẻ này biết cũng rất nhiều, vài viên đá ném lên rồi lại nắm chặt bằng mu bàn tay.

Truyện Ngược
Cô ấy cũng nhìn vậy rồi học theo.
Đứa nhỏ lại ném hòn đá nhỏ lên, rồi nhặt hòn đá dưới đất lên rồi mới bắt hòn đá ném lên.
“Ha ha, chị Mạnh, chị thật ngốc.” Tô Hào nhìn Mạnh Kiều chân tay lúng túng, chơi vài lần rồi, nhưng một viên đá cũng không bắt được, nó liền cười toe toét.
Mạnh Kiều lườm nó một cái: “Em lại dám cười chị, sau này chị sẽ không mua kẹo đường cho em ăn nữa.”
Đứa nhỏ lập tức im chặt miệng.
Cô ấy lại tiếp tục chơi, càng chơi càng quen tay.

Khả năng học tập của cô ấy từ bé đã rất tốt, chỉ là không muốn học, còn khi đã chắc chắn học thì sẽ học rất nhanh.
Lúc học dương cầm và đàn vi-ô-lông đều như vậy, đều không thích học, nhưng vì để ông bà nội vui nên cô ấy đã gắng gượng học được.
Một hòn đá nhỏ được ném lên và bắt chặt bằng mu bàn tay, một hòn đá khác rơi xuống.
Đứa nhỏ nhìn Mạnh Kiều càng ngày càng lợi hại, nó chưa từng thua bất kỳ đứa nhỏ nào trong thôn này cả, cười nói: “Chị Mạnh, chúng ta thi thử xem.”
Mạnh Kiều cười gian xảo: “Như vậy đi, chúng ta cược một cây kẹo, ai thua sẽ phải đưa kẹo cho người chiến thắng.”
Trong lòng đứa nhỏ nghĩ chủ ý này thật hay, nên cười rực rỡ để lộ ra mấy cái răng, hít mũi một cái có chút buồn cười.

Mạnh Kiều cũng cười đến nỗi mặt mũi cong lại.
Sau khi cô ấy liên tục thua mấy viên, thì càng ngày cược càng lớn, tiền cược từ một viên đến năm viên rồi lên tận mười viên.
Đứa trẻ càng lúc càng vui.
Sau đó, nụ cười liền biến mất, thật không dễ dàng gì mới thắng được mấy viên, giờ đã bị thua sạch rồi, lại còn phải bỏ ra thêm nữa.
Thế là cậu nhóc tủi thân mà khóc.
“Ha ha.” Mạnh Kiều cười đến đau cả bụng.
Cảm giác bắt nạt trẻ con, thật là buồn cười.
“Ai bảo em lòng tham không đáy.” Mạnh Kiều cười đắc ý.
Đánh cược thì phải thật cẩn trọng, đứa nhỏ vậy là đem kẹo trong túi áo ra đứa hết cho Mạnh Kiều, miệng dẹt như con vịt vậy.
Cô ấy giả vờ nhận lại hết kẹo, liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái đang khóc biểu tình, rồi lại đem hết kẹo nhét vào túi áo của Tiểu Hào, cười đáp: “Sau này nhất định phải nhớ, không được quá tham lam, nếu đã chuyển biến tốt thì nên dừng lại.”
Đứa nhỏ ngừng khóc, gật đầu mạnh một cái: “Ừm, ừm, em biết rồi, cảm ơn chị Mạnh.”
Cô ấy ngồi ăn cơm trên băng ghế dài, tiếp tục nhìn mấy viên đá nhỏ lúc này, bây giờ đã muốn gì được nấy.
Thẩm Yến lúc này cũng uống rượu rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi anh ấy ngủ trưa dậy, trong nhà không còn nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Kiều, nên hỏi bà nội, lúc này bà cũng đang ở trong bếp nấu cơm, không rõ tình hình.
Anh lái xe đạp ra ngoài đi về hướng nơi ở của thanh niên tình nguyện.
Đội trưởng Dương nhìn thấy Thẩm Yến đến, nên vui vẻ đi qua đó: “A Yến, cậu đến có việc gì sao?”
Thẩm yến cười, đôi mắt có chút lo lắng thoáng qua: “Dương đội trưởng, vợ của tôi đã trở về chưa?”
Dương đội trưởng sửng sốt một chút.
Anh ấy đến giúp Mạnh Kiều làm thủ tục, đã biết là bọn họ kết hôn rồi, Nhưng cũng không rõ là Mạnh Kiều có trở lại hay chưa.
Dương đội trưởng cười nói: “Tôi sẽ về hỏi thanh niên Từ, trước đây hai cô ấy sống cùng với nhau, tình cảm rất tốt, biết đâu lại quay trở về tìm cô ấy chơi rồi cũng nên.”
Thẩm yến cười: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Đội trưởng Dương nói xong thì đi về phía khu ký túc xá.

Từ Đông Đông đang xem sách, nghe thấy Thẩm yến lại tới.

Đầu óc cứ vo ve như có ong bên cạnh, cô ta cũng thật sự sợ anh ta.
Cô ta lập tức thuận tay bỏ tất cả đồ đạc còn sót lại của Mạnh Kiều ở ký túc xá thanh niên cho vào túi, rồi đem ra ngoài.
Từ xa đã nhìn thấy sắc mặt của người con trai đó, như là được đắp lên thêm một lớp bụi, rồi quay ngược lại hít một hơi lạnh.
Thật sự không thể hiểu nổi tại sao Mạnh Kiều lại nhìn trúng anh ta?

Đẹp trai? Cũng không nhẹ nhàng, tao nhã như Lục Nguyên, thoạt nhìn là người không dễ hòa đồng, ở bên cạnh anh ta mỗi ngày chẳng phải là bị bắt nạt sao?
Đưa túi đến trước mặt anh ta nói: “Đây là đồ đạc của Mạnh Kiều.”
Thẩm Yến hai mắt lim dim, trong lòng choáng váng.
Lại nhận lấy đồ vật?
Chẳng lẽ lại chạy rồi sao?
Nhìn thấy Từ Đông Đông chuẩn bị quay người rời đi, anh nhanh chóng hỏi: “Thanh niên Từ, vợ của tôi đi đâu rồi?”
Từ Đông Đông ngẩn người.
Cô ta làm sao có thể biết được vợ của anh ở đâu cơ chứ? Mỗi lần đến tìm vợ, anh đều hỏi cô ta vặn vẹo, nếu không nói rõ ràng thì không chịu để cô ta đi, cứ như kiểu là Từ Đông Đông đem vợ của anh ta giấu đi vậy, đúng là phiền chết đi được.
Quay đầu lại hít một hơi rồi nói: “Tôi không biết, Mạnh Kiều không có về đây.”
Anh lại hỏi: “Thật sao?”
Từ Đông Đông: “…”
Nếu như không tin tôi thì cứ đi hỏi người khác.
Từ Đông Đông lườm anh một cái, nhàn nhạt nói: “Là thật, cô ấy không có về đây, tôi không biết là bây giờ cô ấy đang ở đâu.”
Thẩm Yến nghi ngờ rồi lướt nhìn Từ Đông Đông một lần, không giống như đang nói dối, ngay sau đó thì cười nói: “Làm phiền cô rồi, thanh niên Từ.”
Từ Đông Đông lập tức quay người, bước nhanh về phòng của mình.
Chuyện làm phiền tôi cũng không ít?
Hai người bọn họ đúng là biết làm phiền người khác.
Thẩm Yến rời khỏi ký túc xá, rồi trở về nhà một chuyến, phát hiện rằng cô ấy vẫn chưa trở lại, dừng xe đạp xuống.
Suy nghĩ một lát, thì đi về hướng nhà của Tô Dao.
Mạnh Kiều đang gặm chân heo ở nhà của Tô Dao, chân heo cô làm vừa mềm lại ngon miệng, đã bỏ vào hồi hương, quế bì, dương diệp, hoa tiêu, không có mùi tanh, nước hầm cũng ngon miệng hấp dẫn.
Tô Dao nghĩ rằng Mạnh Kiều vẫn còn tiền ăn ở chỗ của cô ấy, vì vậy cô ấy đã đặc biệt cho cô ấy ăn hai cái thật lớn.
Bỗng nhiên, bên ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Trong chốc lát mọi người đều sợ run lên.
Tô Hào vội vàng đứng lên, muốn đi ra mở cửa.

Thế nhưng Tô Dao lại lập tức ngăn em trai lại, trời tối như này còn ai đến gõ cửa nữa? Có phải là cán bộ trong thôn có việc gấp không.
Cô đứng dậy nói: “Để chị đi xem.”
Sau khi mở cửa sân, Tô Dao nhìn thấy dưới màn đêm, sắc mặt Thẩm Yến rất bình tĩnh, lông mày hơi cau lại, môi mỏng mím thành một đường, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Không khỏi ngẩn ra, cô cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này trước đây của anh Thẩm.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi có chuyện gì.
Thẩm yến đã đưa mắt nhìn vào trong sân, giọng điệu có chút lo lắng hỏi: “A Dao, vợ của anh có ở đây không?”
Tô Dao quay đầu.
Mạnh Kiều vốn đang nghi ngờ ai tới gõ cửa.
Thì nghe thấy giọng của Thẩm Yến, mắt sáng lên, lập tức buông chân heo xuống, vui mừng chạy về phía cửa.
Vừa cười vừa chạy bổ nhào về phía anh.
Hai tay ôm lấy eo anh, mang theo chút ngạc nhiên, cười ngọt ngào kêu: “Chồng, sao anh lại tới đây?”
Thẩm Yến hai mắt sáng lên, trái tim căng thẳng đột nhiên dịu đi, lập tức dùng hai tay ôm cô ấy vào lòng, cúi đầu nhìn xuống thấy một đôi mắt to sáng, cái miệng nhỏ cong lên, bên cạnh còn có một chút vòng màu nâu bóng nhoáng.
Không khỏi buồn cười, giọng điệu nhẹ nhàng có chút cưng chiều hỏi: “Sao em chạy tới đây mà không nói với anh một tiếng, có biết là anh đã đi khắp nơi tìm em không.

Em đó, đúng là không khỏi làm người khác lo lắng.”
Mạnh Kiều nháy mắt mấy cái rồi cười híp mắt nói: “Lúc anh ngủ trưa, em có đến nhà chị Dao chơi một lát, rất nhanh sẽ trở về thôi mà.”
Những năm này vẫn chưa có công cụ truyền tin thật đúng là phiền phức mà.
Tô Dao đứng ở một bên, nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau, cô đột nhiên cảm thấy, biểu cảm của Thẩm ca đúng là thay đổi cũng nhanh quá đi.
Thẩm Yến dắt tay của Mạnh Kiều, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Không được, em vẫn chưa ăn xong mà.” Mạnh Kiều bỏ tay của anh ra, rồi chạy về hướng trong phòng, nói với bọn họ: “Thím, Tiểu Hào, cháu phải về nhà đây.”
Mẹ Tô cười dịu dàng: “Chúng ta ở gần như vậy, lúc rảnh rỗi hãy thường xuyên ghé chơi nhé.”
Mạnh Kiều đáp lại một tiếng: “Vâng.”
“Tiểu Hào, cái này cho em này.” Cô ấy đưa một cái chân heo chưa kịp ăn đến cho tiểu Hào.
“Cảm ơn chị Mạnh.” Đứa nhỏ đúng là càng lúc càng thích chị Mạnh này rồi.
Mạnh Kiều cầm lấy miếng chân heo cô ấy đã ăn dở hai miếng, lại sợ Thẩm Yến phải đợi, nên một bên chạy một bên gặm, cười nói: “Chị Dao, em về đây.”
Tô Dao cười: “Ừm, lúc rảnh nhớ ghé chơi.”
“Dạ.” Mạnh Kiều khôn khéo đáp lại, rồi đến bên cạnh đi cùng Thẩm Yến.
Trong tay cô ấy cầm lấy cái chân heo, đưa lên miệng gặm, anh không còn cách nào đành dắt tay cô ấy, dịu dàng xoa đầu cô ấy một cái, rồi khoác vai cô ấy cùng đi về.
Tô Dao nhìn bóng dáng thân mật của bọn họ ngày càng đi xa, trong lòng có chút ngưỡng mộ không hiểu nổi.
Gần đây giận dỗi, khó chịu với Lục Nguyên.
Mà Từ Đông Đông cũng thường xuyên đến tìm Lục Nguyên, cùng anh ấy thảo luận về nội dung văn học, Lục Nguyên này tính tình tốt cũng không nỡ từ chối cô ta.
Thật sự là muốn chọc cho người ta tức chết.
Sau khi cô đóng cổng, thì đi đến trước bàn ăn tiếp tục ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, mẹ Tô cười đáp: “A Dao, A yến với Mạnh Kiều từ lúc nào lại trở nên thân thiết như vậy? Tình cảm của hai bọn họ thật là tốt.”
Ban đầu bà cũng khuyên con gái nên cân nhắc đứa cháu nhà họ Thẩm này, nhưng con gái lại hết lần này đến lần khác không nghe, cứ nhất quyết chung trình với tên tiểu tử Lục Nguyên kia, Lục gia từ già tới trẻ, làm gì có ai tốt chứ? Chỉ sợ con gái gả đến đó sẽ phải chịu cực khổ.

Bây giờ cháu trai nhà họ Thẩm đã kết hôn rồi.
Không thể mong đợi gì nữa.
Vẫn là Mạnh Kiều có phúc.
Vừa nãy nhìn vợ chồng hai người họ sống chung rồi, nhưng làm gì có cặp vợ chồng nào dám ở trước mặt người khác mà làm hành động thân mật như vậy chứ? Đúng là có tình cảm rất tốt.
Tô Dao bê bát lên lại tiếp tục ăn cơm, hờ hững cười: “Con cũng không rõ nữa.”
Trong lòng cô bây giờ chỉ toàn là nghĩ về Lục Nguyên.
Làm như thế nào để yên ổn mối quan hệ của hai người.

Có cần phải thỉnh giáo Mạnh Kiều, tiểu nha đầu này đúng là có nhiều mưu mô thật.
Nghĩ đến đây cô không khỏi cười chua chát.
Hóa ra dù cô đã sống lâu như vậy, nhưng lại không biết xử lý tình cảm của mình như thế nào?
Tâm trạng Mạnh Kiều rất tốt: “Chồng, chị Dao làm thịt hầm ăn rất là ngon.

Chị ấy bán ở chợ đen trong thị trấn, anh cũng làm ở chợ đen sao?”
Cô vợ này đúng là không coi anh là người ngoài.

Đầu năm nay chợ đen đã bị cấm rồi.
Thẩm Yến cười nhẹ: “Em có sợ không?”
Mạnh Kiều gật đầu: “Có chút sợ, nên anh phải chú ý hơn một chút.”
Tô Dao đã dám làm thì Thẩm Yến tất nhiên lá gan cũng không nhỏ.

Trong tiểu thuyết cũng không có viết người đàn ông Thẩm Yến này dựa vào cái gì, mà trở nên giàu có, chỉ biết rằng sau này, anh sẽ trở thành một người giàu nhất vùng.
Phỏng đoán điều này cũng không hề dễ dàng.
Tay trắng lập nghiệp tất nhiên là sẽ rất khó khăn.

Con đường tương lai, cô ấy không biết phải trải qua những gì, nhưng cô ấy biết rằng phải cùng với người đàn ông của cô ấy, sau này đồng cam cộng khổ, vượt qua hoạn nạn.
Thẩm Yến chủ động hôn lên trán của cô ấy: “Ừm, yên tâm.”
Cô ấy ngẩng mặt lên nhìn anh, gương mặt anh dưới ánh trăng đặc biệt dịu dàng giống như phủ một lớp cát vàng, trong đôi mắt sâu có nụ cười, tràn đầy tình ý sâu đậm.
Cảm thấy bản thân hoàn toàn bị đắm chìm trong vòng xoáy nước này.
Giờ phút này, cô ấy vô cùng chắc chắn về quyết định của mình, đưa mắt lên nhìn anh vững vàng nói: “Thẩm Yến, em yêu anh.”
Anh có chút ngẩn ra.
Nụ cười trong đáy mắt anh càng đậm hơn, một tay ôm eo cô ấy, tay còn lại nâng gò má cô ấy, rồi cúi xuống hôn lên môi cô ấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.