Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 54: Đinh Tổng Mời Ăn Cơm




Sau khi Mạnh Kiều nhảy xong bài thứ hai, từ đầu đến cuối bầu không khí như nổ tung, phát hiện không có ai cho cô xuống sân khấu, thế là to gan tiếp tục nhảy bài thứ ba.

Cô cũng không tham lam, thấy tốt thì lấy.

Sau khi nhảy xong, cô xuống sân khấu trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của mọi người.

Đi thay lại quần áo của mình.

Trở về phòng riêng.

Vừa nãy Mạnh Kiều nhảy múa, mọi người đều nhìn thấy, nhảy quá đẹp, quá tuyệt vời, hơn nữa ngờ rằng trong bộ quần áo rộng rãi tầm thường, thân hình của lại cô đẹp như vậy, đẹp hơn hầu hết các ngôi sao nữ nổi tiếng, chân dài eo thon, có lồi có lõm.

Cô vừa ngồi xuống, không ít đàn ông lập tức chen tới, vây quanh rót rượu cho cô, nịnh bợ cô.

Nhưng cô sẽ không tùy tiện uống rượu với người khác, cô nhìn thấu bọn họ, nở nụ cười, khoát tay áo nói: “Tôi không biết uống rượu đâu.”
Người đàn ông a xích lại gần dỗ dành, nói: “Không sao, uống ít một chút sẽ không say.”
Người đàn ông b còn nói: “Tối nay tôi đưa cô về.”
Nhiếp Chí Minh ngồi phía đối diện đã không thể nhìn nổi nữa, vừa nãy Mạnh Kiều nhảy múa trên sân khấu, anh ta vẫn luôn đỏ mặt, có mấy lần muốn đi lên kéo cô xuống sân khấu.

Bắp đùi trắng bóng lộ ra, người trong thôn không có ai như vậy cả.

Mặc dù ở đây cũng có không ít những cô gái mặc còn thiếu vải hơn cả cô, nhưng người khác dù sao vẫn là người khác, Mạnh Kiều cùng anh ta đến Hương thị, cũng ở chung một nhà, hơn nữa còn là bạn gái, anh ta không thể mặc kệ.

Nhấp môi, đứng dậy sải bước đi tới, đẩy hai người đàn ông kia ra, nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô định rời khỏi: “Mạnh Kiều, về nhà thôi.”
“Ồ.” Mạnh Kiều cảm thấy không sao cả, cũng đúng lúc giúp cô giải vây, nên theo anh ta cùng rời đi.

Lưu Mị sợ hành động lỗ mã.ng của em họ mình sẽ đắc tội với người khác, vội vàng hoà giải, cô ta nói với đạo diễn Lâm: “Đạo diễn Lâm, thật ngại quá, em họ của tôi uống quá nhiều rồi, chúng tôi về trước đây.”
“Có cần tôi lái xe đưa các cô về không?” Đạo diễn Lâm hỏi.

Lưu Mị nhìn thoáng qua bóng lưng gấp gáp ra khỏi phòng riêng của bọn họ, vội vàng nói: “Không cần đâu, chúng tôi đón xe là được rồi.”
Đi qua phòng khiêu vũ ồn ào náo động, lúc sắp đến cửa chính, Mạnh Kiều hất tay anh ta ra: “Nhiếp Chí Minh, thả ra, tay tôi đau.”
Anh ta giật mình, chậm chạp buông lỏng tay ra, mặt ửng đỏ, vừa nãy anh ta nắm lấy tay cô kéo đi? Tim đập rộn lên, ngu ngơ nói một tiếng: “Ồ.”
Cô vuốt vuốt cổ tay bị nắm đau, nhớ ra mình vẫn chưa tìm tên tổng giám đốc Đinh đòi tiền nữa.

Quay người định quay trở vào.

Nhiếp Chí Minh mở cửa xe taxi dừng ở ven đường, nói lớn với cô: “Xe tới rồi, mau lên xe đi.”
Lưu Mị phía sau cũng theo tới, thái độ không tốt, nói: “Đi thôi, hai người phiền chết đi được, nếu như đắc tội với người khác thì sao, hai người đừng liên lụy tới tôi”.

Mạnh Kiều ngẫm nghĩ, hộp đêm lớn thế này chắc sẽ không quỵt nợ đâu đúng không?

Trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua, rồi im lặng ngồi lên xe.

Cả một đường Lưu Mị phàn nàn Mạnh Kiều thích thể hiện, trong ngành giải trí kiêng kỵ nhất là có người mới không hiểu quy tắc, vừa nãy trong phòng riêng có không ít những ngôi sao nữ nổi tiếng, người khác đều âm thầm nhún nhường lẫn nhau, cô thì hay rồi, lập tức đứng ra ngay.

Mạnh Kiều lại không nghe lọt lỗ tai, ngáp một cái, lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Nhiếp Chí Minh ngồi bên cạnh, nhìn sườn mặt của Mạnh Kiều một lúc, dường như có chút cô đơn, lúc cô không nói chuyện, dáng vẻ yên lặng, chắc chắn sẽ có loại cảm giác này.

Trong lòng anh ta chìm xuống, dứt khoát nói với Lưu Mị: “Ngày mai bọn tôi không đến đài truyền hình nữa.”
Anh ta là đàn ông, mặc dù không hiểu biết gì nhiều ở khía cạnh tình cảm, nhưng những kẻ háo sắc vây quanh Mạnh Kiều mời rượu cô, anh ta nhìn thôi cũng đủ biết, đám người đó không phải người tốt lành gì, không làm cũng chẳng sao.

Lưu Mị nghẹn họng.

Giọng điệu lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng đài truyền hình là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à? Mấy cảnh phim hôm nay cậu quay, không thể nào quay không công được, cậu đã là nghệ sĩ ký hợp đồng, cậu không làm thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”
Nhiếp Chí Minh không phục nói: “Bồi thường thì bồi thường, tôi có tay có chân, tôi không tin không tìm được việc làm.”
Lưu Mị sắp tức chết: “Ngây thơ, bán cậu đi cũng không đủ để bồi thường đâu.

Tóm lại, sau này cậu quay phim cho tốt, còn về Mạnh Kiều, đừng đi theo cậu nữa, chẳng biết cái gì cả, sẽ chỉ hại cậu thôi.

Cô ta có thể nói tiếng bản địa, tùy tiện tìm một cửa hàng tạp hóa làm nhân viên bán hàng cũng được.”
Thế nhưng, nếu như Mạnh Kiều không quay phim cùng anh ta, anh ta cũng không đối phó nổi, hơn nữa anh ta thích đi cùng với cô.

Thế là nổi giận nói: “Mạnh Kiều muốn đi, tôi sẽ đi, cô ấy không muốn đi, tôi cũng sẽ không làm đâu.”
Lúc Nhiếp Chí Minh nói lời này, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm lên người Mạnh Kiều, dường như đang chờ cô đáp lại.

Trong lòng Mạnh Kiều hơi hồi hộp một chút, từ lúc nào mà Nhiếp Chí Minh đặt cô ở vị trí cao như vậy?
Xoay đầu lại, cười híp mắt nói: “Tại sao không đi nữa vậy, quay phim sau này có cơ hội có thể thành ngôi sao nổi tiếng đó, Nhiếp Chí Minh, anh đừng quên anh nợ tôi cái gì?”
Lại cười nói với Lưu Mị: “Chị Mị, tôi cũng đến studio, đảm bảo lần sau sẽ không gây rối nữa.”
Lưu Mị hừ lạnh một tiếng, trong lòng khó chịu gần chết, biết ngay bọn họ là những kẻ phiền phức mà.

Chỉ biết gây thêm rắc rối.

Sau khi về đến nhà, Nhiếp Phượng sợ ngày đầu tiên đi làm bọn họ sẽ vất vả, thế là nấu chè cho bọn họ ăn khuya.

Lưu Mị sợ mập lên, nên không ăn, tắm rửa xong thì vào phòng.

Mạnh Kiều thích ăn đồ ngọt, sâm bổ lượng ăn vào mùa hè khá tốt, giải nhiệt lại hạ hoả, hơn nữa không quá ngọt.

Nhiếp Chí Minh cũng ăn một bát.


Nhiếp Phượng nhìn hai người bọn họ, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất xứng đôi, cười nói: “Chí Minh, bây giờ cháu đã có công việc rồi, phải chăm chỉ kiếm tiền, để dành đủ tiền đặt cọc, thì có thể thuê phòng, sau này các cháu sẽ có ngôi nhà nhỏ cho riêng mình.”
Mặt của Nhiếp Chí Minh đỏ lên, nhìn Mạnh Kiều, phát hiện Mạnh Kiều ăn chè không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không biết trong lòng của cô nghĩ như thế nào.

Anh ta ăn một ngụm chè, cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Vâng, cô cả, cháu biết rồi.”
Sau khi Mạnh Kiều ăn xong, cầm một bộ áo ngủ đến phòng vệ sinh tắm rửa.

Đương nhiên cô hiểu được lời nói của Nhiếp Phượng, cũng cảm nhận được dường như tên ngu ngốc kia có thiện cảm đối với cô.

Ăn nhờ ở đậu, cô không thể không giả vờ ngây ngốc.

Chờ đến khi có tiền rồi, sẽ dọn ra ngoài ở.

Cứ như vậy mà nghĩ thông suốt rồi, cô cũng không bị đè nén.

Cô luôn luôn có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình rất nhanh.

Ngày hôm sau, vẫn đến đài truyền hình.

Trải qua màn biểu hiện tối qua, không ít người chủ động chào hỏi Mạnh Kiều, cô đành phải cười cười.

Lúc ở studio, đạo diễn Lâm nói với cô, tối hôm qua sau khi bọn họ ra về, tổng giám đốc Đinh quay lại, muốn tìm cô bàn một chuyện, kêu cô sau khi kết thúc công việc thì đến hộp đêm Huy Hoàng một chuyến.

Mạnh Kiều không có ý kiến, chắc chắn phải đi lấy tiền về.

Cả ngày hôm nay đều ở studio, phim võ thuật thật sự không dễ quay chút nào, Mạnh Kiều nhìn thấy không ít diễn viên bị thương, Nhiếp Chí Minh dường như cũng bị mấy lần.

Vai phụ chắc chắn sẽ bị vai chính trong phim đánh, nhìn có vẻ ra tay cũng rất nặng, nghỉ ngơi giữa cảnh quay, anh đi ra mà không nói tiếng nào.

Mạnh Kiều đưa bình nước cho anh ta: “Uống một chút đi.”
Sau khi anh ta nhận lấy nước, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cười cười: “Cảm ơn.”
“Anh không sao chứ?” Mạnh Kiều nghi hoặc hỏi, vừa nãy anh ta còn che bụng.

Anh ta cười cười, lắc đầu nói: “Không sao.”
Cách đó không xa, có một cô gái trẻ tuổi mặc đồ cổ trang đi tới, cầm một chai dầu thuốc: “Nhiếp Chí Minh, thật ngại quá, vừa này chân dùng sức hơi mạnh một chút, anh cầm lấy cái này đi, chai dầu dầu thuốc này rất có hiệu quả.”
Nhiếp Chí Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, buổi sáng lúc quay phim đánh cô ta một cái, buổi chiều cô ta đá lại, bây giờ giả mù sa mưa lấy thuốc dầu, anh ta không muốn lấy, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Chai dầu thuốc này chuyên trị bị thương, Mạnh Kiều đưa tay nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn nha, tôi là trợ lý của anh ta, tôi sẽ kêu anh ta dùng.”
Diêu Phỉ nghi ngờ liếc nhìn Mạnh Kiều, cô gái này trông thật xinh đẹp, bọn họ có quan hệ gì? Nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Không cần khách sáo, vậy tôi đi đây.”
Nhiếp Chí Minh nhíu mày một cái nhìn Mạnh Kiều, muốn ngăn cản, cuối cùng vẫn không có lên tiếng, cô muốn nhận thì nhận vậy, dù sao cũng không cần đồ của cô gái có tính cách mạnh mẽ này.


Mạnh Kiều đặt chai dầu thuốc lên bàn: “Nhiếp Chí Minh, đêm nay về nhà phải nhớ dùng, nếu không anh mà cứ để bị thương, sau này già rồi sẽ có di chứng đấy.”
Cô quan tâm tôi sao?
Sau khi có suy nghĩ này, trong lòng anh ta mừng thầm, mím môi một cái, cười gật gật đầu.

Lúc kết thúc công việc, thì đã hơn sáu giờ chiều rồi.

Mạnh Kiều định trực tiếp đến hộp đêm Huy Hoàng, sau khi Nhiếp Chí Minh biết được, cũng muốn đi cùng, cảm thấy con gái đến nơi đó một mình không an toàn.

Thế là, hai người cùng nhau ngồi xe buýt đi, ở Hương thị đón xe rất đắt.

Tiền trong tay Mạnh Kiều cũng còn lại không nhiều lắm.

Giờ cao điểm khi tan tầm, trên đường kẹt xe, lúc đến nơi đã gần tám giờ tối rồi.

Hai người đi đến hộp đêm, người đến người đi, trong trong ngoài ngoài đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày.

Mạnh Kiều đi đến quầy lễ tân: “Xin chào, tôi họ Mạnh, tôi tới tìm tổng giám đốc Đinh của các cô, tối hôm qua đã từng gặp nhau rồi.”
Nhân viên lễ tân nhìn thoáng qua bọn họ, rồi nói với người đàn ông mặc áo sơmi hoa bên cạnh: “Anh đi thông báo với tổng giám đốc Đinh một tiếng.”
Lại nói với bọn họ: “Hai người ngồi chờ một lát, tổng giám đốc Đinh đang họp.”
“Được.” Mạnh Kiều ngồi xuống ghế sô pha tiếp đãi khách đối diện quầy lễ tân.

Nhiếp Chí Minh cũng ngồi một bên.

Hai người nhìn khách hàng tới tới lui lui, những người trong giang hồ có hình xăm, những người đàn ông mặc vest bảnh bao, bạn bè nước ngoài, nhìn là biết người có tiền, thỉnh thoảng có những cô gái ăn mặc gợi cảm nóng bỏng ra vào, ôm ấp, hôn hít.

Nhiếp Chí Minh cúi đầu xuống, hai tay giao nhau nắm chặt.

Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Thoáng nhìn thấy người đàn ông thô kệch cao to phỏng vấn trong đài truyền hình lần trước, anh ta mặc đồ vest màu đen đi ra.

Trí nhớ của Mạnh Kiều rất tốt, nhìn một cái là nhớ kỹ anh ta, đối phương cũng phát hiện cô ngồi ở cửa, nhìn lướt qua, rời đi mà không có bất kỳ biểu cảm gì.

Tổng giám đốc Đinh theo sau sải bước đi ra, nhếch miệng cười nói: “Chờ lâu lắm rồi đúng không, đã ăn gì chưa? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi!”
Nhiếp Chí Minh muốn từ chối.

Mạnh Kiều cười híp mắt đồng ý: “Được đó, bọn tôi cũng chưa ăn cơm.”
“Vậy được, đi thôi.” Tổng giám đốc Đinh lấy một cái túi tiền thật dài trong quầy lễ tân, tự nhiên kẹp dưới nách.

Có mấy thằng đàn em cũng đi theo phía sau anh ta, một đoàn người ra khỏi hộp đêm, đi đến nhà hàng Trung Hoa gần đó.

Tầng một tiếng người huyên náo, tổng giám đốc Đinh thuê một gian phòng, mọi người lên tầng hai ngồi.

Mạnh Kiều bình tĩnh tìm vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, Nhiếp Chí Minh cũng ngồi bên cạnh cô.

Sau khi ngồi xuống tổng giám đốc Đinh tùy ý đặt túi tiền dày cộm qua một bên, đưa tay gọi phục vụ: “Mang menu tới đây.”
Phục vụ lập tức đi lấy menu, sau khi tổng giám đốc Đinh nhận lấy menu thì trực tiếp đưa cho Mạnh Kiều, cười nói: “Ưu tiên phụ nữ, gọi món thoải mái đi.”

Người có tiền quả nhiên là có tài có khí chất, Mạnh Kiều cong môi cười cười, đưa tay nhận lấy menu: “Vậy tôi không khách sáo đâu đó.”
Trong lòng tổng giám đốc Đinh tính toán, nhất định phải thuê được cô gái này, cười ha ha nói: “Không sao, cô gọi đi.”
Cô mở menu ra, giá cả của món ăn không thấp chút nào.

Anh ta nhiều tiền như vậy, làm thịt hắn một bữa cũng không quá đáng đâu đúng không?
Căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí, ba người ăn cơm, cô chỉ gọi năm món, cua xào ớt, ngỗng nướng giòn da, lòng trắng trứng xào tôm bóc vỏ, canh bắp cải non trứng vịt bắc thảo, còn có mỗi người một con bào ngư thượng hạng.

Nhiếp Chí Minh không có ý kiến gì, rất nhiều món ăn anh ta còn chưa từng nghe nói đến.

Tổng giám đốc Đinh cũng không có ý kiến, còn hỏi có muốn gọi thêm một món canh hay không, cuối cùng mỗi người gọi thêm một bát canh gà nấm tùng nhung.

Bữa cơm này, Mạnh Kiều ăn rất ngon lành, rất nhiều năm rồi không được ăn những món ăn như thế này.

Cô thích ăn tôm và cua, trước kia ở thung lũng trăm trượng ít khi ăn tôm, cua thì càng không có.

Thịt của cua biển rất nhiều và chắc, xào rất ngon, không có dụng cụ, tướng ăn cua cũng không được tao nhã cho lắm.

Tổng giám đốc Đinh cười nhìn cô, cảm thấy tính cách của cô gái này thẳng thắn thoải mái.

Mở miệng hỏi: “Hai người đến từ nơi khác?”
Cô gái này biết nói tiếng bản địa, ăn mặc không giống người bản địa, chàng trai này hiểu tiếng bản địa, nhưng không biết nói, có lẽ bọn họ đều từ nơi khác.

Mạnh Kiều gắp một miếng thức ăn, hỏi lại: “Anh cũng vậy?”
Tổng giám đốc Đinh cười cười, không cho là đúng nói: “Ở Hương thị mười người thì có đến sáu người đều đến từ nơi khác.”
Quả thật là thế.

Nhiếp Chí Minh hoàn toàn không thích anh ta, người đàn ông này vẻ ngoài không đủ ngay thẳng, hơn nữa còn kinh doanh hộp đêm, lại nhìn về phía mấy thằng đàn em đứng bên cạnh anh ta, trên người có hình xăm, lưu manh vô lại, ai nấy đều tiểu lưu manh của xã hội, chắc chắn không phải người tốt lành gì.

Tổng giám đốc Đinh thấy hai người bọn họ ăn cơm mà không có tương tác gì, không gần không xa, tò mò hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”
Nhiếp Chí Minh thản nhiên nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Mạnh Kiều nhíu mày lại, nhưng không có phản bác.

Nghĩ thầm, có thân phận này rồi, có lẽ tổng giám đốc Đinh cũng sẽ kiêng dè, không dám làm loạn với cô đâu.

Đi ra bên ngoài, qua lại giữa những người khác giới, ít nhiều gì cũng phải có sự đề phòng.

Cô hiểu khá rõ về Nhiếp Chí Minh, còn đối với tổng giám đốc Đinh thì khó mà nói chắc.

Tổng giám đốc Đinh nhìn thoáng qua bọn họ, cười cười: “Hai người thật sự xứng đôi.”
Lại nói: “Trở lại chuyện chính, tôi muốn mời cô đến hộp đêm của chúng tôi làm việc, tiền lương có thể thỏa thuận, không biết cô có hứng thú hay không?”
Mạnh Kiều cúi đầu suy nghĩ, cô đang thiếu tiền, nhưng hộp đêm là một nơi tốt xấu lẫn lộn, một cô gái tay trói gà không chặt làm ở hộp đêm thì quá nguy hiểm.

Cho dù cô có ba đầu sáu tay, rơi vào trong hố này không chết cũng phải lột một lớp da.

Huống hồ nếu như bị Thẩm Yến biết được, chắc chắn sẽ tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.