Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 73: Lễ mừng năm mới



Theo thói quen Thẩm Yến đi xuống ngồi bên cạnh Mạnh Kiều, lấy tay trái nắm chặt eo của cô rồi kéo vào trong lòng, tay phải rất tự nhiên nắm lấy tay của cô rồi đặt vào lòng bàn tay mình. Cảm thấy hơi lạnh, anh khẽ cau mày, ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay của cô hết lần này đến lần khác.

Cúi xuống bên tai cô, thấp giọng nói: “Vợ à vừa nãy em chưa ngủ sao? Buổi trưa đã ăn cơm chưa?”

Cô ấy cũng ghé vào tai anh thì thầm: “Em không ngủ được, cháo anh nấu em đã ăn một chút rồi.”

Khóe miệng Thẩm Yến nhếch lên: “Ừm, ăn một chút cũng được, khi nào mà em đói, thì nói với anh, anh sẽ đi làm cho em ăn.”

“Ừm, em biết rồi.” Trong lòng cô thấy vô cùng ngọt ngào, cười đến mi mắt cong lên, quan tâm hỏi anh: “Anh đó, buổi trưa đã ăn gì chưa?”

“Anh đã ăn ngô với sủi cảo thịt heo ở Nguyên Thị rồi.”

“Ăn có ngon không?”

“Không ngon bằng ở nhà làm.”

“Sắp tết rồi, tối nay chúng ta cũng gói sủi cảo có được không?”

“Được.”

“Trong nhà còn cây tể thái không? Em thích ăn sủi cảo nhân thịt heo với tể thái”

“Có, lúc sáng anh có vào trong trấn mua rồi.”

“Vậy quá tốt rồi.”

“…”

“…”

Bố mẹ của Mạnh Kiều cùng với bà tán gẫu về phong tục tập quán của Bách Trượng Ao.

Nhìn thấy hai bọn họ tựa vào nhau thân mật như vậy, ghé sát bên nhau nói chuyện thủ thỉ, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười chúm chím, em em anh anh, có thể thấy tình cảm của hai người dường như rất tốt.

So với sự kinh ngạc của bố mẹ Mạnh Kiều thì bà đã sớm cảm thấy quen thuộc, không có gì lạ lẫm.

Cười rồi bắt đầu nói: “Thông gia, hay là về phòng nghỉ ngơi một lát đi, ngồi xe lửa lâu như vậy, cũng rất vất vả.”

“Vậy thì đành làm phiền bà.” Mẹ Mạnh Kiều nói, hôm qua phải chen lấn hơn một tiếng đồng trên xe buýt, rồi lại ngồi hơn mười lăm tiếng trên xe lửa, quả thực là rất mệt mỏi.

“Bố mẹ, con dẫn hai người về phòng.” Mạnh Kiều nói.

Bố mẹ Mạnh Kiều tạm biệt bà, rồi đứng dạy theo con gái con rể đi vào phòng khách ở phía trong sân nhà.

Đẩy cánh cửa có chạm khắc hoa cỏ, bên trong là căn phòng có không gian rộng, bố trí theo phong cách Trung Hoa giống với bên ngoài, gỗ giường được trạm trổ hoa văn tinh tế, tủ quần áo có ba cửa, bàn trang điểm tinh tế.

Mặc dù kinh tế nông thôn so với thành thị vẫn còn lạc hậu, nhưng nhà của họ lại rất thoải mái.

Ở trong thành phố, gia đình của các công nhân sinh sống cũng có mấy miệng ăn đều là sống chen chúc, chật chội, trong nhà có lẽ cũng không có phòng ngủ to giống như bọn họ.

Mẹ Mạnh kéo tay của Mạnh Kiều đến ngồi bên mép giường.

Thẩm Yến nhất thời nói: “Vợ à, em ở lại nói chuyện với ba mẹ đi, anh đi chuẩn bị đồ làm sủi cảo.”

“Ừm.” Cô ấy đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào.

Ba Mạnh thấy Thẩm Yến đi ra ngoài, thuận tay đem cửa phòng đóng lại. Kéo một cái ghế đến ngồi ở đối diện với vợ và con gái, chăm chú nhìn đứa con rồi ôn hòa nói: “Tiểu Kiều, con nói xem, con sống ở đây có tốt không?”

Mạnh Kiều nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bố mẹ, cô bèn cười nói: “Bố mẹ, hai người yên tâm, con sống ở đây rất tốt. Thẩm Yến đối với con rất tốt, bà cũng rất quan tâm con, bố xem có phải là con đã mập lên rồi không?”

Có mập nhưng không lên nhiều, nhưng khí sắc trên mặt vô cùng tốt, hồng hào sáng bóng.

Thấy bố mẹ vẫn còn nghi ngờ, Mạnh Kiều lại cười híp mắt nói: “Thẩm Yến nói rồi, trong hai năm nữa sẽ đi thành phố S để phát triển. Con với bà cũng dọn qua đó sống, đến lúc đó chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi.”

“Thật sao?”

Bố mẹ Mạnh Kiều kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn cô.

“Đúng vậy, anh ấy cũng không muốn chúng ta sống xa nhau quá, cũng rất xem trọng sự phát triển kinh tế trong tương lai của thành phố S. Anh ấy đã sớm có kế hoạch rồi. Con tin anh ấy sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa thôi.” Cô cười, Thẩm Yến làm việc cô rất yên tâm.

Trong nháy mắt ba mẹ Mạnh Kiều cảm thấy như mở cờ trong bụng, kích động không thôi: “Vậy thì quá tốt rồi, quá tốt rồi.”

Vốn dĩ là cảm thấy đau lòng vì con gái gả đi xa, giao thông bất tiện, truyền tin cũng không tiện, chỉ sợ rằng cả đời này cũng không thể về gặp được con được mấy lần.

Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã dễ giải quyết hơn.

“Ừm.” Mạnh Kiều cười, mấy ngày trước lúc Thẩm Yến nói với cô, cô cũng rất vui.

Cuộc sống ở Bách Trượng Ao rất an nhàn, nhưng dù sao cũng là nông thôn vắng vẻ, có rất nhiều thứ không thuận tiện.

Thành phố S là thành phố lớn, cả nhà cùng chuyển đến đó thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Thứ nhất cô có thể thường xuyên gặp ba mẹ.

Thứ hai là Đông Đông và đội trưởng Dương cũng đang ở thành phố S.

Thứ ba là Thẩm Yến thấy được lợi thế của ngành địa ốc ở thành phố S, dự định mở một công ty ở đây, mà cô cũng ủng hộ anh rất mạnh mẽ.

Bố mẹ Mạnh Kiều lần này cũng xem như là yên tâm rồi.

Cả nhà tiếp tục nói chuyện, bọn họ biết con rể so với tưởng tượng của họ thực sự có bãn lĩnh, là một người có tài.

Ở Hương thị đã mở được mấy công ty, lại còn có công ty chuẩn bị đưa ra thị trường! Điều kiện sống bây giờ của con gái đúng là rất tốt, trong nhà có bảo mẫu, ra ngoài thì có tài xế riêng.

Cuộc sống này đúng là bọn họ khó mà tưởng tượng ra được.

Người học rộng hiểu nhiều như ba Mạnh Kiều, cũng đã rủ bỏ được hết lòng nghi ngờ: “Tiểu Kiều, con thật lòng nói với ta, Tiểu Thẩm có làm chuyện có lỗi với con không?”

Đàn ông có tiền rồi, tâm tư cũng trở nên không ít.

Mạnh Kiều cười, tự tin nói: “Không có ạ, tình cảm của chúng con rất tốt, sẽ cùng nhau đi đến suốt cuộc đời. Càng huống hồ trong tay con có tiền, có rất nhiều tiền, con một chút cũng không sợ. Nếu như anh ấy dám đi tìm người khác, vậy con cũng sẽ đi tìm người mới.”

Thời đại này, tỉ lệ người ly hôn vô cùng thấp, đã kết hôn rồi thì chính là cả một đời, mẹ Mạnh Kiều mặt đỏ lên, cắt ngang lời con gái: “Đừng nói linh tinh.”

Thẩm Yến mang một cái lò sưởi bước vào, vô tình nghe thấy vợ nói như vậy, trong lòng anh trầm xuống một lúc.

Cười yếu ớt mở miệng: “Bố mẹ, con để lò sưởi bên cạnh cửa sổ, mọi người nhớ đừng đóng kín cửa sổ nhé.”

Mạnh Kiều cũng đứng dậy: “Bố mẹ, hai người mệt rồi, nên đi nghỉ một chút đi, con cũng đi ngủ trưa một lát, buổi tối chúng ta cùng nhau gói sủi cảo.”

“Ừm, được.” Mạnh Kiều cười.

Thấy con rể ôm con gái mình cùng nhau đi ra ngoài cửa, bố mẹ Mạnh cũng nhau nở nụ cười yên tâm.

Mạnh Kiều nghĩ đến bà đang ngồi ở phòng khách, nhỏ giọng nói: “Chồng, đến phòng của anh đi.”

“Ừm.” Khóe môi anh khẽ cười.

Đúng lúc muốn trò chuyện với vợ một chút, cần nâng cao tư tưởng nhận thức cho vợ.

Hai người cùng vào phòng, liền hiểu ý ôm lấy nhau, thân thể dán vào nhau, tay không yên phận mà vu.ốt ve cơ thể.

Anh ấy thấp giọng nói: “Vợ.”

“Hửm?” Cô dùng giọng mũi đáp lại, ngẩng mặt lên nhìn anh, hai mắt nhìn nhau, trong mắt anh đều là sự dịu dàng.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc nở nụ cười ma mị, cô từng chút một đẩy anh đến bên giường.

Thẩm Yến khóe môi khẽ cười, thuận thế ngồi xuống bên mép giường, ngồi chặn ngang ung dung ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi của anh, tay vòng qua eo của cô, vững vàng ôm lấy cô vào trong ngực: “Vợ à, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Tay của cô ôm lấy cổ của anh, chớp mắt mấy cái: “Sao vậy chồng?”

“Anh nghe thấy những lời em nói với bố mẹ rồi.”

“Em nói gì cơ?”

“Em nói… Em dám tìm.”

Cô cười hì hì một tiếng: “Điều kiện tiên quyết của em là nếu anh dám đi tìm người khác, em mới ừm…” Còn chưa nói xong miệng đã bị tay của anh chặn lại. 

Anh trịnh trọng nói: “Vợ, sau này em không được nói như vậy, bất luận là nói với ai cũng không được nói, nghĩ cũng không được nghĩ. Chúng ta phu thê một lòng, có biết không?”

Gương mặt nhỏ của cô, bị bàn tay của anh che mất hơn một nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen nhánh vô tội.

Mạnh Kiều gật đầu. Sau đó liền cắn tay của anh một cách tinh nghịch.

Anh khẽ nhíu mày, bỏ tay xuống, sờ vào bụng của cô, bất đắc dĩ nói: “Con à, mẹ của con cứ làm cho ba của con phải lo lắng nhiều.”

“Haaa” Cô cười, cũng sờ bụng nói: “Ba của con lại còn học cách khiếu nại đó.”

Anh không khỏi buồn cười, hôn vào môi cô một cái: “Ừm, vợ à, em phải ngoan.”

“Em biết rồi.” Hai mắt cô nheo lại, không kìm được cảm giác nhói lên trong lòng, cô cũng áp môi mình lên môi anh.

Đầu anh  hơi ngả ra sau, anh mỉm cười trầm thấp: “Không được…”

“Em chỉ hôn một cái. Lúc nãy anh hôn em rồi, bây giờ tới lượt em hôn anh.” Cô móc tay ra sau cổ của anh, bốn mắt nhìn nhau.

Anh không nhịn được sự khó chịu liền đứng lên, giống như là bị phụ nữ trêu đùa vậy: “Vợ à, đừng…”

Cô cười khanh khách chính là muốn cưỡng hôn anh.

Từ từ cúi xuống, đem anh đè xu.ống giường, tiếp tục hôn anh, môi anh mềm nhũn, rồi sau đó môi của hai người nhẹ nhàng dán chặt vào nhau.

Cái lưỡi nhỏ thơm tho có thể dễ dàng cạy ra, xoay một vòng, thuận thế ôm lấy cô, cùng với nước miếng ngọt ngào trong miệng cô, môi lưỡi quấn lấy nhau.

Anh đặt lòng bàn tay to của mình sau đầu cô, vòng một tay qua lưng cô và nhẹ nhàng lật cô nằm xuống, Anh ấy đã hoàn toàn kiểm soát mọi thứ.

Những ngón tay dài nhọn êm ái đem vuốt tóc của cô về phía sau, một tay chống bên người cô, đôi mắt đen sâu thẳm đã nhuốm một tầng hơi nước, anh khàn giọng nói: “Vợ à, em hứa với anh không được lộn xộn, chúng ta sẽ hôn nhau, có được không?”

Hai tay cô khéo léo để yên trên giường, hai gò má đỏ ửng lên, đôi môi thuận thế hé mở, thẫn thờ gật đầu một cái.

“Thật ngon.” Khóe môi anh cong lên, sau đó cúi đầu xuống ngậm vào môi của cô.

Anh ấy rất hưởng thụ, hôn vợ, cũng rất thích cảm giác hôn môi cùng vợ.

Hai người có thể hôn rất lâu, thật lâu, thật nhẹ nhàng, thật sâu, như nghiện, không dứt ra được, chỉ muốn tiếp tục hút lấy nhau.

Hôn một lúc lâu, anh cảm thấy cô khó thở nên khẽ hé môi, khi cô hít một hơi, mắt anh tối sầm lại, anh không nhịn được hôn lên…

————

Đến chạng vạng tối.

Trong nhà mở tivi, mọi người một bên gói sủi cao, một bên xem chương trình tivi.

Trên bàn ăn có năm loại sủi cảo được gói: Sủi cảo bắp cải thịt heo, tề thái thịt heo, tam tiên thịt heo, thịt dê, và món ăn chay.

Thẩm Yến đứng dậy lấy một đồng xu, rửa sạch rồi gói vào một cái sủi cảo.

Bách Trượng Ao có một phong tục truyền thống, ai ăn được sủi cảo có tiền bên trong, người đó sẽ có một năm đầy phúc khí.

Đem từng cái sủi cảo gói thật chỉnh tề rồi để lên khay, mỗi gói một khay, sau đó lấy giá gỗ bên trong sân nhà đặt vào, đem sủi cảo cho vào làm đông, có thể giữ được rất nhiều ngày.

Bà rán thịt lợn và thịt viên chiên trong bếp cũng là một phong tục ở Bách Trượng Ao khi đón tiết.

Bố mẹ Mạnh Kiều kể từ khi biết con gái và con rể sẽ lên thành phố S để sinh sống trong lòng cực kỳ vui mừng, ấn tượng liên quan đến con rể vô cùng nhiều.

Thấy con gái và con rể thân mật, làm bất cứ chuyện gì, cũng đều ở bên cạnh nhau, gói sủi cảo cũng chen chung một chỗ.

Không khỏi cười thầm.

Miệng của Mạnh Kiều vẫn liên tục cười, hẳn là cô cảm thấy rất vui.

Mấy cái tết vừa qua đều là cô cùng với bà ở nhà, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, lại còn phải nhịn khóc, nhìn thấy bà lau nước mắt.

Năm nay lại vô cùng náo nhiệt, có Thẩm Yến ở bên cạnh, bố mẹ cũng cùng đến để đón năm mới. Sự hạnh phúc trong lòng sắp tràn cả ra ngoài.

Thẩm Yến cũng thích như vậy, ở Hương thị ăn tết, ban ngày thì có Trần Hổ và Sấu Hầu ở bên cạnh anh, nhưng đến khi trời tối lại vô cùng yên tĩnh, anh một mình sống trong một căn nhà lớn.

Nhìn thấy đèn đuốc bên ngoài cửa sổ, trong lòng luôn cảm thấy trống trải.

Giờ đây cả gia đình được đoàn tụ, còn gì vui sướng hơn nữa. Vợ lại đang mang thai, rất nhanh năm sau trong nhà sẽ có thêm một thành viên mới, đến lúc đó sẽ càng náo nhiệt hơn.

Bốn người vừa nói vừa cười, cùng nhau gói sủi cảo, vui vẻ hòa thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.