Ra khỏi phòng trò chơi, bên ngoài trời đã tối đen.
Hiếm thấy ánh sao trên bầu trời đêm của thành phố, trong đêm đen như vẩy mực, chỉ có mấy ngôi sao ảm đạm cực kỳ thưa thớt, nhân gian lại sáng như ban ngày, ánh đèn hội tụ thành biển cả rực rỡ, dịu dàng lưu luyến ôm người đi đường.
Tạ Tinh Lan cùng Giang Qua sóng vai đi trên quảng trường, đang cười nói tới chuyện bựa của Lý Tiểu Bân, không cẩn thận va phải một người.
Tạ Tinh Lan không sao, cô gái kia ăn đau che lấy bả vai, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, ngẩng mặt lên nhìn sang.
Thế mà là Khương Tuyết Lê.
Tạ Tinh Lan ngẩn ra một lát, sau đó hỏi: "Hello, khéo quá. Không sao chứ?"
Khương Tuyết Lê vô thức lắc đầu: "Không sao."
Sau đó ánh mắt cô nhanh chóng liếc nhìn giữa Giang Qua và Tạ Tinh Lan, hơi xấu hổ và mất tự nhiên: "Các cậu cũng tới xem pháo hoa à?"
Tạ Tinh Lan gật đầu.
Khương Tuyết Lê mím môi một cái: "Vậy, bọn tớ đi trước, bái bai." Nói xong cô kéo bạn thân rời đi theo hướng khác.
Tạ Tinh Lan nhìn cô đi xa, mu bàn tay đụng tay Giang Qua, nói: "Nói thế nào cũng là bạn học, gặp được thì chào một tiếng, anh cứ lạnh tanh thế, người khác cũng sẽ cảm thấy anh không dễ ở chung."
Giang Qua từ chối cho ý kiến, thật ra hắn làm người như vậy, người biết hắn đều quen rồi, nếu ngày nào đó hắn bày gương mặt tươi cười chào hỏi người khác như Tạ Tinh Lan nói, đoán chừng người kia bị dọa gần chết.
"Thật ra con người Khương Tuyết Lê rất tốt." Tạ Tinh Lan nói.
Cô ấy đã biết chuyện cẳng chân của Giang Qua lắp chân giả, nhưng khoảng thời gian này trong lớp cũng không nói bóng nói gió ra ngoài, nói rõ cô vẫn chưa từng nhắc tới với bất kỳ người nào.
Có thể giữ kín như bưng bí mật của người khác, không vì kích thích nhất thời và dục vọng thổ lộ mà nói với người khác, bản thân đã là một điều rất tuyệt vời.
Đời trước hai người họ vì tranh giành Khương Tuyết Lê còn ầm ĩ đến mức hai bên đều mất mặt, bây giờ lại yêu đương trước mặt Khương Tuyết Lê, cuộc đời đúng là quá kỳ diệu. Tạ Tinh Lan nghĩ lung ta lung tung, nghiêng đầu liếc nhìn Giang Qua, đúng lúc Giang Qua cũng đang nhìn cậu.
Bọn họ đứng gần, có thể thấy rõ trong mắt đối phương, chiếu ra chỉ có chính mình đứng trong ánh sáng.
Chăm chú, đơn thuần đến thế.
Phút chốc, biển đèn trên quảng trường văn hóa tắt hết, bốn bề rơi vào bóng tối sau khi tắt sáng, trong đám người rối loạn một hồi.
Tạ Tinh Lan cảm giác tay mình được Giang Qua nắm thật chặt, trước khi chính cậu vẫn chưa kịp phản ứng, Giang Qua đã thấp giọng nói: "Đừng sợ."
Tạ Tinh Lan sững sờ.
Tay Giang Qua nóng hổi, có loại cảm giác khiến người ta yên lòng, Tạ Tinh Lan thậm chí cũng không nhớ ra mình sợ tối.
Dường như có người này ở bên cạnh, bóng tối cũng không có gì để sợ.
Lòng cậu khẽ động, duỗi tay ôm lấy cổ Giang qua, cố ý giả vờ đáng thương: "Anh ôm em một cái thì không sợ nữa."
Giang Qua không nghi ngờ gì, ôm Tạ Tinh Lan, vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu như trấn an.
Giống như dỗ trẻ con.
"Anh ở đây." Hắn như độc thoại, khẽ nói: "Sau này đều sẽ ở cạnh em."
Tạ Tinh Lan vốn chỉ muốn trêu chọc hắn, giờ phút này nghe vậy, trong lòng trào ra chua xót và cảm động rõ ràng.
Từ trước đến nay chưa từng có ai cho cậu hứa hẹn, nói rằng sẽ luôn ở bên cậu.
Không biết là bị chạm đến sợi dây nào, cậu nhớ đến khoảng thời gian cuối cùng của đời trước. Người thân đã qua đời hết, bạn bè cũng từng người một rời đi, chỉ còn lại cậu gian nan bám víu chống đỡ. Khi đó cậu chỉ là thiếu gia ăn chơi tùy hứng làm bậy, không chịu gò bó, vẫn chưa hòa hoãn từ trong đả kích, đã bị ép gánh lên tất cả gánh nặng. Lúc ấy cậu cũng không tin lời như vậy, gì mà sẽ luôn ở bên cậu, không có ai, người thân sẽ không, bạn bè sẽ không, không ai sẽ.
Cậu chỉ có thể tự mình tiếp tục chống đỡ, hy vọng xa vời có người san sẻ thay cậu, cùng cậu đối mặt, cuối cùng cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Hiểu rõ bất lực của thực tế, theo tính cách của Tạ Tinh Lan, vốn không nên tin tưởng lời nói của tuổi trẻ lúc tình nồng mà dễ dàng nói ra.
Nhưng bây giờ cậu tin tưởng khó mà giải thích được, tin rằng Giang Qua thật tâm.
Tạ Tinh Lan buồn buồn ừ một tiếng, cọ cọ trên bả vai Giang Qua, cọ hết chút ẩm ướt trong mắt.
"Bíu —— "
Kèm theo tiếng thốt của đám người, pháo hoa chói lọi vô cùng xuất hiện ở chân trời, ánh sáng lần lượt, rực rỡ nhiều màu chớp tắt nhuộm lấy gương mặt của mọi người.
Trong đêm đông giá rét, đèn hoa rực rỡ.
Giang Qua ôm eo Tạ Tinh Lan, kéo người vào lòng mình, cho đến khi thân mật khăng khít.
"Không phải nói muốn dạy anh hôn à?" Giang Qua che bên tai Tạ Tinh Lan, có lẽ là hơi nóng phả bên tai cậu, Tạ Tinh Lan run một cái, màu hồng nhạt trên vành tai lộ ra cực kỳ đáng yêu.
Đôi mắt Giang Qua dần dần đậm, dựa vào ánh sáng pháo hoa chỉ có sáng tối chập chờn, không ai chú ý đến họ, mặc ý ngậm lấy vành tai Tạ Tinh Lan, không nhanh không chậm liếm mấy lần, khàn giọng nói: "Dạy không? Anh muốn học một chút."
Tạ Tinh Lan cảm giác được ẩm ướt trên vành tai, run rẩy theo bảo năng khi vật ấm áp mềm mại xẹt qua.
Vẫn chưa hôn, chân cậu đã nhũn ra.
Mẹ kiếp... Người này cố ý!
Trên dưới toàn thân Tạ Tinh Lan không thể đụng vào nhất chính là vành tai và eo, eo còn đỡ, bình thường đều cách quần áo, vành tai thì đòi mạng, khi hít thở thổi khí qua cũng sẽ ngứa, huống chi còn bị như thế...
Cậu cắn răng: "Anh tới đây, em dạy cho anh."
Giang Qua theo lời nhả răng ngậm vành tai cậu ra, bờ môi ấm áp lưu luyến thuận theo gò má và cằm của cậu hôn tới, đang lúc ý loạn tình mê muốn hôn miệng, Tạ Tinh Lan bỗng dưng há miệng cắn hắn một cái.
Giang Qua dừng lại.
Tạ Tinh Lan dương dương đắc ý cười: "Học được chưa?"
Giang Qua cũng không thèm nhíu mày lấy một cái, trong đôi mắt đen kịt cảm xúc mờ mịt không rõ, cuối cùng, khóe miệng hắn như có như không hơi nhếch lên: "Học được rồi."
Huyệt thái dương Tạ Tinh Lan nhảy thình thịch.
Kế tiếp quả nhiên đã nghiệm chứng suy nghĩ không ổn chợt lóe lên của cậu.
Giang Qua thật sự thực hiện cách hôn "Muốn cắn" này của cậu đến cùng, không biết có phải người có trí thông minh cao học cái gì cũng nhanh hay không, chẳng mấy chốc hắn đã thông hiểu đạo lý tự học thành tài, không hề lỗ mãng không có kết cấu gì như lúc hôn lần trước.
Chỉ có điều vẫn không khống chế tốt sức lực, ngay từ đầu còn khiêm khiêm nhường nhường, chưa được vài giây đồng hồ đã bại lộ bản tính, đè Tạ Tinh Lan không buông.
Bá đạo ngang ngược, không cho phản kháng.
Về sau cuối cùng được buông tha, Tạ Tinh Lan sờ miệng hơi sưng, người vẫn hơi choáng váng, run chân ngồi xổm trên mặt đất tự hỏi cuộc sống mai sau.
Tối hôm đó, bọn họ xem hết pháo hoa sau đó còn ăn một bữa đồ nướng, bị phụ huynh các nhà chửi mát gọi về nhà.
Giang Qua đưa Tạ Tinh Lan đến cổng chính: "Đi ngủ sớm một chút."
Tạ Tinh Lan nói: "Ấy chết, trong nhà anh vẫn bừa bộn... Ngại quá, lần sau bọn mình vẫn nên đi ra ngoài tụ tập đi."
Giang Qua: "Không sao." Hắn dừng một chút, nhìn Tạ Tinh Lan, thấp giọng nói: "Anh rất vui. Cảm ơn."
Tạ Tinh Lan sững sờ, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Giang Qua bị rù quến đến độ ánh mắt tối sầm lại, hơi cúi đầu xuống, lòng tham không đáy vẫn muốn đòi lấy.
Vẫn chưa đụng được, một giọng nam chợt vang lên: "Tạ Tinh Lan, về nhà."
Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn, anh trai cậu Tạ Mân đứng trên bậc thang cao ngạo nhìn bọn họ, Tạ Mân đã tiếp nhận công việc của công ty, người cũng trở nên chững chạc vững vàng hơn, mặc một âu phục thẳng thớm, bộ dáng mặt không biểu cảm cũng rất đáng sợ.
Tạ Tinh Lan nói tiếng "Biết rồi", nhưng nhỏ giọng nói với Giang Qua: "Em về trước, gọi điện thoại."
Giang Qua ừ một tiếng, sau khi Tạ Tinh Lan xoay người, ánh mắt hắn từ dịu dàng dần dần phủ băng lên, không hề trốn tránh nhìn về phía Tạ Mân.
Tạ Mân khẽ nhíu mày, không nhìn hắn, xách cổ áo Tạ Tinh Lan la rầy: "Đã mấy giờ rồi, chơi đến giờ mới về nhà, không ai quản được em rồi?"
Tạ Tinh Lan không sợ Tạ Mân, anh cậu từ trước đến nay đều là mạnh miệng mềm lòng, gây họa bị mắng, chỉ cần bày ra yếu đuối nhận sai là được.
Cậu kéo cổ Tạ Mân: "Sai rồi sai rồi, lần sau em về muộn nhất định sẽ gọi điện thoại về nhà trước được không? Anh, mới từ công ty về à?"
Tạ Mân lấy tay cậu ra, ánh mắt nhìn về phía cái túi trong tay Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan nhận ra, giơ túi lên lắc lắc: "Đồ nướng, muốn ăn không?"
Tạ Mân sầm mặt: "Ăn đồ nướng không tốt..."
Tạ Tinh Lan lười nghe anh thuyết giáo, kéo anh ngồi xuống sofa, mở hộp đồ nướng kia, mùi thơm mê người liền tràn ngập ra.
Tạ Mân bận bịu đến bây giờ, bụng rỗng tuếch, chẳng mấy mà đã khuất phục.
Ăn được một nửa, Tạ Mân liếc nhìn Tạ Tinh Lan, nói: "Em với Giang Qua đừng thường xuyên đi cùng nhau."
Tạ Tinh Lan: "Làm sao?"
Tạ Mân nói: "Ba mẹ sẽ không đồng ý, thừa dịp vẫn chưa bị phát hiện, cắt đứt sớm đi."
Tạ Tinh Lan: "Hả. Anh nhìn ra rồi à."
Tạ Mân hừ lạnh một tiếng: "Tưởng anh mù hả?"
"Được, dù sao sớm muộn gì các anh cũng biết."
Tạ Tinh Lan vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện thẳng thắn với người nhà của cậu. Nhưng cha mẹ cậu đều là người mạnh miệng mềm lòng, mẹ cậu tiến bộ nói lý lẽ, ngẫm lại hẳn là sẽ không cố ý làm khó dễ cậu.
Tạ Mân nhíu mày nói: "Anh không quan tâm em thích nam hay nữ, nhưng nếu là Giang Qua, anh không đồng ý."
"Vì sao?"
"Cậu ta không phải loại lương thiện."
Nói cho cùng Tạ Mân từng đắm chìm ở thương trường, nhìn người chuẩn hơn Tạ Tinh Lan nhiều.
Giang Qua hoàn toàn không phải trông đơn giản như vậy, thân phận lại nhạy cảm, cố ý tiếp cận Tạ Tinh Lan, ai biết hắn mưu đồ gì? Tạ Tinh Lan là người không đề phòng, nói không chừng đã bị lời ngon tiếng ngọt nhất thời lừa gạt.
Tạ Tinh Lan không muốn tranh luận việc này với Tạ Mân, vội vàng pha trò che giấu cho qua.
Nửa sau kỳ nghỉ đông, đoán chừng Tạ Mân cố ý không cho Tạ Tinh Lan rảnh rỗi đi tìm Giang Qua, mang cậu đến công ty.
Tạ Hạo Bằng cũng đồng ý để Tạ Tinh Lan từ từ hiểu công việc của công ty, sau này dễ san sẻ với Tạ Mân. Tạ Tinh Lan suýt nữa bị văn phòng ngột ngạt lại khép kín đè nén hỏng, cậu thật sự có bóng ma tâm lý đối với nơi này.
Ngày đầu tiên đi học lại, có người tổ chức tụ hội, đến gọi Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan bị Tạ Mân quản hơn nửa tháng chưa xõa, rảnh quá trời, nhưng Giang Qua bị giữ lại trường đi họp, cậu đành phải kêu bọn Lý Tiểu Bân đi cùng.
"Vừa đi học lại, ai hào phóng vậy, chơi ở đây." Sau khi vào KTV, Cố Lãng nói: "Quán này vừa mở, chọn đại một cái sảnh cũng là đãi ngộ VIP."
Tạ Tinh Lan lơ đễnh: "Trường chúng ta vốn nhiều kẻ có tiền, không hiếm lạ."
Sau khi vào phòng riêng, bọn họ mới phát hiện lần này có rất nhiều người đến, phòng riêng rất rộng rãi, trang trí rất xa hoa xa xỉ, không hợp với bọn học sinh cấp ba này.
Tạ Tinh Lan tìm chỗ trống ngồi xuống, lần lượt có người chào hỏi cậu.
Cậu nhận ra có mấy người lớp mười hai, còn có một bộ phận mặc đồng phục trường khác. Cậu gật tùy ý gật đầu ứng phó, Cố Lãng đẩy đẩy cậu: "Có vẻ mày không có hào hứng gì?"
Tạ Tinh Lan thở dài, chống mặt nói: "Không nói lừa mày, trước kia tao tham gia hoạt động nhóm mục đích quan trọng nhất là tìm người yêu, bây giờ có người yêu rồi, cảm thấy loại tụ tập này thật sự nhàm chán."
Nhất là loại tụ hội phần lớn đều là người không quen, còn không bằng đi ăn bữa lẩu với Giang Qua.
Vừa nói xong, có người đẩy cửa đi vào, Tạ Tinh Lan nghe thấy có người gọi hắn là "Anh Gia Văn", thế là chăm chú nhìn thêm.
Nam sinh kia mặc đồng phục Trường Minh, vóc dáng rất cao, nhìn kỹ ngũ quan, có hai ba phần giông giống Giang Qua, chỉ có điều không lạnh lùng như vậy.
Đời trước Tạ Tinh Lan cũng chưa từng gặp Giang Gia Văn, cậu ở nước ngoài quanh năm, lúc về nước tiếp nhận Tạ thị, Lâm thành đã không còn Giang gia.
Không ngờ rằng tụ hội hôm nay là Giang Gia Văn tổ chức, Tạ Tinh Lan càng không có hứng thú, hỏi Cố Lãng và Lý Tiểu Bân: "Nếu không chúng ta rút đi, chán phèo."
Hai người họ đều gật đầu, Tạ Tinh Lan vào nhà vệ sinh trước sau khi đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh không người, cậu vào đại một buồng, kết quả lúc muốn đi ra không đẩy được cửa, ngoài cửa hình như có ai đè, ngay sau đó nghe được giọng nói của hai nam sinh, có chút mập mờ.
"Chuyện của hai chúng ta không được để người khác biết."
"Ừm, Hứa Đỉnh... Tôi, tôi thật sự rất thích cậu, tôi sẽ không nói với người khác, cậu đừng ghét tôi là được..."
"Không ghét, sau khi thử tôi phát hiện nam cũng không kém hơn nữ..."
Tạ Tinh Lan cảm thấy nghe nữa đoán chừng phải diễn vở kịch không quá hài hòa, bèn gõ cửa một cái. Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, nam sinh đè lên cửa tránh ra ngay.
Tạ Tinh Lan đẩy cửa ra ngoài, vì cố gắng không làm cho hai người kia xấu hổ, cậu không nhìn họ, tự nhiên rửa tay.
Đáng tiếc ánh mắt của đối phương thực sự quá sắc bén, giống như muốn nuốt sống cậu, Tạ Tinh Lan dù bận vẫn ung dung liếc tới, lại phát hiện một nam sinh cao to lại vạm vỡ trong đó là của Tam trung bọn cậu. Chính là nhân vật nam chính khoảng thời gian trước đã khơi ra sóng gió để Tam trung nghiêm túc kiểm tra yêu sớm.
Tạ Tinh Lan không có ấn tượng tốt gì với nam sinh này, nghe người ở lớp cậu nói, khi đó chính là Hứa Đỉnh ép buộc nữ sinh kia ở bên hắn, kết quả xảy ra chuyện thì đạp nữ sinh kia ra ngoài, bản thân ỷ vào trong nhà có tiền bình an vô sự.
Khóe miệng cậu nhếch lên, giọng nói hờ hững: "Hứa Đỉnh, thích làm chuyện ở nhà vệ sinh thế à?"
Hứa Đỉnh nhận ra cậu, nói: "Không liên quan đến mày, Tạ Tinh Lan, tao cảnh cáo mày đừng đi nói lung tung, nếu không mày đợi đó cho tao."
Tạ Tinh Lan híp mắt, sắc mặt không thay đổi, chậm rãi nói: "Hứa Đỉnh, mày là cái đếch gì, nói chuyện với ai đấy?"
Nam sinh nhỏ gầy kia bị đụng sau đó xấu hổ chỉ mong chui vào trong đất, lúc này thấy Tạ Tinh Lan và Hứa Đỉnh giương cung bạt kiếm, càng sợ hãi trốn sau lưng Hứa Đỉnh. Hứa Đỉnh chê phiền kéo cậu ta ra, không cho cậu ta dựa vào mình, rất có ý tứ phủi sạch quan hệ.
Tạ Tinh Lan nhìn hành động càng che càng lộ của hắn, trong lòng khinh thường hơn, không khỏi bật cười một tiếng: "Rác rưởi."
Lý Tiểu Bân đang định gọi điện thoại cho Tạ Tinh Lan hỏi xem sao cậu lâu thế vẫn chưa quay lại, một nữ sinh đã sợ hãi kêu lên đi vào: "Các cậu nhanh đi cản đi, Tạ Tinh Lan đánh nhau với Hứa Đỉnh!"